Hạ Tân Triều

Chương 53




Bên trong màn sương trắng xóa, ngờ ngợ có thể trông thấy được một bóng người mờ ảo. Kỷ Trăn cất bước quan sát khung cảnh xa lạ, trong lòng hoảng sợ. Y phất đám mây mù tản ra, nhưng vẫn chẳng thể nào thấy rõ gương mặt người kia, đành chỉ có thể giương giọng hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Đối phương khoác một chiếc áo bào rộng màu như hòa cùng sương mờ, bất thình lình,một dải màu đỏ như máu trườn từ bốn phía quấn quanh nhuộm đỏ bạch y kia, khiến nó trông hệt như cẩm bào tân hôn. Dưới y phục thêu hai đóa sen nở cùng chung một gốc vô cùng sống động, nhưng không biết có phải do gió mưa tập kích hay không, cánh hoa trông có vẻ ũ rũ cúi đầu, cứ như bất cứ lúc nào cũng héo tàn.

Kỷ Trăn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ đến hồn bay phách tán, xoay người muốn bỏ chạy. Đoạn một tấm vải lụa đỏ từ sau bay đến lượn quanh cổ y, hung tàn kéo y về phía cây cầu. Kỷ Trăn ra sức giãy dụa, tay chân không còn điều kiện được nữa, ep buộc làm động tác bái lạy trời đất cùng người bí ẩn.

Ngay lúc phu thê giao bái, Kỷ Trăn run rẩy ngước mắt nhìn, rốt cuộc cũng chạm đến đôi mắt đào hoa trông vô tình kia.

Hai hàng lệ máu trượt xuống hai gò má: "Kỷ Trăn, em phải kết hôn cùng ta, em đừng hòng đổi ý."

Trong sương trắng đột nhiên xuất hiện hai ngọn nến đỏ cao chót vót, hình ảnh quỷ dị chẳng khác gì minh hôn. Tuy đã chết, tuyệt đối cũng không từ bỏ hôn khế này.

"Đủ rồi..." Kỷ Trăn giật thót, thở mạnh ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng chảy ròng ròng.

Y ngồi ở trên giường hô hấp hỗn loạn, suốt một hồi lâu vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh từ cơn ác mộng kia.

Trước mắt lại thoáng hiện lên cái tên Thẩm Nhạn Thanh, Kỷ Trăn che mặt mình, không dám nghĩ ngợi đến mức độ trở thành sự thật của giấc mộng này.

Ngoài lều bất chợt vang lên giọng của Kỷ Quyết: "Trăn Trăn, đệ tỉnh chưa, Uẩn Ngọc nói muốn dẫn đệ đi dạo chợ."

Kỷ Trăn khàn giọng đáp: "Đệ ra ngay đây."

Y cố trấn tĩnh bản thân, sau đó ăn mặc chỉnh tề ra ngoài. Kỷ Quyết cùng Tưởng Uẩn Ngọc hiện tại đang ở bên ngoài đợi.

Điều khiến Kỷ Trăn tò mò chính là bộ y phục mà Tưởng Uẩn Ngọc mặc hôm nay. Đó là một bộ cẩm bào vàng đen hoa văn tinh xảo, giữa vầng trán trơn bóng đeo một sợi dây nhiều màu sắc đính hạt, mái tóc thắt mấy bím dài nhỏ được buộc bằng vòng thừng hồng lam, phóng tầm mắt nhìn vừa tràn đầy sự hào phóng của Mạc Bắc, lại có khí chất con cháu Trung Nguyên.

Kỷ Trăn tiến lên chăm chú nhìn Tưởng Uẩn Ngọc một lúc, đoạn hỏi: "Đây là cách ăn mặc của Mạc Bắc sao?"

Tưởng Uẩn Ngọc phấn khởi khoanh tay: "Nhập gia tùy tục, thì sao?"

Kỷ Trăn học theo mấy tướng sĩ nện lên vai hắn trêu: "Thật là có khí chất của tiểu tướng quân."

Đa phần khi cả hai ở chung không phải đấu võ mồm sẽ tranh cãi, đột nhiên được Kỷ Trăn lên tiếng khích lệ, khiến cho Tưởng Uẩn Ngọc có chút không được tự nhiên nghiêng đầu, "Đó là chuyện tất nhiền rồi."

Kỷ Trăn vừa nhìn về phía Kỷ Quyết, chợt cảm thán: "Nếu ca ca cũng mặc thế thì tốt biết bao nhiêu."

Kỷ Quyết nói: "Nếu đệ thích, lát chúng ta ra chợ mua mấy bộ là được."

Kỷ Trăn ôm cánh tay huynh trưởng làm nũng, "Ca ca tốt với đệ quá."

