Hạ Nhật Ngọ Hậu Đích Lão Nhân Trà

Chương 2




A Trà mở mắt ra, ngân quang chói mắt đột nhiên tiêu thất, bốn phía một mảng tối ôm, Ngọc Thiền nửa khắc trước giờ cũng không biết chạy đi đâu.

Cước bộ có chút hư không, hắn phát giác mặt đất dưới chân mềm mại như bông vải chẳng giống nhựa đường trước kia.

A Trà nhảy nhảy thăm dò trên đất, cả người như đứng trên giường lò xo, có thể nhảy thật cao

“Ha ha, kia ai an niết ( Sao có thể như vậy)?” A Trà càng không ngừng nhảy loạn, đôi dép lê cũng theo nhịp điệu đôi chân phát tiếng ba đát ba đát.

tiếng địa phương, a Trà thường nói phương ngữ như vậy =.=!

Gió nổi lên, truyền đến hương vị trà ngọt ngào quen thuộc.

A Trà cảm thấy thật kỳ quái, bởi vì hiện tại ít ai biết thưởng trà, kể cả vị sư phó già hắn biết mười mấy năm trước cũng đã về coi Tây Thiên, ngay cả kĩ thuật pha chế trà cũng mang theo trong quan tài.

A Trà bất giác men theo hương trà kia, phát giác nơi địa phương xa xôi có ánh sáng, cùng một gốc đại dong thụ, dưới tàng cây là cái ngốc lão nhân năm nào trong trí đang phao trà.

Hắn nhìn nhìn, kia không phải là vị sư phó về trà đạo nhiều năm trước sao?

A Trà nhớ rất rõ sư phó kia mang râu sơn dương dài, kia phiến râu ăn cơm dính cơm, uống trà dính nước, lúc ăn thịt nướng mừng lễ Trung thu thậm chí dính cả tương thịt.

Đang muốn đi qua chào hỏi, bên tai lại vang lên thanh âm quen thuộc.

“Ba......”

Ai gọi hắn?

A Trà quay đầu lại, thấy con dâu đứng cách không xa hướng hắn ngoắc ngoắc.

Hắn thấy nàng, trong đầu cực kỳ cao hứng, nghĩ thầm rằng hai người cũng không biết đã không gặp gỡ bao năm, đang muốn hướng nàng đi đến, chân thế nhưng không thể bước, mà nàng cũng đã đi đến trước mặt hắn.

“Ô!” Khi con dâu vừa tiếp cận, A Trà phút chốc lạnh run, cảm thấy không khí chung quanh không hiểu sao lạnh băng, rất giống người chết được ướp lạnh trong nhà tang lễ.

Nàng hơi hơi cười nói: “Ba, ngươi đi nhầm phương hướng rồi......”

Vừa nói nàng vừa chỉ về một điểm sáng trắng nơi hướng ngược lại, A Trà cũng nhìn theo, thâm sâu đen nghịt, còn cả một lốc xoáy hắc ám không ngừng đảo quanh.

“Đi nhanh đi, bằng không sẽ không kịp......” Nàng đẩy hắn một phen.

Nàng vừa dứt lời, A Trà cảm thấy chân mình như bị điều khiển từ xa, tự chuyển động rất kì lạ.

Hơn nữa, cước bộ hắn còn trở nên thập phần nhẹ nhàng, tựa như khi trẻ tuổi xương cốt dũng kiện, lúc đi đường tuyệt không phát ra thanh âm răng rắc, cũng không giống xe đạp rỉ sắt phát ra thanh âm kì quái.

Con dâu dần dần cách hắn ngày càng xa, phất tay đối hắn nói tái kiến.

Hắn bỗng chốc dâng lên cảm giác mờ mịt, hướng con dâu phất tay đáp lại, thế nhưng thời khắc giờ tay lên, khóe mắt xuất hiện ánh sáng đỏ, A Trà ngửa đầu quan sát, mới phát giác trên ngón út của mình có một sợi chỉ đỏ thẫm.

