Hà Tần Hợp Lý

Chương 57: A Lý, em sai rồi..




"Anh muốn tắm cùng với em.”

Ánh mắt Tần Lý thật nhu hòa, Hà Đường nhất thời không biết nên cự tuyệt thế nào, hỏi: "Sao đột nhiên anh lại muốn cùng nhau tắm vậy?"

Tần Lý điều khiển xe lăn về phía trước một chút, đưa cánh tay ôm lấy eo thon của Hà Đường, ngẩng đầu nói: "Chưa bao giờ cùng nhau tắm chung, nên muốn thử một chút xem sao."

Hà Đường hỏi: "Vậy... cần Quan Kính hỗ trợ không? Em có đủ sức giúp anh không?"

Tần Lý chớp chớp mắt, gò má thế nhưng hơi ửng hồng, trả lời: "Mấy hôm trước, lúc Quan Kính giúp anh tắm rửa, bọn anh có thử qua, dưới sự trợ giúp của ngoại lực tương đối nhỏ, xem anh có thể di chuyển lên xuống xe lăn hay không, luyện tập mấy lần... hình như là có thể." ( Tiểu Huyền: Cáo già cũng biết đỏ mặt đấy các mẹ à, haha.)

"..."

"Nói đúng là, anh cảm thấy có lẽ không cần Quan Kính giúp." Tần Lý kéo qua tay Hà Đường áp vào trên mặt mình, thanh âm thật thấp, "Đường Đường, chúng ta thử một chút đi, có được không? Nếu như không được, em thay quần áo rồi ra ngoài gọi Quan Kính tới giúp anh cũng được."

Anh đã nói như vậy, Hà Đường làm sao cự tuyệt cho được, khẽ gật đầu đáp ứng, Tần Lý lập tức liền nở nụ cười, Hà Đường lại cảm thấy không ổn, cúi đầu hơi do dự, Tần Lý hỏi: "Làm sao vậy?"

"Thật xin lỗi, ban ngày đã không nói với anh..." Hà Đường sờ sờ lưng của mình, nhỏ giọng nói, "Hà Hải hắt nước kia có chút nóng, trên lưng em hơi đỏ một chút..."

Không đợi cô nói xong, mi Tần Lý trong nháy mắt liền ngưng tụ lại, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó xem. 

********

Hà Đường nằm sấp trên giường, Tần Lý ngồi ở xe lăn, cầm cây kéo muốn cắt phía sau lưng áo của cô.

Hà Đường kinh ngạc nói: "Để em cởi ra là được rồi! Không cần phải cắt bỏ đâu, thật lãng phí."

"Không được." Tần Lý rất kiên quyết cự tuyệt, "Từ trưa đến bây giờ đã hơn nửa ngày rồi, trên lưng em không biết đã thành bộ dạng gì nữa, cởi áo ra sẽ rất dễ cọ vào chỗ da nổi bọng nước."

Hà Đường nghiêng đầu sang chỗ khác nhỏ giọng phản bác: "Không có nghiêm trọng như vậy đâu. Ngay sau đó em đi lên thay quần áo, Tĩnh Hoa đã giúp em xem rồi, bọn em còn vào phòng tắm rửa bằng nước lạnh thật lâu, chỉ là hơi hồng hồng thôi, không thể nào nổi bọng nước đâu."

Tần Lý nhướn mày: "Không nổi bọng nước em còn không hài lòng có phải không?"

"Không phải vậy."

"Trời lạnh như vậy mà còn rửa nước lạnh, em chịu được sao?" Tần Lý đã bắt đầu cắt lưng áo, nhịn không được còn nói, "Đường Đường, tại sao em không chịu nói với anh chứ?!"

Lúc Hà Hải đem nước hắt đến trên lưng Hà Đường, cả người Tần Lý đều ở trong lồng ngực của Hà Đường, anh không nhìn thấy trạng thái nước kia, chỉ là cảm giác  được có một luồng khí nóng. Sau đó sờ trên áo Hà Đường thấy âm ấm, anh mới nhẹ lòng, cách gì cũng không nghĩ ra Hà Hải lại thật sự dùng nước sôi.

