Biên tập: Kỳ Lam
Diệp Lăng Vân liên tục liếm mút trên đôi môi mỏng lạnh giá của Huyết Nghiên, tiếp đó dùng đầu lưỡi thăm dò tiến sâu vào. Huyết Nghiên bị dược vật khống chế không có bất luận phản đối gì lại phối hợp mà khẽ mở làn môi mỏng, để hắn thuận lợi tham nhập.
Môi lưỡi quấn quýt, giữa lạnh lẽo lại mang theo một phần ngọt ngào, cũng giống như nụ hôn giữa trận chiến kia, khiến Diệp Lăng Vân mê đắm. Mãi đến khi hai người đều có chút khó thở, hắn mới buông tha đôi môi mỏng, tiếp tục xâm chiếm xuống phía dưới.
Diệp Lăng Vân đem quần áo đã sớm đã quá lộn xộn của Huyết nghiên cởi ra, làn da vốn trắng nõn như ngọc dưới tác dụng của dược vật, nhiễm một tầng ửng đỏ mờ nhạt. Hắn phủ phục xuống khẽ hôn lên hồng quả trên ngực y, cảm giác được vật mềm mại kia bởi vì bị mình liếm qua gặm cắn mà dần dần dựng cứng lên trong miệng.
“A…….” Huyết Nghiên bị loại khoải cảm chưa bao giờ thể nghiệm qua này kích thích đến rên rỉ ra tiếng.
Ánh mắt Diệp Lăng Vân lại càng trở nên thâm trầm, hắn buông tha khỏa hồng quả đã muốn sưng tấy khong chịu nổi, khàn khàn giọng mà mê hoặc: “Gọi, gọi tên của ta, Lăng Vân………”
“Lăng Vân….. a!…….”
Nghe được tên mình gọi lên bởi thanh âm khàn khàn hàm tình, Diệp Lăng Vân như được cổ vũ, cảm thấy dưới khố hạ mình lại càng cứng rắn trướng đau vài phần, phát tiết mà trút lên ngực y, khống chế không được lực đạo gặm cắn mạnh mẽ, kích thích đến mức y phải thét lên thất thanh.
Đối mặt với một Huyết Nghiên mê người như vậy, tự chủ của Diệp Lăng Vân nháy mắt tiêu tan, càng lúc càng mất hết kiên nhẫn.
Hắn một bên ôm chặt Huyết Nghiên, tiếp tục ở trên ngực bụng y vừa liếm mút vừa gặm cắn, tay kia chậm dãi lẫn xuống phía dưới, nắm lấy bộ phận yếu ớt nhất của Huyết Nghiên. Nơi đó cũng giống như thân thể của chủ nhân, sớm đã cứng rắn lại nóng bỏng.
Trong đời đây là lần đầu tiên vì người khác mà là chuyện như vậy, Diệp Lăng Vân thật cẩn thận mà nắm lấy, tinh tế mà nhu lộng. Huyết Nghiên theo động tác của hắn mà càng phát ra những lời nói mê man rối loạn, khó chịu mà ngửa cổ ra sau, lộ ra đường cổ cong mỹ lệ, khiến Diệp Lăng Vân tâm thần nhộn nhạo, kìm lòng không được mà hôn lên.
Đến lúc phía trước Huyết Nghiên tiết ra chất lỏng tinh tế, Diệp Lăng Vân mới thu hồi tay, tìm đến nơi thầm kín phía sau của Huyết Nghiên.
Nơi ấy chưa từng trải sự, vốn dĩ gắt gao phong kín, giờ phút này lại vì dược hiệu mà trở nên mềm mại mẫn cảm, khiến Diệp Lăng Vân không cần tốn nhiều công sức dễ dàng đưa một ngón tay vào. Lo lắng Huyết Nghiên không thoải mái, hắn cũng không vội vã thâm nhập sâu, chỉ là không ngừng co duỗi lóng tay, cố gắng hết sức nhẹ nhàng mà làm tốt công tác xoa dịu khuếch trương. Mãi cho đến khi Huyết Nghiên khó chịu đến cong thân thể, hướng hắn phát ra sự thúc giục không lời, mới thăm dò thêm vào càng nhiều ngón tay.
Một ngón, hai ngón, ba ngón.
Cảm nhận ngón tay mình được nội bích ôn nhuận của Huyết Nghiên bao lấy, ngậm hút, thấy trên mặt Huyết Nghiên thần sắc thấm sâu tình dục thống khổ cùng mê say, Diệp Lăng Vân cũng không thể nhẫn lại thêm một khắc nào nữa, cấp tốc thậm chí thô bạo thoát bỏ y phục cuối cùng của hai người, rút ngón tay ra, dùng sức đâm thẳng một cái, tiến nhập thật sâu vào thân thể mềm mại nóng bỏng kia.
“A!………”
Một khắc tiến vào kia, hai người nhịn không được gầm nhẹ ra tiếng.