Không có nút kết tơ hồng một vòng lại một vòng quấn quanh ngón út, phần còn lại rơi trên mặt đất, uốn lượn thẳng đến nơi phương xa nhìn không thấy kia.

A Trà cúi đầu suy nghĩ rốt cuộc là ai vào lúc nào buộc loạn sợi chỉ này cho hắn, dù thử vài lần hắn vẫn không cách nào đem sợi chỉ trên tay tháo ra.

“Đi nhanh đi...... Ngàn vạn lần đừng để muộn......” Thanh âm con dâu lại nhẹ nhàng vang lên.

“Đây là ngươi buộc sao? Ngươi không giúp ta dỡ nó xuống?” Hai người trong lúc đó khoảng cách càng ngày càng xa, A Trà sợ con dâu nghe không thấy, vì thế lớn tiếng hỏi.

Nàng cười cười lắc đầu, thân ảnh mơ nhạt dần dần biến mất trong không khí.



Như trải qua một giấc mộng dài, khoảnh khắc mở mắt ra, mí mắt thật đau xót.

Dưới thân mềm mại không giống ván gỗ giường ngày thường hắn vẫn quen ngủ, A Trà hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn quanh, ngửi được trong không khí tràn ngập mùi trầm hương.

Nhìn kỹ một chút, hắn lúc này mới phát hiện mình nằm ở một không gian nhỏ hẹp hắc ám, ánh sáng theo khe hở phía trên thản nhiên xuyên tiến vào, trong tai mơ hồ nghe thấy tiếng các vị sư đọc kinh cùng tiếng chuông leng keng leng keng, thanh âm dàn nhạc tây tác thước ( kèn Xô-na) ầm ĩ đến chết người.

A Trà dùng sức đẩy nấp ché phía trên, sau đó từ không gian nhỏ hẹp cố gắng đứng lên, nháy mắt, toàn bộ kim chỉ (giấy vàng), ngân chỉ (giấy bạc), tiền âm phủ đặt trên người hắn rơi xuống khắp nơi.

Trong phòng khách mọi người đang cúi đầu cầu nguyện muốn tạm biệt hắn, đột nhiên ngẩng đầu, tất cả mọi người sắc mặt hoảng sợ dồn về nơi hắn, ngay cả dàn nhạc diễn tấu ca khúc cũng đều ngừng.

A Trà mắt nhìn bốn phía, phát hiện sao phòng khách nhà mình bố trí như linh đường, sân trước cùng bốn bức tường chung quanh đều treo câu đối phúng điếu màu trắng, ngay cả nhan đèn cùng mấy thứ linh tinh đều có đủ.

Hắn xoay người về sau liền thấy, “A, Cái gì vậy?” Chính giữa linh đường, cư nhiên là hình hắn cùng bảo bối tôn tử Trạch Phương của hắn.

Tái cúi đầu lại thấy, “Tên chết yểu nào cho ta mặc cái này!” Trên người hắn thế nhưng là một bộ áo liệm chuyên dụng cho người chết.

“Trạch...... Trạch Phương......” Lấy khăn tay chính sát sát nước mắt, Huệ Mĩ bị dọa cứng đờ phát ra thanh âm hư nhược.

“Huệ Mĩ ngươi ở trong này làm gì?” A Trà kinh ngạc nói: “Ngươi như thế nào không ở trong nhà ở cữ, sinh tiểu hài tử không thể tùy tiện chạy loạn!”

A Trà lập tức trái nhìn phải xem, hỏi: “Trạch Phương nhà ta đâu? Như thế nào không thấy hắn?”

“A Trà...... Tôn tử A Trà hắn hoàn hồn......” lão Vương kì hữu (bạn đánh cờ) đột nhiên đứng lên, như điên chạy ra bên ngoài. “Tôn tử của a Trà không có chết, hắn hoàn hồn a!”

Lão Vương quát lớn như vậy, tất cả lão nhân gia trong phòng đều kinh hoảng hướng ngoài phòng chạy đi, chỉ mới vài giây, trong phòng trống rỗng chẳng thừa lại nửa người, giống như kẻ vừa mới từ trong quan tài bước ra so với quỷ còn khủng bố hơn.