Huynh đệ hai người nói chuyện, Tưởng Uẩn Ngọc chẳng thể chen vào, lệnh cho tướng sĩ dắt ba con ngựa đến, bắt đầu chuyến đi dạo chợ.

Đúng như Tưởng Uẩn Ngọc nói, khu chợ Mạc Bắc khác một trời một vực với kinh đô, điểm giống nhau có lẽ là vô cùng náo nhiệt. Ở đây, rốt cuộc Kỷ Trăn cũng được gặp người Hồ mắt xanh mũi đỏ, ai nấy đều cao lớn khôi ngô, đồng thời nói thứ tiếng mà Kỷ Trăn nghe không hiểu. Y tò tò dáo dác nhìn khắp nơi, trong lòng vô cùng phấn khích.

Nếu không phải do Cát An say rượu không tỉnh dậy nổi, y cũng định bụng dẫn đối phương đi khám phá.

Khi đi ngang qua một quán nhỏ, Kỷ Trăn chỉ vào một thùng to chứa đầy chất lỏng: "Đó là gì vậy?"

Tưởng Uẩn Ngọc nói: "Sữa ngựa, ngươi muốn uống không?"

Kỷ Trăn đã từng uống qua sữa bò, sữa dê, đây là lần đầu tiên y nghe thấy sữa ngựa, trong bụng không khỏi tò mò mùi vị của nó: "Muốn."

Tưởng Uẩn Ngọc đưa chén sữa nóng hổi cho y, đồng thời nhìn chằm chằm xem phản ứng của đối phương.

Kỷ Quyết che miệng cười.

Kỷ Trăn uống một ngụm lớn, vốn tưởng nó sẽ thơm ngọt tinh khiết, ai mà ngờ đâu cực kỳ tanh nồng. Sắc mặt y biến đổi, cố nhịn cơn buồn nôn xuống, khi nhìn thấy Tưởng Uẩn Ngọc và Kỷ Quyết cười mình mới ngộ ra: "Hai người cố tình."

Biết rõ sữa ngựa khó uống mà không nói cho y biết.

Kỷ Quyết cười nói: "Người lớn lên ở Mạc Bắc mới quen uống sữa ngựa, nhận ra được vị ngon của nó, ta và đệ đều đến từ Trung Nguyên, không hợp khẩu vị là chuyện bình thường, dù sao cũng đến đây rồi, không nếm thử phải chăng đáng tiếc sao?"

Kỷ Trăn ngấm ngầm đưa phần sữa còn lại cho Tưởng Uẩn Ngọc, hỏi: "Nói vậy ca ca cũng nên uống thử chứ nhỉ."

Kỷ Quyết nhíu mày nói: "Đúng là có chút... Là lạ."

Cả ba người họ đi dạo một lúc, Kỷ Trăn lại nếm chút bánh kẹp, kem sữa, khô bò cùng vô vàn mỹ thực đặc sắc khác, cuối cùng vẫn tính là ngon miệng.

Mãi đến tận khi gần hoàng hôn, Kỷ Trăn ôm một chiếc bụng no đầy ắp cao lương mỹ vị vui vẻ trở về. Kỷ Quyết thay y mua mấy bộ y phục, đều là những bộ xa hoa tinh xảo, còn mua thêm một vòng mã não, xem Kỷ Trăn là thiếu niên bé bỏng bản thân cưng chiều như trước.

Từ sau khi Kỷ Quyết lưu vong, cuộc sống của Kỷ Trăn vô cùng đơn giản, đã lâu lắm rồi y chưa từng mặc qua những bộ trang phục đắt tiền xa hoa, hiện tại, y cũng không thể nói là có thích mấy món đồ ngoài thân này hay không, chỉ cần thấy huynh trưởng vui vẻ, trong lòng y cũng sẽ thoải mái theo.

Khi trở về lều, Kỷ Trăn lôi mấy món đồ mới mua cho Cát An xem. Hiện tại đối phương xem như tỉnh rượu, cả hai ngồi vào bàn nghiên cứu thắt lưng mới mua thì thầm trò chuyện.

"Công tử, người cũng nhìn thấy mấy người Hồ vạm vỡ cao to đúng không?"

"Mắt của bọn họ không những màu xanh lam, mà còn có xanh lục và vàng nữa..."

Kỷ Quyết nghe xong chợt thấy buồn cười, cùng Tưởng Uẩn Ngọc đi vào quân trướng thảo luận công việc.

Trăng tựa lưỡi câu, Kỷ Trăn đột nhiên xuất hiện bên ngoài lều trại của Tưởng Uẩn Ngọc. Bên trong lúc này truyền đến âm thanh rù rì, y nghe không rõ, lại lo mình làm phiền đến chuyện công việc của đối phương, thành ra chỉ lẳng lặng chờ ở bên ngoài.

