Hà Tần Hợp Lý

Chương 7




Chỉ là mấy bồn thực vật, nhưng lại như ngăn cách hai thế giới - bên ngoài xa hoa huyên náo, ngợp trong vàng son, bên trong là không gian nhỏ bé chỉ hai người ngồi đối diện nhau, ăn uống, chuyện trò vui vẻ.

Hà Đường cảm thấy nhẹ nhàng lại thoải mái, cô đoán Tần Lý có lẽ cũng giống mình – chỉ là một nhân viên cấp dưới nhỏ bé, lại cảm giác mình cũng không thuộc về sự kiện này, nên mới trốn vào góc phòng. Ý nghĩ này khiến trong lòng Hà Đường dâng lên cảm giác hiểu nhau không cần nói ra, như tìm được người đồng cảnh ngộ, không còn cô đơn nữa.

Tần Lý đã ăn xong miếng bánh ngọt, anh nhìn khăn ăn trên bàn, vươn tay trái ra một chút, không với tới, Hà Đường nhìn thấy, lập tức với tay cầm giúp anh, Tần Lý nhận lấy khăn ăn lau miệng, nói: “Cảm ơn.”

Hà Đường mỉm cười: “Không có gì.”

Tần Lý chỉ chỉ xe lăn dưới người nói, “Xe lăn này không được thay đổi, tôi một tay không dịch chuyển được, nên bị dính chặt ở chỗ này.”

Hà Đường gật đầu tỏ ý hiểu, lại hỏi: “Vậy ai cùng anh đến đây?”

“Ồ, là đồng nghiệp.” Tần Lý nói, “Tôi cùng đi theo Tần đổng, bọn họ đi nói chuyện rồi, tôi ở đây chờ họ.”

Hà Đường gật gật đầu, lực chú ý bị y phục trên người anh ta hấp dẫn, cô không nhịn được nói: “Mà nói nha, anh ăn mặc thật sang trọng nha.”

Tần Lý kinh ngạc: “Có sao?”

“Có mà, y phục của anh, còn có giầy, nhìn qua là biết ngay bộ đồ này rất đắt tiền.”

Tần Lý cười rạng rỡ: “Ừ, tương đối đắt, có điều là do công ty chi trả.”

Hà Đường mở to mắt: “Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật.” Tần Lý nghĩ tới lần trước nói đùa, lại một lần nữa hỏi, “Đã nói với cô là phúc lợi đãi ngộ của Trung Cần rất tốt, mà cô lại không tin. Nếu cô muốn đến Trung Cần làm, tôi có thể giúp cô giới thiệu a. Cô cũng biết Tần đổng là họ hàng với tôi mà, căn bản không có vấn đề gì .”

Hà Đường bĩu môi: “Đừng có nói đùa như vậy chứ.”

Tần Lý không có ý tiếp tục đề tài này, anh hỏi Hà Đường: Buổi đấu giá trang sức vừa rồi, cô có xem không?”

“Có xem.”

“Có thấy thích món trang sức nào không?”

Hà Đường cố gắng suy nghĩ một chút, thành thật lắc đầu nói: “Không quá quan tâm nên không nhớ rõ, có vẻ sáng long lanh một chút gì đó.”

“Ồ…… Vốn là không có món trang sức nào khiến cô ánh mắt sáng ngời, dâng lên ý nghĩ mình rất muốn cái này! Có cảm giác mãnh liệt như vậy không?”

Hà Đường nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại lắc đầu, đôi mắt to nhìn chằm chằm Tần Lý, đột nhiên hỏi: “Anh có biết chiếc váy tôi mặc trên người là bao nhiêu không?”

“ ? ” Tần Lý sửng sốt, “Không biết.”

Thật ra, anh đã sớm nhìn ra chiếc váy Hà Đường mặc trên người chất liệu thô ráp, cũng thấy nàng không đeo bất kỳ món trang sức nào, nhưng lúc này không nghĩ tới nàng sẽ bình bình thản thản mà nói: “Chiếc váy này là 69 đồng, những thứ châu báu kia mỗi món đều tính bằng hàng vạn đồng, anh nói xem tôi có thể dám vừa ý món nào sao. Khả năng của mình không nằm trong phạm vi đó, tôi chưa bao giờ suy nghĩ đến.”

Tần Lý giật mình trong chốc lát, tựa hồ đang suy tư điều gì. Hà Đường tiếp tục ăn thức ăn trong dĩa, đột nhiên nghe Tần Lý nói: “Không nằm trong phạm vi khả năng của mình, nhưng nếu như thật sự muốn, chẳng lẽ không đặt nó làm mục tiêu rồi nỗ lực để có sao?”