Một khắc tiến vào Huyết Nghiên kia, sợi dây gắt gao kéo căng vẫn luôn tồn tại trong đầu Diệp Lăng Vân theo đó mà đứt phăng — Lúc này, hắn không thể không thừa nhận, hắn yêu Huyết Nghiên, đã yêu thật lâu thật lâu rồi, từ mùa hạ năm mười bảy tuổi kia, hai người tình cờ gặp nhau. Thời điểm lần thứ hai tương phùng kia, hắn luôn lưỡng lự có cứu y hay không, phải cứu y như thế nào, chẳng qua là trong tiềm thức sợ hãi cùng Huyết Nghiên lại phát sinh thêm càng nhiều ràng buộc, lại càng khó có thể dứt bỏ, vô phương thoát ra mà thôi.
Cho dù còn muốn tránh, còn muốn che giấu, từ thời khắc ôm lấy Huyết Nghiên, hắn đã không thể lừa mình dối người nữa rồi.
Nhìn Huyết Nghiên hãm sâu trong tình dục không thể kiểm xoát bộ dạng mình, nghe được giữa tiếng rên rỉ đứt quãng trong miệng Huyết Nghiên xen lẫn tên mình, Diệp Lăng Vân một chút cũng không cao hứng nổi. Hắn hiểu rõ hết thảy chẳng qua là bởi vì dược vật kích thích, đợi ngày mai Huyết Nghiên khôi phục lý trí, đứng nói là cho mình ôm ấp vuốt ve như thế này, chỉ e sẽ lập tức giết mình cũng không chừng. Nhưng dù vây, dù có thể bị giết chế, nếu như để cho hắn lựa chọn một lần nữa, hắn cũng tuyệt không hối hận. Vô luận thế nào, hắn cũng không thể bỏ mặc Huyết Nghiên được. Chí ít giờ khắc này, cho hắn được mặc sức mà ôm ấp người yêu thương, đây có lẽ là một lần duy nhất ở kiếp này được ôm nhau.
Ở một khắc bị tiến nhập kia, Huyết Nghiên chưa bao giờ bị xâm phạm như thế cảm thấy một trận khó chịu mãnh liệt, nơi đó đột nhiên bị một cự vật cưỡng ép kéo căng ra, đem theo một hồi trướng đau khôn xiết, y khẩn thiết ôm lấy vai Diệp Lăng Vân, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Diệp Lăng Vân không dám vọng động, cho đến tận khi thấy vùng giữa lông mày Huyết Nghiên từ từ dãn ra, chủ đống hướng mình thúc giục, mới yên tâm, dùng sức một cái đem mình toàn bộ đẩy vào.
Cự vật thô to kia ở hậu huyệt phía sau Huyết Nghiên vào vào ra ra, nóng bỏng như lửa, cùng thân thể mát lạnh của chủ nhân hoàn toàn tương phản, lại không ngờ có thể làm dịu đi luồng khí nóng chạy loạn trong cơ thể Huyết Nghiên. Trướng đau lúc đầu dần dần tiêu tan, từng trân khoái cảm tê dại trào lên, còn mang theo một chút cảm giác dạt dào nói không rõ. Huyết Nghiên trong từng đợt mãnh liệt mà kích động rên rỉ không ngừng.
Diệp Lăng Vân nâng lên khuôn mặt Huyết Nghiên phủ đầy mồ hôi, thương tiếc mà hôn đi nước mắt ở khóe mắt không biết là do thống khổ hay là hạnh phúc, yêu thương mà gọi: “Huyết Nghiên, Huyết Nghiên……..”
Huyết Nghiên nhưng lại đem mặt trốn sang bên cạnh, thì thào mà nói: “Không phải Huyết Nghiên, không cần kêu cái tên đó…. Ta là Trầm Nghiên Hàm, gọi ta là Trầm Nghiên Hàm….”
— Trầm Nghiên Hàm.
Diệp Lăng Vân sửng sốt một chút, cảm thấy cái tên này giống như từng quen, không biết ở nơi nào nghe qua. Bất quá trong tình cảnh này hắn thực sự phân tâm không được, ý niệm trong đầu chỉ thoáng qua liền lập tức bị vứt ra sau đầu, hắn một lần nữa hôn lên xương quai xanh mê người của Huyết Nghiên, trong miệng mơ hồ nói: “Được, Nghiên Hàm, Nghiên Hàm của ta –” dưới thân một khắc cũng không ngừng xâm chiếm Huyết Nghiên, khiến y theo động tác của mình mà không ngừng rên rỉ đong đưa, vì mình phóng túng.
Xuân tiêu khổ đoản.
Một người động tình ái, một kẻ bị dược vật không chế.
Một đêm này, Diệp Lăng Vân không biết muốn Huyết Nghiên bao nhiêu lần, mãi cho đến khi hai người đều thở dốc, mệt mỏi chịu không nổi, mới ôm nhau ngủ thiếp đi.