Nửa giờ sau, Lâm phó tướng vén rèm đi ra thấy Kỷ Trăn, lớn giọng hô: "Kỷ tiểu tướng quân, ngươi tới tìm tiểu tướng quân sao?"

Lời vừa dứt, Tưởng Uẩn Ngọc xuất hiện trước mặt Kỷ Trăn, trong giọng điệu có chút vui vẻ nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Kỷ Trăn tiến vào lều trại, quan sát xung quanh, chợt nhìn chằm chằm vào bộ giáp bạc bên trong. Hình ảnh Tưởng Uẩn Ngọc hùng vĩ cứ như vẫn còn trước mắt, giờ ngẫm nghĩ lại, hóa ra cũng đã là chuyện của một năm trước.

Tưởng Uẩn Ngọc thấy y có hứng thú với bộ giáp nói: "Người bình thường muốn xem ta còn không cho xem, nể tình ngươi quen biết bản tướng quân nhiều năm, lại đây, ta cho ngươi sờ một cái."

Kỷ Trăn nghe hắn nói như vậy, không nhịn được nghĩ đến thỏi vàng ròng.

Người bên ngoài không đụng vào hai món, vàng ròng và chiến bào, ấy vậy mà Tưởng Uẩn Ngọc không chút kiêng kỵ đưa về phía Kỷ Trăn, sao mà không xem là một sự đối đãi đặc biệt?

Nhưng Kỷ Trăn cười cười đổi đề tài: "Ta tìm ngươi, có có món đồ muốn trả cho ngươi."

"Món đồ gì?"

Kỷ Trăn lấy ra khuy tay áo bằng ngọc, dưới ánh nến, món đồ trơn bóng trong suốt.

Tưởng Uẩn Ngọc ngẫm nghĩ mất một lúc mới nhận ra đây là món đồ thất lạc nhiều năm, gương mặt có chút kinh ngạc.

Kỷ Trăn cầm lấy tay Tưởng Uẩn Ngọc, đặt khuy tay áo vào trong lòng bàn tay đối phương, suy nghĩ một chút mới nói: "Đây là do Tiểu Mạt Lỵ nhặt được, ta trả cho ngươi."

Tưởng Uẩn Ngọc lơ đễnh nói: "Đã qua nhiều năm như vậy mà nó vẫn y nguyên như vậy."

Hắn tùy ý tung khuy áo giữa không trung rồi nắm chặt, sau đó nhìn chằm chằm Kỷ Trăn nhẹ giọng nói: "Đây cũng được xem là mất rồi có lại được đúng không?"

Kỷ Trăn lui về phía sau một bước, vỗ vỗ tay của chính mình nói: "Vật quy về chủ, vậy ta về đây."

Tưởng Uẩn Ngọc bất ngờ chặn y lại, hắn hít sâu một hơi, gọi tên đối phương: "Kỷ Trăn..."

Khoảng cách giữa Kỷ Trăn và Tưởng Uẩn Ngọc chỉ chừng gang tay, y giương mắt nhìn lên ánh mắt lấp lánh trước miệng, cướp lời nói trước: "Hiện tại ta chỉ muốn cùng ca ca sống an ổn, không suy nghĩ nhiều đến chuyện khác."

Một câu nói mập mờ không đầu không đuôi, nhưng cũng đủ biết được nghĩa bóng phía sau nó.

Đôi con ngươi Tưởng Uẩn Ngọc ảm đạm, cuối cùng cũng để Kỷ Trăn rời đi, chỉ hỏi một câu: "Ngươi thật sự không muốn sờ vào quân bào của ta sao?"

Kỷ Trăn phất tay: "Quân bào tướng quân để ra trận giết địch, sao có thể để phàm phu tục tử như ta tùy tiện đụng vào..."

Tưởng Uẩn Ngọc nhìn Kỷ Trăn chạy ra khỏi liều, tiện tay bỏ khuy tay áo vào trong ngăn tủ gỗ.

Kỷ Trăn đạp lên cát mịn, ngẩng đầu nhìn vè phía trời trong. Y không nhanh nhạy thông minh, chẳng thể phỏng đoán tình ý một người, chỉ có thể cẩn trọng ẩn giấu bản tâm mình.

Bảy ngày sau, Kỷ Trăn nhật được lá thư Tiểu Mạt Lỵ từ trong tay huynh trưởng. Trong thư, đối phương nói đang ở trong một con thôn sắp xếp, đang quen với một vị tiên sinh dạy học tính cách kỳ quái.

