Edit:Diệu Huyền
Kỳ thật chính Tống Nguyệt Nga cũng không rõ đến tột cùng điều bà ta muốn là cái gì, chỉ là sau khi biết Tần Lý là người có tiền, bà ta biết chắc không thể dễ dàng buông tha anh.
Bà ta không rõ mối quan hệ giữa Tần Lý và Hà Đường, cũng không biết Tần Lý đã kết hôn hay vẫn còn độc thân. Người thanh niên trẻ này được người ta cõng vào nhà, ngồi xe lăn, hình như không đi được. Tống Nguyệt Nga không biết tình huống thân thể anh đến tột cùng là như thế nào, nhưng bà ta không quan tâm những chuyện này. Bà ta đứng trong bếp, nhìn chiếc xe ngoài kia qua cửa sổ, nhìn một lần lại một lần, bà ta khó có thể tưởng tượng một chiếc xe như vậy lại có giá đến 500 vạn, là những 500 vạn a!
Có phải đủ cho Hà Hải trị bệnh cả đời hay không?
Tống Nguyệt Nga bỏ thức ăn vào nồi xào, nhìn rau bên cạnh còn chưa nhặt, hướng ra phòng khách gọi: "Hà Đường! Vào giúp một tay!"
Hà Đường đứng dậy đi vào, Tống Nguyệt Nga kêu cô nhặt rau, Hà Đường rửa tay bắt đầu làm việc. Tống Nguyệt Nga vừa xào rau vừa hỏi cô: "Nghe tao hỏi, mày với người bên ngoài kia rốt cuộc là quan hệ thế nào?"
Hà Đường trả lời: "Bạn bè."
"Chỉ là bạn bè?"
"Chỉ là bạn bè."
"Chỉ là bạn bè mà nó đi suốt đêm đến đây, vì mày mà bỏ ra 30 vạn?"
Hà Đường hạ thấp giọng nói: "Số tiền đó xem như con hỏi mượn anh ấy, con sẽ trả lại."
"Nói đùa kiểu gì vậy." Tống Nguyệt Nga khinh thường, "30 vạn, bao nhiêu năm mày mới trả hết được?"
Hà Đường không lên tiếng.
Tống Nguyệt Nga suy nghĩ một chút, nói: "Đừng tưởng tao không nhìn ra, thằng đó thích mày."
Trong lòng Hà Đường chợt chấn động, liền nghe Tống Nguyệt Nga nói: "Cái loại bọn nhà giàu này, cưới vợ đều phải cho một số tiền lớn làm lễ hỏi, mặt khác còn tặng nhà tặng xe làm sính lễ. Hà Đường, mày học nhiều quá hóa ngu sao? Quen biết một người đàn ông như vậy còn không mau mau giữ lấy! Nếu như mày có thể gả cho nó, thì cả đời này cũng không cần lo gì nữa, với lại bệnh của anh mày cũng có hi vọng ."
Hà Đường cả giận nói: "Mẹ! Mẹ không cần nghĩ nhiều đâu, chuyện này căn bản là không có khả năng!"
Tống Nguyệt Nga kỳ quái nhìn cô: "Chuyện này có gì mà không có khả năng? Gả cho Chương Tam mày không đồng ý, gả cho họ Tần này mày cũng không muốn, rốt cuộc mày muốn gả cho người thế nào mới chịu hả? Tao nói cho mày biết, mày đừng thấy thằng này không thể đi đường, đây chính là điểm để chắc chắn hơn nhiều so với những người đàn ông có cơ thể khỏe mạnh đấy. Bởi vì nó có tiền! Là có tiền đó, mày hiểu chưa? Đây mới là mấu chốt." D-i-e-n-d-an L…ê, Q…u…ý,Đ…ô…n
Hà Đường tức giận đến nói không nên lời.
Tống Nguyệt Nga nghểnh cổ liếc nhìn bên ngoài, xác định người trong phòng khách sẽ không nghe được hai người nói chuyện, bà ta thấp giọng nói với Hà Đường: "Con lo lắng nó bị liệt không thể làm chuyện vợ chồng sao? Khụ! Việc này không phải lo nghĩ làm gì! Mẹ nói cho con nghe, ráng chịu khổ ba năm rưỡi thôi, đến lúc đó con ly hôn nó, rồi vơ vét của nó một khoản. Sau đó con tìm một thằng khác bình thường khỏe mạnh còn không được sao."
