Biên tập: Kỳ Lam
Bất kể huyết án Trầm gia mười mấy năm trước khiến cho người giang hồ cảm thấy bất an như thế nào, bất kể khi sự thật kia bị bóc trần khiến võ lâm kinh hoàng như thế nào, ở chốn giang hồ chưa bao giờ thiếu phong ba cùng thị phi này, cho dù từng gây nên sóng gió dữ dội cỡ nào, đều rất nhanh bị chuyện khác thay thế, rất nhanh sẽ chìm trong quên lãng.
Vùng ngoại ô phía Nam thành Kim Lăng, viện trạch Trầm gia môn đình vẫn nguy nga như trước, chính giữa hiện ra một tấm hoành phi, viết bốn chữ lớn “Hiệp nghĩa vi tiên” (lấy nghĩa hiệp làm đầu). Lồng đèn rách nát hai bên đã được đổi mới, chụp đèn đỏ thắm, mang chữ “Trầm” ngay ngắn. Một cành hồng hạnh từ tường bao bên cạnh nghiêng nghiêng nhô ra, vừa mới nở hoa.
Bên trong cây cỏ xanh tươi, mái ngói chỉn chu sạch sẽ, tuy rằng so với cảnh tượng khí phái trước đây không bằng, nhưng cũng tiêu trừ đi không khí chết chóc, xuân ý dạt dào, khắp nơi hiện ra một mảnh sức sống xanh biếc an bình.
Trong viện có một tiểu nam hài bốn năm tuổi đang nắm một cây kiếm gỗ mà khoa tay múa chân, trong miệng hét thành tiếng, cân bằng còn chưa nắm vững, nội lực lại chẳng có chút nào, nhưng chiêu thức vung lên cũng ra hình ra dạng.
Nó nghe thấy có người từ bên ngoài tiến vào, vội vàng ngoảnh đầu lại nhìn, đợi thấy rõ người tới liền hưng phấn và kêu lên: “Nghĩa phụ!” Rồi sau đó chạy ào lên vài bước, một phen nhảy lên nhào thẳng vào lòng người mới tới.
Diệp Lăng Vân cuời khom lưng ôm lấy nó, khen: “Tô nhi thật lợi hại, một năm không gặp công phu đã tiến bộ nhiều như vậy!”
Tô nhi cười tươi ôm cổ Diệp Lăng Vân: “Nghĩa phụ năm nay sẽ tặng cho Tô nhi quà gì thế?”
Diệp Lăng Vân cười nói: “Tô nhi muốn quà gì? Nói thử xem, nghĩa phụ tặng cho con.”
Tô nhi lắc đầu nói: “Cũng không đặc biệt muốn cái gì, chỉ cần là nghĩa phụ cùng công tử phụ thân tặng, Tô nhi đều thích.”
Diệp Lăng Vân xoa xoa đầu nó, đem nó thả xuống mặt đất, tiếp nhận gói quà thật dài Hàn Nghiên Trầm bên cạnh đưa qua đặt vào tay nói, nói:”Nhìn xem có thích hay không.” Ngừng lại một chút, lại nói: “Đã bảo bao nhiêu lần không được gọi y là công tử phụ thân rồi, trực tiếp gọi thẳng phụ thân hoặc nghĩa phụ là được, tại sao còn gọi như vậy?”
Tô nhi vừa mở lớp bọc quà vừa nói: “Là nương nói a, nương nói lễ tiết không đuợc bỏ, nhất định phải gọi công tử ——” đợi nó thấy rõ thanh trường kiếm giữa bọc, không khỏi reo hò một tiếng, “Oa! Tạ ơn nghĩa phụ! Tạ ơn công tử phụ thân!” Nói xong liền muốn rút kiếm ra luyện một bài. Diệp Lăng Vân vội vàng ngăn nó lại, “Trước tiên hãy mang theo vỏ kiếm luyện đi, tuy rằng có nặng một chút nhưng an toàn, kiếm này đối với con quá mức sắc bén, con còn chưa có cách khống chế nó.” Nói xong liếc mắt nhìn Hàn Nghiên Trầm vẫn một mực yên lặng bên cạnh, lại cười nói: “Vốn định vài năm nữa mới cho con, thế nhưng công tử phụ thân thương con vô cùng, nhất định phải năm nay đưa, ta cũng không lay chuyển đuợc ý định.”
Tô nhi “Dạ” một tiếng, nắm chặt trường kiếm đi tới trước mặt Hàn Nghiên Trầm, ôm lấy chân y, nói: “Cảm ơn công tử phụ thân.”
Hàn Nghiên Trầm mặc dù không nói gì, nhưng khóe miệng lại khẽ cười.
Diệp Lăng Vân khom người hỏi: “Cha nương con đâu?”
Tô nhi sung sướng vuốt ve trường kiếm vừa nói: “Nương đang nghỉ trưa, cha ở thư phòng đọc sách. Để con đi gọi bọn họ.”
Vừa dứt lời, liền thất Hoành Quân từ trong đại đường đi ra, bộ dáng vẫn một thân hắc y trầm mặc ít lời như trước, nhưng giữa ánh mắt đã nhu hòa đi rất nhiều, mang theo một cỗ thỏa mãn nhàn nhạt.
Hắn bước nhanh đi ra, cúi đầu nói: “Thuộc hạ kiến quá công tử cùng Diệp thiếu hiệp.”
Hàn Nghiên Trầm thở dài, nghiêng người tránh đi, nói: “Không phải đã nói rồi sao, ta đã không còn thiếu chủ Miêu Kim Cốc, ngươi cũng không cần tự xưng thuộc hạ.”