“Trở lại a!” A Trà cũng bị động tác của nhóm lão hữu dọa sợ. “Ta không có chết, vốn là phải chết, bất quá bị con dâu ta kêu trở lại! Các ngươi miệng nói giúp hỗ trợ thế mà một cái so với một cái còn chạy nhanh hơn, thật đúng là không có cốt khí, như thế nào chạy còn nhanh hơn bay nữa.”

Huệ Mĩ vẫn lưu lại tại chỗ, bên cạnh chính là Hải Uyên. Hai người bọn họ đều dùng một loại vẻ mặt kinh hách quái dị nhìn A Trà.

A Trà cũng không để ý đến, nhìn đến chiếc quan tài trơn nhẵn bày ra bên cạnh, nghĩ kia đại khái là tôn tử Trạch Phương của hắn, liền bước đến quan tài, hưng phấn mà dùng sức đem nắp quan xốc lên.

“Trạch Phương ──”

A Trà nghĩ thầm nếu mình đã trở lại, tôn tử tự nhiên cũng có thể theo trở về đi!

Nào biết quan tài vừa mở ra, lại thấy chính mình thẳng tắp nằm ở bên trong, không biết là ai hóa trang, khuôn mặt trắng đến ghê rợn, hai má lại hồng hồng giống mông khỉ, miệng cũng bị tô lên màu đỏ tiên diễm.

A Trà há to miệng.

Giống như chiếu gương, nhưng là bộ mặt trong quan tài bất đồng, cái trán đã bị lõm xuống. Hắn đưa tay sờ sờ, cả da đầu thế nhưng cũng bị trũng xuống.

Sau đó nhìn đến thân thể đã không biết đặt đây bao ngày, tựa như con chuột thối rửa bị ô tô cán qua cán lại kinh khủng đến độ cả thịt và nội tạng đều lồi ra, ruồi bọ ong ong bay qua bay lại, mùi bốc lên quả thật không sao chịu nổi. ( Viêm: ta cũng sắp tiêu rồi ah TT^TT)

A Trà hít sâu một hơi, mắt trợn to so với trâu còn lớn hơn.

“Huệ Mĩ, Huệ Mĩ hiện tại là sao?” A Trà lớn tiếng hỏi.

Huệ Mĩ từ trong kinh ngạc hoàn hồn, chậm rãi nói: “Lúc Hải Uyên phát hiện các ngươi, hai ngươi đều đã muốn tắt thở. Ông nội ngươi rơi trước xe, đầu bị xe cán trúng, óc và vân vân đều chảy ra......”

Huệ Mĩ càng nói càng thương tâm, lại bắt đầu khóc lên. “May mắn ngươi tỉnh lại, này nhất định là ông nội ngươi nơi hoàng tuyền phù hộ......”

“Không đúng không đúng, không phải hỏi cái này!” A Trà chỉ vào khuôn mặt chính mình trong quan tài. “Nếu này là xác của ta, ta đây hiện tại là làm sao?”

“Trạch Phương......” Huệ Mĩ có vẻ thực nghi hoặc.

“Trạch Phương?” A Trà hít sâu một hơi. “Ngươi bảo ta Trạch Phương?”

Hắn nhìn nhìn Huệ Mĩ, lại nhìn nhìn Hải Uyên, theo lại nghĩ tới vừa nãy cũng có người gọi hắn là tôn tử A Trà.

“Không có khả năng đi......” A Trà miệng thì thào niệm, đầu chậm rãi trái phải lay động, xuyên qua linh đường nhóm lão hữu tỉ mỉ chuẩn bị, cứng ngắc nện bước chậm rãi hướng WC lầu hai đi đến.

Hắn muốn xác nhận kĩ thân thể này một chút.

Đương a Trà mở ra cửa WC, thấy phản chiếu trong chiếc gương nơi WC, không phải là chính mình, mà là khuôn mặt tôn tử Trạch Phương, hắn không thể khống chế hét to.