Hà Đường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Lời này của anh có mâu thuẫn, nếu không có khả năng trong phạm vi đó, thì bất luận mình có nỗ lực đến mấy cũng không làm được chuyện. Ví dụ như tôi muốn bay, vậy là tôi có thể bay sao? Nếu biết dù có cố gắng cả đời cũng không làm được, thì tại sao còn muốn đặt nó làm mục tiêu?”

Tần Lý suy tư một lúc, cười nhẹ nói: “Cũng có chút đạo lý.”

Hà Đường vừa định nói tiếp mấy câu, chợt nghe anh ta từ từ nói: “Nhưng tôi luôn cảm thấy, con người ta… nên có một chút lý tưởng nho nhỏ nào đó để theo đuổi.”

Hà Đường: “Điều này tôi đồng ý, nhưng không thể quá xa thực tế.”

Tần Lý nói: “Tôi hiểu ý của cô, xét cho cùng, những món châu báu trang sức kia, cũng không phải thứ cô đặc biệt cần hoặc muốn tìm. Nếu như có một ngày, trong lòng cô đối với điều nào đó mà có khát vọng phát điên lên, cho dù cơ hội đạt được hết sức mong manh, có lẽ cô cũng sẽ dốc hết toàn lực để thực hiện nó.”

Lúc nói những lời này, ánh mắt của anh thâm trầm xa xôi, biểu hiện trên mặt cũng không như lúc nãy trong sáng vui vẻ, như có như không lộ ra một tia ủ dột.

Hà Đường kinh ngạc nhìn anh, cẩn thận suy nghĩ lời anh nói, gật gật đầu: “Có lẽ là như vậy. Đến giờ, tôi chưa gặp phải điều nào hay vật gì đặc biệt muốn có.” Cô nghiêng đầu, ánh mắt nhìn quanh, “Điều hiện tại tôi muốn chính là kiếm nhiều tiền một chút để đỡ đần cho bố, để ông đỡ vất vả.”

Lông mày Tần Lý nhướn lên, trên mặt trong nháy mắt lại tỏa sáng thần thái: “Chuyện này rất dễ dàng a, đến Trung Cần đi, lương tháng của cô sẽ gấp bội.”

“……” Hà Đường rầu rầu, “Đã nói là tôi không muốn đến công ty khác mà!

“Vừa rồi còn nói là muốn kiếm tiền nhiều.” Tần Lý thở dài, “Phụ nữ thật là một loài sinh vật kỳ quái.”

Hà Đường vừa muốn phản bác, di động trong chiếc ví nhỏ vang lên, cô lấy ra nhìn, là tin nhắn của Vương Vũ Lâm.

“Anh đang ở đại sảnh,em đang ở đâu?”

Hà Đường vội vàng trả lời:”Em ở ngay góc gần hành lang tới toilet, em sẽ lập tức tới ngay!”

Ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt Tần Lý đầy thâm ý, mặt Hà Đường đỏ lên, đứng lên sửa sang lại phần dưới váy, nói: “Tôi phải đi rồi, một mình anh ở chỗ này không sao chứ?”

“Không sao.” Tần Lý hỏi, “Mặt đỏ rần như vậy, là bạn trai gọi cô?”

Hà Đường trừng mắt: “Đừng nói bậy! Là cấp trên của tôi, không phải bạn trai.”

“À——” anh ta kéo dài âm cuối, ánh mắt ý vị sâu xa, “Tình yêu công sở? Chẳng trách nào không chịu đi công ty khác.”

“Không có không có a! Anh thật là hay suy nghĩ vởn vơ!” Hà Đường vừa nói, vừa vòng qua chậu hoa, bước chân vội vã, đi mấy bước lại quay đầu lại cười vẫy tay, “Tần Lý, hẹn gặp lại!”

“Hẹn gặp lại.” Tần Lý cũng vẫy vẫy tay trái, nhìn cô gái vội vội vàng vàng chạy càng ngày càng xa.

Vương Vũ Lâm nhận được tin nhắn, liền nhìn về phía góc đó, dưới tán lá xanh thấp thoáng, anh thấy Hà Đường cùng người con trai ngồi xe lăn đang nói chuyện.

Vương Vũ Lâm có chút nghi ngờ, lúc này, Hà Đường đã đi về phía anh.

Đang đi, Hà Đường đột nhiên nhớ lại Vương Vũ Lâm đã nói, hai người phải làm bộ như không quen biết. Dù sao lúc này, anh ta là đại diện của Phú Dương, cô là đại diện của Trung Cần.

Vì vậy bước chân cô chậm lại, Vương Vũ Lâm lại đi về phía cô đi, đến trước mặt cô thì đứng lại, khẽ khom người, đưa tay về phía cô.

Anh nói: “Tiểu Hòa Thượng, nhảy một điệu đi.”

Hà Đường cảm giác mình đang nằm mơ.