"Em..." Hà Đường ấp úng nói, "Bố em dù sao cũng biết chút y thuật, em biết rõ nên xử lý bị bỏng thế nào mà."

Tần Lý hỏi: "Nếu như anh không nói muốn tắm chung với em, có phải em sẽ giấu không nói cho anh biết luôn đúng không?"

Hà Đường nói: "Không bị sao còn nói cho anh biết làm gì chứ, em không muốn làm anh lo lắng."

"Em!!!!!"

"A Lý, em sai rồi..." Cô rất ít khi dùng giọng vừa nhỏ nhẹ vừa phụng phịu gọi anh, giống như đang làm nũng, Tần Lý dù đang buồn bực tức giận đi nữa, cũng chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống.

Một lát sau, anh nói: "Rốt cuộc anh của em bị sao vậy? Anh ta có phải cần nên đi gặp bác sĩ tâm lý hay không?" Tần Lý chỉ có thể sử dụng tay trái, lúc cắt áo đúng là không thuận lắm, nhưng anh hết sức kiên nhẫn, cắt được một chút thì để cây kéo xuống, nhẹ nhàng nhấc chỗ vừa cắt lên, lại cẩn thận tiếp tục cắt. 

Hà Đường úp mặt trên hai tay, giọng buồn buồn đáp: "Anh ấy không phải cố ý, anh đừng trách anh ấy."

Tần Lý tức giận nói: "Cái gì anh không nên trách anh ta?! Anh ta làm em bỏng thành như vậy!"

"Em không sao mà, thật may là anh không có bị thương. Ui da!"

Nghe được Hà Đường kêu đau, tay Tần Lý lập tức dừng lại, chờ một lát rồi mới tiếp tục cắt. Hà Đường nói, "Nước nóng như vậy nếu là hắt lên trên mặt anh thì làm sao đây, Hà Hải cũng thật là... Kỳ thật lúc đó em thật sự rất tức giận. Nhưng nghĩ lại dù sao cũng là ngày đặc biệt, anh lại không bị thương, coi như xong."

Tần Lý đã cắt xong lưng áo Hà Đường, anh cẩn thận kéo ra từng chút một, cuối cùng đem lưng áo kéo sang một bên, toàn bộ lưng Hà Đường hiện ra.

Hồng hồng một mảng, bị thương đúng là không nặng lắm, Tần Lý trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy vùng da gần mông của cô vẫn có mấy chỗ nổi bọng nước, hơn nữa vì để như vậy quá lâu nên làn da bị tổn hại, anh lại bắt đầu đau lòng.

Anh đem thuốc trị phỏng thoa đều trên lưng Hà Đường, thân thể Hà Đường run lên nhè nhẹ, Tần Lý biết cô đang nhịn đau.

Anh yên lặng bôi thuốc cho cô, không nói chuyện nữa.

Trong phòng rất ấm áp, không biết từ lúc nào, Hà Đường ngủ thiếp đi.

Tần Lý vì không muốn quấy rầy đến cô nên bôi thuốc xong, liền gọi Quan Kính vào phòng khách, giúp mình tắm rửa qua. Sau đó lại nghĩ tới anh không có cách nào tự mình lên giường, rơi vào đường cùng, đành phải gọi Quan Kính đưa anh lên giường ngủ ở phòng khách.

Lúc anh đi ngủ đã là 2 giờ sáng. Tần Lý nằm trên giường ở phòng khách, thật lâu cũng không buồn ngủ, nghiêng đầu sang chỗ khác anh liền thấy búp bê vải Khả Khả ở đầu giường, từ khi Hà Đường chuyển qua ngủ ở phòng ngủ chính, Khả Khả bị cô để lại phòng khách.

Giường ở phòng khách không có vòng treo, cũng không có thanh chắn, Tần Lý rất khó xoay người, anh nỗ lực thật lâu duỗi dài cánh tay trái mới với được Khả Khả.

Búp bê nhỏ trong bóng tối cười hì hì nhìn anh, Tần Lý cũng ôn nhu nhìn nó.