“Oa a a a a ── kia ai an niết (sao có thể như vậy) ──”

Thế giới đột nhiên gian thiên toàn địa chuyển.

Hắn trực tiếp té trên mặt đất, bất tỉnh tại chỗ.

Bác sĩ đi tới lại đi lui, cẩn thận kiểm tra xác nhận thân thể A Trà đang mê man, thay hắn tiêm dịch dinh dưỡng bổ sung thể lực, dù sao hắn không hô hấp tim không đập gần mười ngày mới tỉnh lại, bác sĩ cũng không dám sơ suất.

Bác sĩ cũng đề nghị Huệ Mĩ chờ hắn tỉnh, nhớ dẫn hắn đi bệnh viện lớn để cẩn thận kiểm tra một chút.

Huệ Mĩ gật gật đầu.

Đám bằng hữu kia của a Trà cũng đến rồi đi.

Bọn họ nghĩ, tôn tử A Trà tỉnh lại là chuyện tốt, nhưng lễ tang không thể làm một nửa lại bỏ dỡ, vì thế run như cầy sấy cho nhau cái hẹn ước cùng chạy về nhà, thỉnh thầy pháp tiếp tục tụng kinh. Tới giờ lành, liền đem thi thể A Trà trong quan tài khiêng đi hỏa táng, đem hũ tro cốt cùng linh cữu đưa vào chùa, coi như là ttiễn đưa A Trà cuối cùng đoạn đường.

Thời điểm A Trà tỉnh lại, đã qua không biết bao lâu.

Hắn mở mắt ra, nhìn trần nhà, sau đó thật sâu thở hắt ra.

Trước mắt là hoàn cảnh lạ lẫm, vách tường là sắc vàng nhàn nhạt, đèn huỳnh quang trực tiếp chiếu rọi trên mắt hắn, khiến hắn cảm thấy có chút chói mắt.

“Ngươi tỉnh.” Ngồi ở ghế bên giường Hải Uyên phát ra tiếng.

A Trà trừng mắt nhìn, cảm thấy hiện tại hẳn là là ở nhà Huệ Mĩ.

Hắn nhớ tới những chuyện đã xảy ra lúc trước, thân thể của mình thối rữa chẳng còn hình dạng, hắn hiện tại ở trong thân thể Trạch Phương, mà Trạch Phương thật sự không biết đã chạy đi đâu.

Trạch Phương sẽ không là bị con dâu mang đi đoàn viên? Nghĩ đến đây, A Trà mặt đau khổ, mi vừa nhíu, hốc mắt cùng mũi liền đỏ.

Hắn lôi ống dịch trên cách tay ra nói:

“Vì cái gì lại bắt ta mang loại đồ vật này nọ, nhổ nó ra, nhanh lên.”

Hải Uyên cẩn thận quan sát người có cùng dung mạo với Trạch Phương bạn học hắn, thời điểm người này trước khi hôn mê, rõ ràng là Trạch Phương mình nhận biết, như thế nào lúc tỉnh lại liền nói chuyện thành phân không rõ phát âm Đài Loan quốc ngữ.

Hải Uyên suy tư thấy hết thảy đều không thích hợp, cũng không để ý tới yêu cầu của A Trà.

“Nơi này là chỗ nào?” A Trà hỏi.

“Phòng ta.”

“Mẹ ngươi đâu?” A trà hỏi lại.

“Nàng đang ngủ.”

“Ngủ a, kia đừng làm ồn nàng!” A trà gảy kim tiêm truyền dịch trên tay, cố gắng nhìn nhìn, mắt híp lại rồi mở lớn, mở lớn rồi híp lại, cuối cùng quyết định tự mình động thủ.

A Trà thật cẩn thận xé miếng băng dán bán trong suốt trên tay, sau đó đem ống tiêm lôi ra. Làn da phía dưới có chút đau đớn, lúc nhổ được ống tiêm, từng giọt máu cũng nương theo đó tuôn ra, A Trà sững sờ không biết nên làm gì bây giờ, đem ống tiêm thuận tay kéo ra, kết quả máu đầy đất.