Vương Vũ Lâm mặc âu phục màu xám tro, bộ âu phục được cắt may thật khéo, tôn lên vóc người anh rất cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, anh khí bức người.

Cô bị Vương Vũ Lâm dắt tay đi vào sàn nhảy, nhìn những cô gái bên cạnh đều mặc những bộ lễ phục xa hoa, Hà Đường có chút lạc lõng, thậm chí cũng không dám ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt.

Nhưng Vương Vũ Lâm lại thần thái tự nhiên, tay phải anh đặt lên eo của Hà Đường, tay trái nắm chặt tay phải cô, theo tiếng nhạc chậm rãi sải bước khiêu vũ.

Hà Đường tâm trạng bất ổn, trong đầu hơi rối loạn, suýt nữa sải bước sai mà giẫm phải chân anh ta. Cũng may Vương Vũ Lâm bình tĩnh, lập tức dẫn cô trở về chính xác quỹ đạo, cũng nói: “Đừng khẩn trương, anh cũng không thường nhảy, chúng ta phối hợp một chút là được rồi, đây không phải là tranh tài.”

Cách anh gần như vậy, nghe được tiếng của anh, thậm chí cảm giác được hô hấp của anh, Hà Đường đỏ mặt.

Cô nhỏ giọng nói: “Vương sư huynh, em đã nhiều năm không nhảy, lần trước khiêu vũ là đang đại học.”

Lời nói ra, cô cũng không phát hiện là mình không gọi anh là “Vương quản lý”.

“Anh cũng vậy.” Vương Vũ Lâm cười nhẹ một tiếng, “Tiểu Hòa Thượng, anh nhớ lúc đó là anh dạy cho em mà.”

“Anh còn nhớ rõ ha.” Hà Đường cũng cười, tâm tình rốt cuộc buông lỏng một chút. Hồi đó dạ vũ cuối tuần ở trường học, Vương Vũ Lâm dạy cô khiêu vũ, cô cũng không ít lần giẫm chân của anh.

Vương Vũ Lâm nói: “Dĩ nhiên là nhớ.”

Lúc này, khóe mắt của anh liếc ra bên ngoài sàn nhảy. Bên ngoài phòng yến hội, Tần Lý ngồi xe lăn, đang được người đẩy vào đại sảnh.

Ánh mắt Tần Lý cũng đang hướng đến sàn nhảy, cùng Vương Vũ Lâm chạm tầm mắt.

Vương Vũ Lâm gật đầu thăm hỏi, Tần Lý khẽ mỉm cười.

Hà Đường đang cúi đầu nên không thấy gì.

Đợi đến khi Tần Lý rời khỏi phòng yến hội, Vương Vũ Lâm mới thu hồi tầm mắt, hỏi Hà Đường: “Vừa nãy là em cùng Tần Lý của Trung Cần nói chuyện phiếm?”

Hà Đường có chút kinh ngạc: “Anh cũng biết Tần Lý à?”

“……” Vương Vũ Lâm gật đầu, “Biết. Em…biết anh ta sao?”

“Không tính là biết đâu, vừa rồi cũng là mới biết tên anh ta thôi. Lần trước đi tìm Tần đổng ký tên, cùng anh ta tán gẫu mấy câu.”

“……” Vương Vũ Lâm thấy Hà Đường ánh mắt trong suốt thản nhiên, không khỏi hỏi, “Em biết anh ta là ai không?”

Hà Đường khanh khách cười : “Đương nhiên là biết, anh ta là họ hàng với Tần đổng, làm việc ở trụ sở chính của Trung Cần, hình như là làm thư ký a.”

Vương Vũ Lâm trong lòng hiểu rõ, nên không hỏi tiếp nữa.

******

Trong một gian phòng trang nhã ở quán cà phê trên lầu một của khách sạn Tạp Lệ, Tần Lý cùng trợ lý Mã Hữu Kiệt yên lặng ngồi, một lúc sau, Kiều Thắng Xương cùng Tần Miễn sóng vai đi tới, bên cạnh Tần Miễn là một cô gái mặc bộ lễ phục màu đỏ, Kiều Y Viện.

Mấy người chào hỏi xong liền ngồi xuống sofa, nhìn Kiều Y Viện có vẻ kiêu căng nhưng lại biểu hiện thật sự lễ phép, cô trước hướng Tần Lý bày tỏ cảm tạ, tiếp theo liền im lặng ngồi bên cạnh cha mình.

Ánh mắt Tần Lý liếc qua, liền nhìn ra lực chú ý của Kiều Y Viện đều ở trên người Tần Miễn.

Dĩ nhiên, vẻ mặt Tần Miễn vẫn như cũ – dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt thì biểu tình lạnh lùng cũng không thay đổi.