Tóc mái Khả Khả vẫn là cắt ngang trán như trước, tóc chấm vai, khuôn mặt tròn đôi mắt to, nhưng bây giờ tóc Hà Đường đã dài hơn trước nhiều.

Tần Lý từng thấy qua cô tự mình cắt tóc, đứng ở trước gương cẩn thận chỉnh sửa, trực tiếp bỏ quên sự tồn tại của anh, thấy vậy buổi chiều anh liền gọi nhà tạo mẫu tóc Mike đến giúp Hà Đường cắt tóc.

Hà Đường không thích nhuộm tóc, nhưng theo đề nghị của Tần Lý, cô đồng ý đem đuôi tóc uốn xoã tung, Mike nói kiểu này gọi là kiểu đang thịnh hành, cậu ta còn cắt bớt đi tóc mái thật dày của Hà Đường, làm cho kiểu tóc của Hà Đường lập tức thời thượng hơn rất nhiều.

Cô rất vui vẻ vì thấy mình trở nên xinh đẹp hơn một chút.

Nhìn cô ở trước gương quan sát mái tóc mới vừa làm xong, Tần Lý ở bên cạnh suy nghĩ.

Anh có thể hoàn toàn thay đổi cuộc sống của Hà Đường, chỉ cần cô nguyện ý.

Anh có thể cho cô chiếc xe tốt nhất, chỗ ở tốt nhất, trang phục và đồ trang sức tốt nhất, thức ăn ngon nhất và các kiểu hưởng thụ cuộc sống. Anh cũng có thể cho cô điều kiện sống thật thoải mái, đọc sách hoặc đi du lịch đều không phải là vấn đề.  

Nhưng mà rất kỳ quái, Tần Lý biết rõ, bất luận anh cho Hà Đường cuộc sống như thế nào, cô cũng sẽ không thay đổi. 

Sự thay đổi này không phải là biểu hiện dáng vẻ bên ngoài, ví dụ như, sớm muộn có một ngày, cô sẽ học được đánh giá rượu vang, cũng sẽ học được cách ăn uống của giới thượng lưu, sẽ không còn trở thành trò cười vì không biết ăn thịt bò Kobe; cô sẽ học lái xe, cũng sẽ học được chơi mạt chược; thậm chí cô có thể học được cách đánh golf, ánh mắt bình thản khi mua một món đồ trang sức mấy chục vạn, hoặc là mặc vào bộ lễ phục mấy vạn, cùng anh tham gia dạ tiệc, tao nhã thong dong như một quý phu nhân trời sinh.

Tần Lý tin tưởng Hà Đường sẽ học được những thứ này, nội tâm cô còn có một loại tính tình hiền hoà trấn định, sẽ không quá ngạc nhiên, cũng sẽ không khoe khoang, cô không hư vinh, cũng không hay thù hận. Tần Lý biết rõ, Hà Đường là thuần phác, không phải là ngốc. 

Nhưng bất luận Tần Lý có thể cho Hà Đường cuộc sống như thế nào, cô vẫn sẽ là Hà Đường giống như trước đây. Vài chục năm sau, cô vẫn sẽ là dùng nồi cách thủy nấu một nồi cua hầm đậu hủ, cô vẫn sẽ cười e thẹn, sẽ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh, cùng anh ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố này.

Tần Lý biết rõ, Hà Đường chính là một người như vậy.

Thật lâu sau, rốt cuộc anh cũng buồn ngủ, Khả Khả nằm trong khuỷu tay trái cùng anh ngủ, đang mơ màng, "Kẹt...", một âm thanh vang lên, cửa phòng khách mở ra, một bóng người nhẹ nhàng đi đến. 

Cô bò lên giường chui vào chăn, từ bên hông ôm lấy Tần Lý.

Tần Lý lặng lẽ mở mắt, nghiêng đầu nhìn qua, mặt Hà Đường đặt trên bờ vai phải của anh, cô nhắm mắt lại, đôi môi khẽ mân mê, bộ dáng vô cùng khả ái.

Lòng anh lập tức trở nên mềm mại, nhịn không được nâng tay trái lên vuốt ve gò má cô.