“Uy!” Hải Uyên sắc mặt không hảo hướng hắn hô thanh. “Chung quanh đều là máu, ngươi muốn tự lau?”

“Bảo ngươi giúp ta, nhưng ngươi lại làm ngơ, ta tự mình nhổ, cho nên liền biến thành nơi nơi đầy máu a!” A Trà nhún vai.  “Ta phải về nhà, ngươi nhớ rõ nói mẹ ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Sao lại lo lắng mẹ ta như vậy?” Hải Uyên hỏi.

Trong ấn tượng Hải Uyên, Trạch Phương cũng không loại tốt đẹp nhiệt tình gì, Trạch Phương hễ có thời gian liền đối mẹ hắn ồn ào xum xoe, Hải Uyên luôn không thích loại người có tính như vậy.

“Mẹ ngươi một mình đem ngươi nuôi lớn, hiện tại còn phải dưỡng đứa nhỏ thứ hai. Thực vất vả, làm hàng xóm coi như cũng có duyên, cần hỗ trợ gì về sau cứ nói ta một tiếng đi!” A Trà nói.

“Đúng rồi, lễ tang của ta...... Ra sao......”

Nhớ tới tang lễ của hắn cùng tôn tử, A Trà hốc mắt cái mũi liền đỏ lên. Lòng đầy chua xót a! Đáng thương Trạch Phương mới mười bảy tuổi, liền như vậy ra đi!

“Này mấy lão nhân gia chuẩn bị cho tốt.” Hải Uyên nói: “Tro cốt đặt ở chùa miểu.”

“Như vậy thật sự rất kỳ quái, ta chết rồi, thế nhưng vẫn còn ở nơi này, hơn nữa là dùng thân thể Trạch Phương sống lại.” A Trà niệm a niệm, một đường niệm tới dưới lầu.

Hải Uyên nguyên bản cũng không muốn để ý tới người này, bởi vì chính mình ở trường học đã bị Trạch Phương bộ dạng như tiểu nữ sinh dọa sợ, nhưng không biết vì cái gì hiện tại thấy người này ủ rũ, đi đường còn bộ dáng như lão nhân tám mươi tuổi, trong lòng bỗng có loại xôn xao khó hiểu.

Từ lúc người này tỉnh lại bây giờ, đều nói mình không phải Trạch Phương. Hải Uyên mơ hồ cũng có cảm giác như vậy, bởi vì Trạch Phương hắn nhận thức tính cách cũng không giống vậy.

Trạch Phương đối phòng hắn trước nay đều rất hứng thú, huống chi lúc trước ở kí túc xá chỉ cần Trạch Phương nằm trên giường hắn, muốn đuổi Trạch Phương xuống giường phải mất khí lực rất lớn.

Nhưng người này......

Hải Uyên nhíu mi.

A Trà vừa đi đến cửa phòng, cảm thấy được mông ngưa ngứa, thân thủ bắ đầu cào cào, gãi gãi, quần phía dưới tiện đà rớt ra một mảnh giấy vàng nho nhỏ.

“Ai...... Trạch Phương không còn...... Kế tiếp bảo lão nhân gia ta như thế nào sống a......” A Trà tự nhủ nói: “Con dâu a, như thế nào không đồng đem ba mang đi luôn? Lưu ba lẻ loi sống một mình làm gì? Ba sống lâu như vậy, sớm đã chuẩn bị tốt tùy thời có thể đi, ai u, mau kêu Trạch Phương trở về, ta và các ngươi đi là tốt rồi, Trạch Phương rõ ràng còn nhỏ như vậy!”

Hải Uyên nhìn động tác cùng cách nói của a Trà, cơ hồ cùng bộ dáng lần đầu tiên bọn họ gặp mắt không sai biệt lắm, đáy lòng dâng lên loại cảm giác hứng khởi khác thường, khiến hắn một trận nổi da gà.