Nghe được mẹ nói lời như vậy, Hà Đường xấu hổ lẫn giận dữ không chịu nổi, liền bỏ lại rau trong tay, nói: "Con đã nói chuyện này không có khả năng! Mẹ không cần đi nói với anh ấy những lời vớ vẩn này! Anh ấy đã đồng giúp anh hai trị bệnh, sao mẹ lại còn muốn được một tấc lại muốn tiến một thước! (*)Mẹ có thấy như vậy là quá đáng hay không!"
(*) Được một tất muốn tiến một bước: tương đương với câu “Được voi đòi tiên”
Tống Nguyệt Nga lắc đầu cười lạnh: "Mới vậy mà đã nói giúp nó rồi, vậy là thế nào? Mày đau lòng cho nó à?" Bà ta cầm lấy rau Hà Đường bỏ lại thong thả đứng lên, nói, "Tóm lại chuyện này mày không cần xen vào, tao sẽ đi hỏi nó. Nó đồng ý thì tốt, nó nếu không chịu thì chúng ta cũng nắm trong tay 20 vạn rồi, cũng không thiệt thòi gì."
******Diệu Huyền.....
Gần đến giờ cơm trưa, Tần Lý có chút chống đỡ không được. Ngồi xe suốt đêm, trên xe chỉ ngả lưng dựa xuống chợp mắt một lát. Nhưng xe chạy nhanh có chút lắc lư cùng tiếng động cơ xe khiến anh thế nào cũng không tài nào ngủ được.
Bây giờ lại đã qua một buổi sáng, anh vẫn cắn răng kiên trì, nhưng thắt lưng càng lúc càng đau khiến anh khó có thể ráng thêm nữa. Đối với thân thể của mình, Tần Lý càng yêu quý hơn bất cứ ai, anh cũng không phải là người thích thể hiện, lúc này liền quyết định cáo từ ra về, đi khách sạn nghỉ ngơi.
Tống Nguyệt Nga muốn giữ họ lại ăn cơm nhưng Tần Lý từ tốn nói từ chối. Tống Nguyệt Nga không thuận theo, nói còn có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Tần Lý ngẩng đầu liếc nhanh Hà Đường, nói với Tống Nguyệt Nga: "Thưa dì, không phải cháu không muốn ở lại, thật sự là thân thể cháu không tốt, có chuyện gì hãy chờ ngày mai rồi nói sau, có được không?"
Hà Đường thấy sắc mặt anh đã trở nên trắng bệch, đôi mắt cũng ảm đạm rất nhiều, vẻ mặt rất mệt mỏi, thậm chí trên trán ra một tầng mồ hôi lạnh, không khỏi nói: "Mẹ, để cho anh ấy đi nghỉ ngơi trước đi."
Tống Nguyệt Nga thấy bộ dáng Tần Lý cũng hết sức nhẫn nại, trong lòng không khỏi nghĩ đến Hà Hải nên cũng mềm lòng một chút, nói: "Vậy tôi sẽ không giữ các cậu nữa. Ngày mai cậu nhớ quay lại đây, tôi có lời muốn nói với cậu."
******
Nhà của Hà Đường tuy là lầu một, nhưng vì đề phòng ngày mưa nước ngập vào nhà, nên ở cửa ra vào có bậc tam cấp. Xe lăn Tần Lý không thể đi qua, chỉ có thể để Quan Kính cõng anh đi ra.
Mã Hữu Kiệt cầm lấy tấm mền, gập xe lăn Tần Lý lại rồi đem đến xe. Hà Đường bất an vội vàng đi theo ra ngoài, thấy Tần Lý đã ngồi trên ghế.
Anh cúi đầu chỉnh lại hai chân, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hà Đường, lập tức mỉm cười với cô.
"Anh không sao, đừng lo lắng, ngủ một giấc thì sẽ tốt thôi."
Hà Đường đứng cạnh cửa xe, gật gật đầu, còn nói: "Tần Lý, ngày mai anh đừng đến đây nữa, nghỉ ngơi một đêm ở khách sạn cho khỏe rồi sáng sớm ngày mai trực tiếp quay về D thị đi."
Tần Lý hỏi: "Vậy còn em?"
"Em không việc gì đâu. Hàng xóm chung quanh đều biết hôn sự bị hủy bỏ, mẹ em nếu không nói đạo lý cũng sẽ không nhắc lại chuyện này. Hai ngày nữa em sẽ trở về đi làm. Chờ trở về D thị thì chuyện gì cũng không có nữa."
Tần Lý nói: "Sắp tới là tết âm lịch, em vẫn phải về nhà, lần này tránh thoát, em không sợ sẽ có lần sau sao?"
Hà Đường giận dỗi nói: "Cùng lắm thì không về nhà ăn tết nữa."