Hà Đường cảm thấy nhột nhột, ráng nhịn một lúc bèn mở mắt, trong bóng đêm sung sướng nhìn anh.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lập lòe trong mắt đối phương, Tần Lý nở nụ cười, hỏi: "Tại sao em cũng tới đây?"

"Thức dậy phát hiện anh không ở đấy, đi ra tìm anh." Hà Đường nói, "Sao anh lại ngủ ở đây vậy?"

"Em ngủ thiếp đi, anh không thể tự lên giường được, lại không tiện gọi Quan Kính vào." Tần Lý xoa xoa tóc cô, "Anh ngủ ở đâu cũng không quan trọng."

"Anh có thể đánh thức em mà."

"Lưng em còn đau mà, không nỡ gọi em dậy." Tần Lý hỏi, "Bây giờ còn đau không?"

"Không đau." Hà Đường cười cười, "Thuốc mỡ đó hữu hiệu thật."

"Ngày mai anh sẽ giúp em bôi, mỗi ngày phải bôi ba lần."

Nói đến đây, hai người đều yên lặng. Một lát sau, Tần Lý hỏi, "Đường Đường, anh hỏi em, hôm qua mẹ em đối với em như vậy, trong lòng em nghĩ thế nào?"

Hà Đường suy tư hồi lâu, không có trả lời.

"Chẳng lẽ em không khó chịu sao?" Tần Lý lại hỏi.

Hà Đường lắc đầu, một lần nữa lại tựa mặt vào vai phải gầy trơ xương của anh: "Em quen rồi, chỉ là, một câu mẹ cũng không thèm hỏi đến em, trong lòng em vẫn là có hơi thất vọng."

"Chỉ là hơi thất vọng thôi?" Tần Lý kinh ngạc.

"Đúng vậy, em đã từng ôm hy vọng, nhưng rồi một lần lại một lần, rốt cuộc em biết mình căn bản không nên có bất kỳ ảo tưởng nào nữa." Hà Đường cười khổ, "A Lý, không phải người mẹ nào trên đời này cũng tốt như mẹ anh vậy đâu. Mẹ em cũng không ngược đãi em, như vậy là đã thật không dễ dàng rồi."

Tần Lý còn muốn lên tiếng, Hà Đường kéo chăn qua đắp lên trên đầu, sít sao ôm lấy anh.

"A Lý, đừng nói chuyện này nữa được không? Em muốn ngủ."

Cô nói như vậy, Tần Lý cũng không lên tiếng nữa.

Một lát sau, anh nói: "Đường Đường."

"Dạ?"

"Vừa đúng lúc em đến rồi, giúp anh xoay người đi, anh nằm ngửa cũng thật lâu rồi."

***********

Không khí lạnh kéo dài suốt mấy ngày nay, nhưng khi cách Tết Nguyên Tiêu hai ngày thì thời tiết lại trở nên thật đẹp.

Mặt trời đã lâu mới lại xuất hiện, một năm mới chính thức bắt đầu.

Những ngày nghỉ Tết kết thúc, mở cửa pháo nổ khắp nơi, tất cả nhân viên tập đoàn Trung Cần đều trở lại với công việc thường ngày, Tần Lý và Tần Miễn cũng bắt đầu đi làm.

Ngô Tuệ Nghiêu trở lại thành phố D, cô vẫn ở tại Xuân Sơn Uyển như cũ, Hà Đường gọi điện hẹn cô cùng nhau ăn cơm, đơn giản kể lại chuyện phát sinh gần một tháng qua, Ngô Tuệ Nghiêu cũng nghĩ giúp cho cô không ít chủ ý, đến cuối cùng, Ngô Tuệ Nghiêu ấp a ấp úng hỏi Hà Đường, có thể giúp cô ấy tìm một công việc ở Trung Cần hay không.

"Tốt nghiệp một năm rồi chỉ bán hàng trên mạng, những kiến thức học được mình sắp quên hết cả rồi, ba mẹ mình đều hy vọng mình tìm việc ở công ty mà đi làm." Ngô Tuệ Nghiêu nói, "Hà mẹ à, thật ngại quá, hay là cậu có thể giúp mình hỏi ông chủ Tần một chút được không, làm nhân viên văn phòng cũng không sao. Đương nhiên, anh ta không đồng ý cũng là chuyện rất bình thường, dù sao mình biết điều kiện nhận người của Trung Cần rất cao.”