"Hắn quá buồn cười, rõ ràng là tú tài mà không thèm đi thi khoa cử, nhất định phải ở rừng thiêng nước độc này túm tụm cùng mấy đứa nhỏ, quả nhiên là chẳng có chí cầu tiến gì sất, Ngày ấy thấy ta trước cửa, hắn lé lộn mèo một pha, bây giờ ta có lòng mời rượu, hắn cứ lắp ba lắp bắp..."

Kỷ Trăn dường như có thể nghe thấy giọng điệu lanh lảnh của Tiểu Mạt Lỵ, không nhịn được cười tít mắt.

Thế gian này có quá nhiều "Lòng ta hướng trăng sáng, nhưng trăng sáng lại rọi kênh mương". Cho dù đúng hay sai, cũng tùy vào gió sương.

- Nghĩa: lòng ta yêu người nhưng người lại yêu người khác, quan trọng đúng người đúng thời điểm.



Trong thư cũng đề cập đến sự hoành hành của dịch bệch.

Có ba người đi chưa được mười bước, hai người đã bỏ mạng dọc đường. Đêm người chết, không dám khóc, quỷ dịch thổi khí đung đưa đèn. Ban ngày gặp người tưởng là quỷ, hoàng hôn gặp quỷ tưởng là người.

- Trích từ quyển "Thử Tử Hành" của Sư Đạo Nam, kể về lúc dịch bệnh hạch hoành hành.

Dịch bệnh không những suy yếu, mà mỗi lúc một mạnh, số lượng thi thể kéo đến bãi tha ma tiêu hủy mỗi ngày phải đến số lượng hàng trăm. Vì để ngăn cản sự lây lan, hoàng đế còn hạ lệnh giới nghiêm phong tỏa Cẩm Châu, bách tính trong thành ngày đêm buồn bả khóc than, khung cảnh trông chẳng khác gì quỷ thành chốn nhân gian.

Một tháng qua, vết thương ngoài da trên người Thẩm Nhạn Thanh đã lành lặn, mỗi ngày đều uống mấy chén thuốc lớn, thế nhưng vẫn liên tục ho ra máu, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

Thái y viện nghiên cứu ra thuốc mới, triều đình phải phái những y sĩ mới, dùng vàng bạc mời cả đại phu trong giang hồ, không ít người có lòng cùng đến Cẩm Châu chống tai ương.

Trên mặt Thẩm Nhạn Thanh che bằng vải, bây giờ hắn đã có thể xuống giường, ngày ngày đi lại trên đường, vừa đảm bảo bà con đủ lương thực để ăn, động viên con dân an lòng, đồng thời ghi chép tình hình dịch bệnh.

Cuối đường, có quan sai tuần tra đang cầm côn đe dọa mấy người lưu dân muốn gây chuyện, trong thời điểm xảy ra dịch bệnh khiến cho con người nảy sinh quá nhiều ác niệm, người dân ở Cẩm Châu không những vướng cảnh dịch bệch lầm than, còn có những người lương thiện vô tội chết dưới tay kẻ xấu.

Đoạn thời gian trước, phụ thân Vương Linh Chi có gửi thư tới, triệu cho nàng hồi kinh. Thế nhưng bản thân vốn là một nữ nhân quả cảm, nàng thẳng thừng đốt thư thành tro, tiếp tục chiến đấu kề cạnh Lục Trần.

Thẩm Nhạn Thanh đi qua ngõ phố, thấy cả hai đồng hành, khung cảnh trông hệt như đôi kim đồng ngọc nữ trong thời loạn lạc.

Không biết Kỷ Trăn ở Mạc Bắc xa xôi có giây phút nào nhớ đến hắn không.. Dẫu cho hiện tại cả hai không còn bất kỳ thứ gì liên quan nữa, những Thẩm Nhạn Thanh luôn lo lắng cho đối phương từng giờ từng phút.

Hiện tại Thẩm Nhạn Thanh đang bị kìm hãm ở Cẩm Châu không tài nào thoát ra được, cùng lúc đó, Kỷ Trăn cũng xem như thoát khỏi cảnh địa ngục này, tính ra cũng có thể đảm bảo y bình an không sao.

Thẩm Nhạn Thanh lấy tay che miệng ho khan mấy cái, nhìn khung cảnh xung quanh tàn tạ, trong lòng bi ai không ngớt.

Quay đầu nhìn, khói thuốc lượn lờ, người quỷ khóc thương.

"Ta muốn cưỡi ngựa lên trời cao, cầu ông trời, xin chúa đất, vẩy rượu, nhỏ sữa, tô thấu cửu tuyền ngàn trượng đất. Cho người từ lòng đất sống trở về, hoàng tuyền hóa thành sông xuân..."

- Trích từ quyển "Thử Tử Hành" của Sư Đạo Nam, kể về lúc dịch bệnh hạch hoành hành.

Khi nào mới có thể thái bình?