Hải Uyên nhắm mắt lại, cân nhắc có nên hay không tin tưởng trong thân thể Trạch Phương, hiện giờ chính là lão nhân gia kia.

Lúc này, nguyên bản chạy tới đầu cầu thang A Trà đột nhiên lại chạy trở về.

A Trà cúi đầu nhìn tới lui trên mặt đất, một tay còn nắm ngón áp út bên phải của mình, dùng loại ngữ khí thập phần ngạc nhiên hô to:

“Có hay không thấy, có hay không thấy, một cái chỉ tuyến màu đỏ trên mặt đất, nó còn có thể chuyển động!”

Hải Uyên mở to mắt, chỉ thấy A Trà vẻ mặt hoảng hốt rống to, không phát hiện nửa sợi chỉ đỏ.

“Thời điểm ta đi ra ngoài liền thấy được, nó vẫn động động động......” A Trà duyên chạy theo sợi to hồng, đã thấy nó chạy đến bên chân Hải Uyên, chậm rãi hướng nơi hắn đứng biến mất, không đến nửa giây, ngay cả màu đỏ tiên diễm rõ ràng trên tay hắn cũng lập tức tiêu thất.

“A?” A Trà lắc lắc tay, như thế nào cũng vô pháp đem mảnh tơ hồng kia xuất ra. “Lại không có.”

“Ngươi có hay không nhìn thấy?” A Trà nghi hoặc hỏi Hải Uyên.

“Ta chỉ nhìn thấy ngươi chạy tới chạy lui!” Hải Uyên lắc đầu.

Phòng cách vách truyền đến tiếng trẻ con khóc, oa oa oa dùng hết khí lực liều mạng khóc lớn.

“Ngay cả đệ đệ cũng bị ngươi đánh thức.” Hải Uyên nhanh chóng che lỗ tai, đứa nhỏ này tiếng khóc đê-xi-ben cực cao, trừ bỏ mẹ nó, không ai có thể chịu được.

“Chụp viết (thực xin lỗi, ngượng ngùng), ta hiện tại trở về đi.” A Trà có điểm băn khoăn. “Vậy ngươi có chuyện gì cứ nói với ta, ta sẽ qua giúp.”

phương ngữ, những từ khó hỉu phía sau có ngoặc đơn đầu là từ phương ngữ hết ^^

“Nơi này không cần ngươi, có chuyện gì ta tự mình có thể xử lý.” Hải Uyên nói. “Ngươi chiếu cố hảo chính mình đừng phiền đến mẹ ta là được.”

“Di, tiểu hài tử ngươi nói chuyện lúc nào cũng vậy!” A Trà đối ngữ khí Hải Uyên rất không vừa lòng.

Hải Uyên đối hắn sao vẫn có địch ý, chẳng những thích trừng hắn, hơn nữa đối lời hắn nói cũng không thèm phản ứng. Huệ Mĩ rõ ràng thiện lương thân thiết như vậy, sao lại sinh ra đứa con quái gỡ thế?

Hải Uyên nhất định là giống thân sinh lão ba hắn! Đối, nhất định là như vậy!

A Trà này cũng biết chuyện lão ba của Hải Uyên, cũng là người chồng đầu tiên của Huệ Mĩ, một tên hắc đạo. Chính vì vậy Hải Uyên mới chưa từng nhìn người khác với ánh mắt hòa nhã, gương mặt lúc nào cũng đông chết người, này đúng là lời giải thích tốt nhất.

“Ta nói chuyện vẫn luôn như vậy.” Hải Uyên từ trên ghế đứng lên, đi qua bên người A Trà, hướng phòng mẫu thân hắn đi đến. “Đi nhanh đi, chướng mắt quá!” Hắn không rõ trận xôn xao trong lòng kia từ đâu đến, chỉ biết phải nhanh chóng đuổi đi kẻ trước mắt, như thế mới có thể thanh tĩnh.

Hải Uyên đi vào phòng mẫu thân.

“Có phải hay không đổi tã?” trong phòng Huệ Mĩ, thanh âm Hải Uyên hạ thấp ẩn ẩn truyền đến. “Đại tiện hay là tiểu tiện? Tiểu hài tử thực phiền toái, ăn xong liền......”