Hà Đường quay về hỏi Tần Lý, không ngờ anh lập tức đồng ý.

"Anh đã thấy Ngô Tuệ Nghiêu, cô ấy rất có sức sống, là người chịu được cực khổ, lại học về chi phí chế tạo, vậy thì để cô ấy vào làm ở bộ phận dự toán đi.”

Hà Đường đem tin tức tốt này nói cho Ngô Tuệ Nghiêu, cúp điện thoại, Tần Lý liền giữ cô lại.

Anh rất nghiêm túc hỏi: "Đường Đường, vậy còn em? Chừng nào thì em từ chức ở Phú Dương để đến chỗ anh làm đây?"

Hai ngày sau, Hà Đường nộp đơn từ chức ở kiến trúc Phú Dương, bởi vì ký hợp đồng lao động, cô xem như vi phạm hợp đồng, bồi thường cho công ty một tháng tiền lương. 

Vương Vũ Lâm rất nhanh liền chập nhận đơn từ chức của cô, trong vòng một tuần lễ, công việc của Hà Đường đều bàn giao cho Đỗ Phương Phương, lúc ở văn phòng thu dọn đồ đạc, Đỗ Phương Phương tiếc nuối nói: "Tiểu Hà sao lại đi gấp như vậy, mọi người mới làm đồng nghiệp có một năm thôi." 

Hà Đường nói: "Giải quyết vấn đề cá nhân."

Đỗ Phương Phương hỏi: "Phải lập gia đình à?"

Hà Đường ngượng ngùng cười cười, nói: "Đúng vậy."

Đỗ Phương Phương nhìn nhìn chậu hoa hải đường trên bàn của cô, hỏi: "Là vương tử hoa hải đường sao?"

Hà Đường đem chậu hoa bỏ vào một cái túi bảo vệ môi trường, cẩn thận cột lại miệng túi, gật đầu: "Trả lời đúng rồi."

Đỗ Phương Phương vui vẻ nói: "Đến lúc đó đừng quên phát thiệp cưới cho tôi đó nha, dù gì chiếc nhẫn cầu hôn của cô là do tôi ăn trúng mà."

Hà Đường sửng sốt, nói: "Được."

Lúc này, Vương Vũ Lâm đi vào văn phòng làm việc, Đỗ Phương Phương thấy anh liền kêu lên: "Quản lý Vương quản lý Vương, Tiểu Hà sắp nghỉ việc rồi, có phải chúng ta nên tụ tập một chút đi, coi như tiệc chia tay cô ấy được không?"

Vương Vũ Lâm cười nói: "Được, mọi người chọn chỗ đi, tôi mời khách."

"Quản lý Vương vạn tuế!" Các đồng nghiệp đều hoan hô lên, Đỗ Phương Phương nói, "Hay là ngay tối nay luôn đi, ăn món cay Tứ Xuyên ở quán bên cạnh công ty, như thế nào?"

"Được." Vương Vũ Lâm đang ký tên vào văn kiện cho cấp dưới, ký xong ngẩng đầu hỏi Hà Đường, "Thế nào, buổi tối em có thể mời người ấy đến được chứ?"

Hà Đường còn đang sững sờ, Đỗ Phương Phương nắm vai cô, nói: "Ai nha, mời người nào đó luôn nha, gọi vương tử hoa hải đường của cô cùng đi luôn đi, một người lãng mạn như vậy, mọi người ở đây còn chưa thấy qua."

Hà Đường còn chưa kịp mở miệng, Vương Vũ Lâm đã nói: "Thôi đi, không tiện lắm đâu."

Thấy sắc mặt anh có chút trầm, Đỗ Phương Phương lập tức buông lỏng tay, ấm ức trở về chỗ ngồi.

Trước khi Vương Vũ Lâm rời đi, nói với Hà Đường: "Mọi người đặt chỗ rồi, tan tầm cứ đi trước, anh làm xong chuyện sẽ đến ngay."