"Còn nói càn." Tần Lý khẽ nhăn mày, ngón tay day day huyệt thái dương, nói: "Hà Đường, ngày mai rồi nói sau, nói thật đầu anh hơi choáng váng, bây giờ không phải là lúc bàn chuyện."
Hà Đường vội nói: "Vâng, vậy anh đi nhanh đi, đi đến ngã tư thứ ba ở phía trước rồi quẹo phải, có cái khách sạn bốn sao, là khách sạn tốt nhất ở đây, anh có thể đến đó nghỉ ngơi."
Tần Lý gật đầu, định đóng cửa xe, thấy cô còn đứng bên cạnh xe, nhịn không được đưa tay vỗ vỗ đầu cô: "Em đừng lo lắng, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, đã có anh."
******Diệu Huyền...
Lòng Hà Đường thật sự an ổn.
Sau khi Tần Lý rời đi, Hà Đường tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc, rồi cô ngủ một giấc thật ngon.
Ngủ một giấc đến 4 giờ chiều, Tống Nguyệt Nga gọi cô dậy, một nhà bốn người đi dự tiệc cưới anh họ của Hà Đường.
Vốn là, hôn sự của Hà Đường với Chương Tam đã được Tống Nguyệt Nga cùng mẹ của Chương Tam thương lượng hồi lâu. Bà con nhà họ Hà cũng đều nghe nói chuyện Tống Nguyệt Nga muốn đem con gái gả cho con trai bị thiểu năng trí tuệ nhà họ Chương, để đổi lấy chi phí chữa bệnh cho Hà Hải. Mọi người đều cảm thấy cực kỳ hoang đường, không thể tưởng tượng được. Nhưng cũng không ai có biện pháp can thiệp, dù sao, nhà họ Hà cần tiền, mọi người đều biết.
Trong bữa tiệc, có bà con tới hỏi Tống Nguyệt Nga hôn sự của Hà Đường với Chương Tam bị hủy bỏ là chuyện gì xảy ra.
Tống Nguyệt Nga có chút oán giận nói: "Còn không phải trách Tiểu Đường nhà tôi sao, tìm được đối tượng ở D thị cũng không nói với chúng tôi một câu, nếu không phải người ta chạy tới, chúng tôi cũng không biết."
Một thân thích có nghe qua tin đồn hỏi: "Nghe nói Tiểu Đường nhà chị tìm đối tượng đi đứng không tốt, có phải thật vậy không?"
Tống Nguyệt Nga che miệng cười nói: "Chuyện đó có là gì đâu, điều kiện của người ta cực tốt. Hơn nữa, thằng bé đó ngoại trừ không thể đi đường, tướng mạo rất khôi ngô, bộ dạng đó không thể chê vào đâu được, tóm lại tôi rất vừa lòng thằng con rể này."
Dứt lời, bà ta còn ôm vai Hà Đường, cười đến run cả người.
Hà Đường cúi đầu, ngay cả khí lực phản bác cũng mất đi.
Hà Hải nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên hướng về những người bà con kia hô lên: "Các người có phiền hay không a! Ồn ào chết người!"
Tống Nguyệt Nga vội vàng trấn an anh, mấy người bà con cũng lập tức tản đi.
Sau tiệc cưới, có bà con nói đưa họ về nhà, trên xe chỉ còn lại ba chỗ ngồi, Hà Đường không hề nghĩ ngợi đã nói: "Bố mẹ, bố mẹ với anh hai đi về trước đi, con ăn hơi no, tản bộ tiêu hóa một chút."
Hà Khánh Quốc muốn nói tự mình đi về nhà, chưa kịp mở miệng đã bị Tống Nguyệt Nga đẩy vào xe.
Hà Đường đứng bên đường, nhìn xe nghênh ngang rời đi.
Cô ôm cánh tay chậm rãi đi trên đường, nhiệt độ mùa đông xuống thấp, Hà Đường vừa chà xát cánh tay vừa nghĩ tới tâm sự ngổn ngang.
Từ chỗ tiệc cưới đi về nhà, Hà Đường đi ngang qua khách sạn 4 sao kia, cô ngẩng đầu nhìn tên khách sạn được chiếu sáng bằng đèn long lanh, đột nhiên cũng nhớ tới Tần Lý.
Hà Đường có chút lo lắng cho anh, suy nghĩ một chút rồi lấy ra di động gởi tin nhắn cho anh.
“Anh có khá hơn chút nào chưa?”
Một lát sau, Tần Lý đã gọi điện thoại tới.
"Anh tốt hơn nhiều rồi." Anh nói, "Em ở đâu? Buổi chiều có ngủ một giấc không?"
Hà Đường trả lời: "Có, em còn đi ăn tiệc cưới của anh họ em nữa. Anh ăn tối chưa?"