Hoành Quân nghiêm túc nói: “Hoành Quân cùng Tố Khanh cũng không còn là người Miêu Kim Cốc. Công tử hiện tại là chủ nhân Trầm gia, thuộc hạ là đầy tớ Trầm gia. Thuộc hạ nguyện đi theo công tử, mãi mãi phục vụ cho công tử.”
Hàn Nghiên Trầm lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn Diệp Lăng Vân.
Diệp Lăng Vân cười đem Hoành Quân nâng dậy: “Cái gì mà hạ nhân với không hạ nhân, mấy năm nay ta vẫn cùng Nghiên Trầm phiêu du, nếu không có ngươi cùng Tố Khanh để tâm, Trầm viên này không biết đã hoang phế thành bộ dạng gì nữa, lại nói tiếp, chúng ta phải đa tạ hai người. Hiện giờ Trầm gia cũng không còn lại mấy người, không cần phải giữ lễ tiết như vậy. Tố Khanh có khỏe không?”
Hoành Quân nói: “Ngày mai chính là sinh nhật Tô nhi, nàng biết công tử cùng Diệp thiếu hiệp thế nào cũng sẽ trở về, nên đã trông mong vài ngày rồi, sáng nay còn nhắc tới. Thế nhưng trước đó vài ngày lại mang thai, có chút mệt hỏi, hiện giờ đang nghỉ ngơi, thuộc hạ đi gọi nàng.”
Hàn Nghiên Trầm nghe vậy cũng không bàn cãi xưng hô thế nào nữa, trên mặt hiện ra nét cười nhàn nhạt, nói: “Không cần đâu, để nàng nghỉ ngơi đi.”
Diệp Lăng Vân vui vẻ nói: “Chúc mừng hai người! Đứa nhỏ này bất lể là nam hay nữ nhưng nhất định phải mang họ ngươi, lần trước chúng ta được được một hài tử Tô nhi thông minh lanh lợi, ta cùng Nghiên Trầm thật sự vui mừng vô cùng, nhưng cũng băn khoăn không yên.”
Hoành Quân chắp tay nói: “Ta từ nhỏ theo phụ thân lưu vong đến Miêu Kim Cốc, ngay cả chính mình họ gì cũng không biết, ít nhất công tử cũng ban tên cho thuộc hạ. Đứa nhỏ này may mắn được theo họ Trầm, lại được công tử ban tên, là phúc khí mà kẻ khác cầu còn không được. Nếu như công tử không chê, liền để đứa nhỏ tiếp theo là con thừa tự Trầm gia đi.”
Hàn Nghiên Trầm lắc đầu: “Hoành Quân, nếu đã gọi ta một tiếng công tử thì hãy nghe ta nói, hai người cho chúng ta một Tô nhi đã đủ rồi.”
Hoành Quân còn muốn nói nữa, đã thấy Trầm Tô giơ thanh kiếm chạy nhanh tới, miệng vui vẻ kêu: “Cha! Cha! Mau nhìn xem! Nghĩa phụ cùng công tử phụ thân tặng quà sinh nhật cho con!” Nó dẫu sao cũng chỉ là một hài tử bốn năm tuổi, có được thứ yêu thích liền kiềm chế không được muốn mang đến khoe khoang với cha mình một chút, đứng một bên kích động chờ bọn họ nói chuyện đã thật lâu, lúc này rốt cuộc không nhịn được nữa.
Hoành Quân tiếp nhận trường kiếm rút ra khỏi vỏ, liền cảm thấy một cỗ hàn khí bức người, kiếm phong lạnh như nước, kiếm khí thấm sâu lạnh tận xương, trên thân kiếm phản chiếu một tầng quang mang như làn nước, không khỏi khen một tiếng: “Hảo kiếm! Không biết kiếm này tên gì? Công tử cùng Diệp thiếu hiệp đã quá sủng ái Tô nhi rồi, nó mới bao nhiêu tuổi, sao có thể dùng nổi bảo kiếm này!”
Hàn Nghiên Trầm nhàn nhạt cười, nói: “Chúng ta tặng Tô nhi đương nhiên phải đem một thanh hảo kiếm rồi.”
Diệp Lăng Vân cười giải thích: “Năm trước ta cùng Nghiên Hàm ở băng cốc tại Tuyết Sơn Cực Bắc trong lúc vô tình tìm được một khối huyền băng ngàn năm, liền thỉnh quỷ tà đại sư rèn thành kiếm này, vừa mới hoàn thành, còn chưa kịp đặt tên. Đợi Tô nhi lớn lên thì tự mình đặt đi.”
“Chính là quỷ tà đại sư đã ẩn cư nhiều năm kia sao? Tô nhi theo công tử cùng Diệp thiếu hiệp thật đúng là có thiên đại phúc khí.” Hoành Quân than thở, lại một lần nữa ngắm nghía một phen, tra lại kiếm vào vỏ, dặn dò Trầm Tô tạm thời cất thanh kiếm, qua vài năm nữa luyện thành kiếm chiêu rồi hãy dùng.”
Trầm Tô nhu thuận gật gật đầu, coi kiếm như bảo bối mà ôm về phòng mình để cất.
Hai người nhìn bóng lưng Trầm Tô, hai tay nắm chặt nhau, cũng không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Kết thúc rồi lại tái sinh, hết đông thì xuân lại tới.
Có thể nắm tay nhau thật chặt như thế này, rời xa thị phi, bình an sống qua ngày, còn cầu gì hơn nữa?
~ Chính văn hoàn ~