"Vâng." Hà Đường gật gật đầu, Vương Vũ Lâm liếc nhìn cô, xoay người rời khỏi văn phòng.

********

Hà Đường gọi điện thoại nói với Tần Lý buổi tối các đồng nghiệp tổ chức liên hoan để chia tay cô, Tần Lý nói: "Ồ, thật trùng hợp, tối nay anh cũng có bữa tiệc, vừa định gọi điện thoại cho em. Em ăn cơm ở đâu, để anh xem khi xong tiệc có thể tới đón em không."

Hà Đường nói cho anh địa chỉ, Tần Lý nói khi nào đến sẽ gọi cho cô.

Sau khi tan sở, mười mấy đồng nghiệp trong bộ phận cùng nhau đi bộ đến quán món cay Tứ Xuyên bên cạnh kiến trúc Phú Dương. Ngồi vào chỗ không bao lâu, Vương Vũ Lâm đến.

Anh rất tự nhiên ngồi bên cạnh Hà Đường, công ty có tin đồn thưởng cuối năm của Vương Vũ Lâm đến 20 vạn, vì vậy mọi người gọi món ăn không khách khí chút nào, thậm chí còn muốn vài bình rượu ngon.

Người khác tới hỏi ý kiến Vương Vũ Lâm, anh cũng chỉ cười nhạt, nói: "Có thể, mọi người cứ tự nhiên gọi." 

Hà Đường có chút băn khoăn, nhưng cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể yên lặng ngồi một bên.

Lúc này, Tiểu Phạm hỏi Vương Vũ Lâm: "Quản lý Vương, năm nay công ty đưa ra mục tiêu thật sự cao đó, có thể hoàn thành hết được sao?"

"Không cao lắm đâu, cả năm hợp đồng đều chỉ có 3 triệu, so với mục tiêu năm ngoái cao hơn 5000 vạn thôi, nhiệm vụ năm ngoái hoàn thành rất tốt, nên năm nay tất nhiên là muốn tiến bộ." Vương Vũ Lâm nhàn nhã uống trà, "Hơn nữa, nếu năm nay làm việc thật tốt, có lẽ có thể vượt chỉ tiêu đã đề ra."

"A?!" Các đồng nghiệp đều kinh hô lên, "Vượt chỉ tiêu? Vậy chẳng phải tới 6 triệu sao?"

Vương Vũ Lâm khí định thần nhàn nói: "Đúng vậy, có một hạng mục tương đối lớn, Tôn đổng muốn nắm lại."

Tiểu Phạm hỏi: "Hạng mục gì vậy?"

"Công trình xây mới trung học Thành Nam, trên cơ bản định tháng 5 đấu thầu thiết kế, tháng 10 đấu thầu thi công."

Tiểu Phạm tò mò hỏi: "Công trình dự tính là bao nhiêu?"

"4 triệu." Vương Vũ Lâm đáp, "Một trường học rất lớn, phỏng đoán quy mô giống như đại học vậy."

Mọi người lập tức thảo luận khí thế ngất trời, chị Phó làm về giá thầu, nói: "Hạng mục lớn như vậy muốn tìm liên danh thật không đơn giản đâu, Tôn đổng phải tìm nhiều đơn vị cùng nhau liên danh đấu thầu mới được."

"Phí đấu thầu cũng khó mà nói nha." Đỗ Phương Phương nói, "Những 4 triệu mà, một công ty phải đưa ra bao nhiêu? Mấy chục vạn chắc cũng còn chưa đủ."

Chị Phó nói: “Chỉ tiêu lớn như vậy, nếu tìm được liên danh, mỗi công ty bỏ ra 100 vạn cũng không là vấn đề!"

"Những việc này mọi người cũng không cần lo." Vương Vũ Lâm liếc mắt nhìn Hà Đường, mọi người biết Hà Đường sắp nghỉ việc, những vấn đề liên quan đến chuyện cơ mật của ngành sản xuất tất nhiên không tiện nói ra.

Tiểu Phạm lắm miệng lại thêm một câu: "Nhưng nếu không trúng thầu này, chẳng phải là tổn thất rất lớn sao?"