“Ngươi lúc nhỏ cũng giống như vậy, thậm chí còn nhiều hơn!” Huệ Mĩ nhẹ nhàng cười vài tiếng.

“Ta đến đổi tã là được rồi, ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi.”

A Trà trộm ở ngoài cửa phòng nghe mẫu tử bọn họ đối thoại. Hắn cảm giác Hải Uyên kỳ thật cũng không phải kẻ lãnh đạm, vì cái gì nói chuyện luôn không lễ phép khiến người phát hỏa?

Cầm bịch tã béo phệ đi ra, Hải Uyên vừa mở cửa, đã thấy khuôn mặt A Trà.

“Ngươi như thế nào còn chưa đi?” Hải Uyên không hờn giận hỏi han.

“Sắp đi.” A Trà nở nụ cười hai tiếng, xoay người xuống lầu.

A Trà đoán Hải Uyên chẳng lẽ là loại từ nhỏ lớn lên trong gia đình mồ côi cha, vì bảo hộ chính mình cho nên dùng lạnh lùng cùng kiên cường để ngụy trang, để mình không bị mấy tiểu hài tử khác khi dễ?

Cẩn thận ngẫm lại, có điểm giống nga!

A Trà nghĩ, Hải Uyên nếu tâm địa thật sự xấu, như thế nào cả hai lần mình té xỉu phải truyền nước biển, tỉnh lại đều là Hải Uyên ở bên cạnh nhìn hắn?

Huệ Mĩ tâm địa rõ ràng tốt như vậy, đứa con nàng hẳn là cũng không kém đi! Huống chi tang lễ này, Hải Uyên cũng mẹ nó chuản bị rất tốt, muốn được như vậy nhất định hắn cũng có hỗ trợ tìm cách bố trí và vân vân.

A Trà hừng hực nhớ tới, xem người không thể nhìn mặt ngoài. Đạo lý ấy, sống đến năm sáu mươi tuổi mà còn quên, thật sự là không xong.



Linh đường bố trí ở đại sảnh đã dỡ xuống, còn lại một ít giỏ cùng lẵng hoa dựa vào tường, không ai lấy đi.

A Trà một mình về nhà, đối mặt bốn bức tường lạnh tanh, lại nhịn không được mũi bắt đầu chua xót.

Chỉ còn lại một mình, hắn đau khổ nghĩ như vậy.

Ngay cả tôn tử duy nhất cũng đi rồi, hiện giờ chỉ còn lại duy nhất một mình sống trong cuộc đời này.

A Trà đi lên lầu hai vào phòng, bài trí trong phòng vẫn giống ngày nào. Nhưng khi hắn mở ra tủ quần áo, phản chiếu trên gương trên cánh tủ lại là gương mặt Trạch Phương, thân thể Trạch Phương.

Trạch Phương dáng người xem như nam sinh tiêu chuẩn, cơ thể cũng rắn chắc, đôi mắt lớn lại hữu thần, lông mày dày, lông mi cũng dài, cái mũi thẳng tắp, môi không lớn không nhỏ mà vừa vặn.

Rõ ràng chính là đứa nhỏ thực anh tuấn, A Trà không hiểu Trạch Phương suất (đẹp trai) như vậy, vì sao còn muốn biến thành nữ nhân.

Nếu không phải chuyện này, Trạch Phương cũng sẽ không muốn nhảy lầu, nếu không nhảy lầu, bọn họ cũng sẽ không tổ tôn (ông cháu) thiên nhân vĩnh cách, sẽ không còn được gặp lại.

Nếu không phải chuyện này, hắn lại càng không hoàn hồn trở lại trong thân thể tôn tử.

Bất quá ngẫm lại nếu trở về thân thể chính mình sẽ khủng bố cở nào, đầu đều nát vụn đến óc cũng chảy ra hết, nếu thực sự sống lại như vậy, khẳng định hù chết mọi người.