Ba người đàn ông hàn huyên chuyện làm ăn, tâm tư Tần Lý liền phấn chấn lên, lúc rảnh liền bắt chuyện với Kiều Y Viện. Đầu tiên anh hỏi chuyện phát triển trang sức lần này, khen ý tưởng thiết kế của Kiều Y Viện mới mẻ độc đáo, Kiều Y Viện có chút đắc ý, liền hướng Tần Lý giới thiệu nguồn cảm hứng sáng tác của mình cùng cả tràng trang sức được nhiều người khen ngợi.

Thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, Kiều Thắng Xương cùng Tần Miễn cũng bị thu hút sự chú ý tới đây.

Tần Lý nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, thì đây là lần thứ hai Tiểu Kiều tới D thị phải không?”

Kiều Thắng Xương nói: “Đúng vậy, lúc Y Viện học tiểu học đã xuất ngoại du học, cho đến năm ngoái mới trở về, bây giờ như trước, vẫn là Nam Kinh cùng Vancouver (*)hai nơi chạy đi chạy lại.”

(*) Vancouver: một đô thị hải cảng duyên hải thuộc tỉnh British Columbia, Canada .

Kiều Y Viện nói tiếp: “Lần trước đến cùng với ba ba, vốn định trước là đi công việc, sau đó tiện dịp nghỉ ngơi mùa hè cho tốt một chút, không ngờ lại bị sốt cao, rốt cục không trở về Nam Kinh chơi.”

Tần Lý nói: “Cơ thể dĩ nhiên là quan trọng nhất, hơn nữa chẳng phải là cô đã trở lại đó sao. Lại nói, mặc dù D thị không phải là thành phố du lịch, nhưng vẫn có mấy nơi cảnh đẹp. Tiểu Kiều lần này ở lại mấy ngày, vậy để Tần Miễn hộ tống cô đi chơi khắp nơi một chút, được không?”

Một hơi nói xong, ánh mắt Tần Miễn hầm hầm , nhưng cuối cùng cũng không có phản ứng gì. Kiều Y Viện ngược lại nở nụ cười vô cùng mềm mại, cô nhìn về phía Tần Miễn nói: “Được lắm, chỉ là không biết anh Tần Miễn có thời gian hay không.”

Tần Lý hướng Tần Miễn nháy mắt, Tần Miễn lập tức trả lời: “Mấy ngày này tôi rảnh, tôi sẽ gọi điện cho Kiều tiểu thư hẹn giờ trước.”

Kiều Y Viện rất hài lòng, lập tức lấy di động ra cùng Tần Miễn trao đổi số điện thoại. Lúc này, Kiều Thắng Xương ra hiệu với cô, ý bảo mình và anh em họ Tần có chuyện cần nói, Kiều Y Viện vui vẻ đứng lên, xin phép trở về phòng yến hội.

Kiều Thắng Xương lắc đầu cười: “Đứa con gái này của tôi, cũng là bị tôi cưng chiều mà sinh hư, còn phải nhờ Tần đổng cùng Tần tổng chiếu cố nhiều hơn một chút.”

Tần Lý cười híp mắt trả lời: “Kiều tổng nói quá lời, cháu với Tần Miễn so với Tiểu Kiều cũng chỉ lớn hơn bốn - năm tuổi thôi, mọi người đều là tuổi trẻ, vốn là nên nhiều kết giao bằng hữu. Cháu đây còn hy vọng Tiểu Kiều cùng Tần Miễn qua lại nhiều một chút, đứa em của cháu đây thật sự là tính tình có phần nóng tính.”

Kiều Thắng Xương nghe ra ý tứ trong lời nói của Tần Lý, nở nụ cười tỏ ý hiểu, Tần Miễn thì ở một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm như không nghe thấy.

Ba người lại trò chuyện huyên thuyên nửa ngày, Tần Lý lấy cớ thân thể mình không tốt, nói muốn cáo từ trước. Kiều Thắng Xương đưa bọn họ ra cửa lên xe. Mã Hữu Kiệt lái xe, sau khi xe chạy khỏi một đoạn, Tần Lý nhấn cái nút, phía sau ghế lái nâng lên một tấm cách ly, Tần Lý cùng Tần Miễn liền ở trong một không gian riêng tư .

Tần Lý nghiêng đầu nhìn Tần Miễn, bình tĩnh hỏi: “Dò qua ý tứ của Vương Vũ Lâm rồi?”

Tần Miễn gật đầu: “Ừ, bọn họ đã biết tin tức.”

“Vậy hắn nói thế nào?

“……” Tần Miễn hé miệng đáp, “Bọn họ …… cũng có ý tưởng.”

Tần Lý nheo mắt lại, ngón tay trái gõ tay vịn ghế ngồi nói: “Xem ra, dã tâm của Phú Dương cũng không nhỏ đâu.”

--- ----------Ta là vạch phân cách thần thánh---- ------ ------ -----