Vương Vũ Lâm cười rộ lên, nói: "Nếu không trúng, sang năm mọi người sẽ không còn nhìn thấy tôi."

"A? Tại sao vậy?" Đỗ Phương Phương kinh ngạc nói, "Quản lý Vương, anh là nam thần của toàn thể nhân viên nữ của Phú Dương bọn em mà, anh đừng nói đùa với bọn em chứ."

Vương Vũ Lâm cười ha ha, cầm ly trà trong tay uống một hơi cạn sạch, nói: "Vậy em sẽ phải chúc cho tôi may mắn rồi. Tiểu Phạm, khui rượu."

Tiểu Phạm mở chai rượu đỏ ra, lần lượt rót hết một vòng. Vương Vũ Lâm cầm ly rượu lên, nói: "Một ly này kính mọi người, mọi người nếu không muốn thấy tôi cuốn gói cút đi thì xin mời cùng tôi, chúng ta cùng nhau cố gắng, năm mới cũng phải lên tinh thần chứ."

Mọi người cụng ly, Vương Vũ Lâm ngửa cổ, uống cạn một ly rượu.

**********

Lúc Hà Đường tiếp điện thoại của Tần Lý đã là hai tiếng sau. Tần Lý nói anh đang trên đường đến. Hà Đường không uống rượu, nhưng Vương Vũ Lâm lại uống rất nhiều, lúc này đang cùng người khác cụng ly.

Hà Đường cầm lên áo khoác ngoài, nói với mọi người mình phải đi, Vương Vũ Lâm không có phản ứng gì, Hà Đường kéo kéo tay áo của anh, nói: "Quản lý Vương, em đi trước nhé."

Thấy gò má Vương Vũ Lâm ửng đỏ, ánh mắt mê ly, Hà Đường quan tâm nói: "Anh đừng uống nữa."

Vương Vũ Lâm giống như đột nhiên kịp phản ứng, nói: "Em muốn đi sao?"

"Vâng."

"Uống một ly cuối cùng đi." Anh đứng lên, cường ngạnh rót cho Hà Đường một ly rượu, lảo đảo lắc lư, nói, "Uống đi, anh... anh đưa em về."

Hà Đường vội nói: "Không cần, em..."

Vương Vũ Lâm đã uống cạn ly rượu, anh hướng Hà Đường giơ giơ ly rượu lên, các đồng nghiệp bên cạnh ồn ào lên, Hà Đường không còn cách nào, đành phải nhắm mắt uống cạn rượu trong ly.

Lúc cô mặc áo khoác rời đi, Vương Vũ Lâm lại đi theo ra ngoài, vừa ra khỏi quán món cay Tứ Xuyên, anh ta còn chưa kịp nói chuyện với Hà Đường, đã không nhịn được nữa, xông về ven đường, chống tay vào một gốc cây bên đường nôn liên tục.

Hà Đường chưa từng thấy Vương Vũ Lâm luống cuống như vậy, cô vội vàng chạy lên vỗ lưng giúp  anh.

Vương Vũ Lâm nôn một hồi lâu mới thôi, anh quay đầu nói: "Nước..."

"Ờ ờ, nước." Hà Đường chạy vào trong quán xin một ly nước trà, cầm ra đưa cho anh súc miệng, lại đưa cho anh một miếng giấy khăn.

Vương Vũ Lâm súc miệng, lấy mắt kính xuống lau mặt, cuối cùng đứng thẳng người. Thân thể anh khẽ lảo đảo, Hà Đường theo bản năng đỡ lấy anh ta.

Vương Vũ Lâm không đeo mắt kính đối với Hà Đường mà nói có chút xa lạ, anh nghiêng đầu cười với cô, còn đưa tay sờ sờ đầu cô. Mắt Hà Đường hoa lên, tim đột nhiên đập thật nhanh. Quen biết nhau bốn năm rưỡi, Vương Vũ Lâm hiếm khi có cử chỉ thân mật như vậy, lại hiếm khi cười càn rỡ như vậy.

Cô đỡ người anh vừa định hỏi anh làm sao vậy, sau lưng liền truyền đến giọng Tần Lý:

"Đường Đường."