Đến lúc đó mấy lão bạn hữu thay hắn làm tang lễ, chỉ sợ đứng tim tại chỗ hẹn nhau cùng hắn quy thiên.

A Trà trêu chọc chính mình một chút, khóe miệng khẽ cười cười, lại lập tức cúi đầu thở dài.

Hắn từ dưới giường lôi ra một cái hộp bánh lễ hình tròn bề ngoài rỉ sắt, ngồi ở trên giường, đem hộp sắt mở ra.

Bên trong là tất cả bảo bối của hắn, hắn lục a lục, cuối cùng cũng tìm được ảnh chụp lão bà Ngọc Thiền thời trẻ tuổi.

Ảnh chụp trắng đen nho nhỏ sớm đã ố vàng, này là thời điểm hắn cùng Ngọc Thiền kết hơn đã đi chụp. Ngọc Thiền thật sự xinh đẹp, trong nhà lại có tiền, khi đó là đệ nhất đại mỹ nhân trong thôn, khi nàng chủ động theo đuổi hắn nói phải gả cho hắn làmlão bà, tất cả mọi người kinh ngạc đến vỡ mắt.

Hắn đã từng cho rằng Ngọc Thiền là đầu thai vào đại thiếu gia mất trong tai nạn trên biển năm ấy, bởi vì đều rất bốc đồng tùy hứng, thích gì đó cũng giống nhau, đều rất yêu tiếng huyên náo ồn ào của thiền (con ve) mùa hè.

Hắn đối Ngọc Thiền nói, có loại đại hắc thiền lớn như lòng bàn tay này, lúc cánh mở ra sẽ hiện ánh sáng bảy màu, mà loại thiền này so với mấy loại khác kêu lớn hơn nhiều, hắn từng ở trong núi gặp qua, nếu hắn có tái kiến nữa, tuyệt đối sẽ bắt một con về cho nàng.

Ngọc Thiền chính là cười cười.

Khi đó sự nghiệp của hắn đang khởi bước, mỗi ngày đều vội vàng thay khách nhân trang hoàng phòng ở, sửa chữa đường ống, nghề mộc trang hoàng làm không xong, vách tường sơn xoát không xong, vội đến một ngày chỉ ngủ ba bốn giờ, Ngọc Thiền cũng biết hắn vất vả.

Sau lại cuối năm ấy, lúc Ngọc Thiền sinh đứa nhỏ, đứa nhỏ giữ được, còn nàng lại ra đi.

Hắn vẫn cảm thấy thực có lỗi với nàng, thời gian sau kết hôn, hắn đều không có hảo hảo bồi cạnh nàng.

Lặng nhìn ảnh chụp đã ố vàng, A Trà rốt cục nhịn không được lên tiếng khóc lớn.

Lão bà đi rồi, đứa con nàng cũng bởi vì tai nạn xe cộ rời đi hắn, hiện tại tôn tử cũng không còn nữa, chỉ còn lại bản thân cô độc một mình khóc nơi phòng này, không ai để ý tới, cũng không ai an ủi.

Hộp sắt bị đánh nghiêng trên mặt đất, bên trong những thứ hắn coi như trân bảo rơi khắp nơi.

Ảnh chụp đứa con kết hôn, nhẫn cưới của lão bà, cái răng đầu tiên tôn tử rớt ra vì thay răng, còn có một cái, màu đen tỏa sáng, xác ve xinh đẹp giống hắc diệu thạch......

Sau khi Ngọc Thiền đi rồi, hắn luôn tìm kiếm các loại thiền, nhưng ở trong núi đợi suốt bảy ngày, lại đợi không được gì hắc thiền xuất hiện. Hắc thiền mùa đông là không hiện ra, bọn chúng đều ngủ vùi trong lòng đất băng lãnh nơi núi rừng.

Từ ngày đó, tâm hắn cũng bị chôn vùi nơi bùn đất lạnh băng, mỗi ngày đều đau, đều lạnh, không thể tự mình đào đất chui ra, chỉ có thể co rúm lại......

Co rúm lại......