"Còn chưa ăn." Thanh âm Tần Lý nghe có chút lười nhác, "Anh vừa mới dậy."
Hà Đường có chút bất an: "A, là em đánh thức anh sao?"
"Không có, em đừng ôm đồm mọi chuyện trên người mình.” Tần Lý nhẹ nhàng cười rộ lên, "Cũng đến giờ anh nên rời giường rồi."
"Ừ….." Hà Đường đáp, một chiếc xe chạy qua cô, đúng lúc vang lên tiếng kèn xe.
"Em đang ở đâu vậy?" Tần Lý hỏi, "Sao nghe như là đang ở trên đường vậy."
"Ăn tiệc xong em tản bộ về nhà." Hà Đường nói, "Em đang đi qua dưới lầu khách sạn đây."
"Phải không? Vậy thì thật tốt." Âm thanh Tần Lý đột nhiên trở nên cao hứng, "Vậy theo giúp anh đi nhà ăn dưới lầu khách sạn ăn một bữa cơm đi, Quan Kính với Tiểu Mã đã ăn rồi, một mình anh vốn là đều không muốn ăn. Nếu như em nói chịu theo giúp anh, anh sẽ cân nhắc đi ăn một chén cháo hải sản."
Hà Đường làm sao có thể không đáp ứng chứ, cô lập tức đồng ý.
Không ngờ Tần Lý nói: "Em đại khái đến chờ anh một lát, người anh vừa rồi ra đầy mồ hôi, bây giờ muốn đi tắm, cần chút thời gian."
Hà Đường vốn định nói mình ở đại sảnh dưới lầu chờ được rồi, nghĩ lại lại cảm thấy giờ mình thật không cần khách sáo nữa, Tần Lý đã là thập phần hết sức thẳng thắn đối đãi với cô như bạn bè, cô còn cần gì phải phân rõ giới hạn với anh.
Hỏi qua số phòng của Tần Lý, Hà Đường trả lời: "Được, giờ em đi lên."
******
Tần Lý ở tầng cao nhất, là phòng xa hoa duy nhất của khách sạn, có hai phòng và một phòng khách. Hà Đường ấn chuông cửa, Mã Hữu Kiệt mở cửa cho cô.
Anh nói: "Tần tổng đang tắm, cô Hà, cô chờ một chút."
Hà Đường ngồi xuống sô pha, yên lặng chờ đợi. Ước chừng qua 40 phút, cửa phòng ngủ Tần Lý mới mở ra, Quan Kính đẩy xe lăn đi ra, Tần Lý trên xe lăn đã thay quần áo xong, đang dùng tay trái cầm khăn lông trắng, dùng sức lau tóc.
Đợi anh bỏ khăn lông xuống, Hà Đường nhịn không được bật cười.
Tóc Tần Lý hơi dài, lúc này đầu tóc ướt sũng, lộn xộn, có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Anh xoa xoa tóc của mình, hỏi: "Cười cái gì?"
"Không có gì." Hà Đường vẫn cười, "Đầu tóc của anh thật loạn."
Tần Lý buồn bực nói: "Đi vội quá, rất nhiều thứ không mang theo, trong xe có quần áo sạch để thay đã là tốt lắm rồi.”
Thấy Tần Lý còn lau tóc, Hà Đường mím môi nói: "Đừng lau nữa, anh đã đủ đẹp trai rồi."
"Thật sao?" Tần Lý cười ha hả, "Nói thật, anh cũng cảm thấy mình rất đẹp trai."
Nói xong, anh quay đầu nói với Mã Hữu Kiệt, "Tiểu Mã, cậu với Quan Kính ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, tôi cùng Hà Đường đi xuống ăn một bữa cơm rồi sẽ đi lên."
Mã Hữu Kiệt đáp ứng, Quan Kính không yên tâm: "Cậu Tần, tôi đi xuống với cậu."
Tần Lý phất phất tay trái: "Không cần, hai người ở đây đi, nếu không Hà Đường lại không được tự nhiên."
Anh liếc mắt nhìn Hà Đường, rồi hướng Mã Hữu Kiệt cười nói, "Tiểu Mã đã chứng kiến qua uy lực của vị tiểu thư này. Nếu cô ấy mất hứng, có thể một chút mặt mũi cũng sẽ không cho tôi, đến lúc đó lại bị các người nhìn tôi đến kinh ngạc, tôi làm sao còn có chút mặt mũi nữa chứ ."
Hà Đường: "…..."
Mã Hữu Kiệt bật cười ra tiếng, Quan Kính không hiểu chuyện gì.
Bên tai Hà Đường đều đã nóng ran lên.