Biên tập | Kỳ Lam
Vô Na thoáng rung rẩy, cúi đầu tiếp tục chuyên tâm chú ý Diệp Lăng Vân, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Sau một lúc lâu, hướng Hàn Nghiên Trầm nói: “Đưa tay ra đây, để ta xem tình hình của
con.” Hàn Nghiên Trầm lắc đầu nói: “Con không sao, không nên lãng phí thời gian nữa, Diệp Lăng Vân có còn cứu được không?”
Vô Na nói: “Nếu như muốn thử cứu hắn thì con phải nghe theo lời ta. Bằng không mới thực sự là lãng phí thời gian.”
Hàn Nghiên Trầm đành phải vươn tay ra, nhìn Vô Na bắt mạch cho mình, vùng lông mày càng nhíu chặt, tim không khỏi vọt lên cuống họng.
“Rốt cuộc thế nào? Còn có thể cứu hay không?”
Vô Na thở dài một hơi, nói: “Nói thật, ta không nắm chắc thành công.”
“Vậy nghĩa là nói còn có một tia hi vọng có thể cứu đúng không? Phải làm thế nào, người mau chỉ cho con ——-!”
“… Nghiên Trầm, nếu như không những không cứu sống được hắn, rất có thể còn muốn đem tính mạng của chính con thêm vào?”
Hàn Nghiên Trầm nghe vậy ảm đạm cười, như phi hoa lược ảnh, xuất trần tuyệt tục, “Vậy cũng vừa khéo, vốn con cũng dự định đi theo bồi hắn.”
“Ai ——-” Vô Na lại thở dài một hơi, trong lòng hiểu rõ Hàn Nghiên Trầm đã quyết định chuyện gì thì nhất định khó làng thay đổi, mặc y khăng khăng làm bậy còn không bằng mạo hiểm thử một lần. Đành phải từ trong người lấy ra một cái ống trúc nhỏ màu nâu, nói, “Trong này chính là một đôi cổ trùng, gọi là Đồng Mệnh cổ. Hai người bị trúng đồng mệnh cổ, nếu như một người trong đó bị thương nặng, người kia có thể dùng tinh huyết của chính mình giúp đối phương chữa thương, dựa vào cổ trung mà đồng sinh đồng cảm, cho dù một bên đã đoạn khí, chỉ cần cổ trùng trong cơ thể còn chưa chết thì vẫn còn một đường sinh cơ. Nhưng nếu cứ như vậy, vì hắn bảo toàn tính mệnh thì người kia cũng đại thương nguyên khí, nói không chừng không chỉ không cứu được người còn có thể khiến hai người cùng bỏ mạng. Nếu như một bên chết đi trước, người còn lại cũng bị cổ trùng trong cơ thể cắn nuốt hết khí huyết, không lâu sau cũng sẽ chết đi. Bởi vậy cổ này được gọi là Đồng Mệnh cổ, vốn là thứ mà những nữ tử Miêu Cương si tình hạ trên người tình lang để đồng sinh cộng tử. Diệp Lăng Vân ngừng thở đã bao lâi?”
Hàn Nghiên Trầm nói, “Có lẽ cũng khoảng một khắc rồi, con cũng không chú ý. Hiện tại hạ cổ có được nữa không?”
Vô Na nói tiếp, “Vốn dĩ cổ này chỉ hạ trên cơ thể người sống. Có điều sau khi hắn tắt thở con tựa hồ vẫn một mực truyền nội lực vào thân thể hắn, tuy rằng rất ít, nhưng cũng không ngững tác động đến kinh mạch hắn. Vừa rồi ta mới dò xét thử, khí huyết của hắn còn chưa hoàn toàn ngừng lưu động, nếu như cho hắn đủ máu cùng tinh khí, có lẽ… còn có khả năng.”
“Con phải làm thế nào?” Hàn Nghiên Trầm thúc giục nói.
“Cổ này một khi bị hạ thì cả đời không có cách nào lấy ra, cho đến tận khi song phương cùng chết đi. Nghiên Trầm, con có hiểu rõ ràng không?”
Hàn Nghiên Trầm gật đầu, “Có thể cùng hắn đồng sinh cộng tử chính là mong muốn trong lòng con. Việc này không nên chậm trễ nữa, mau mau bắt đầu đi!”
Vô Na lắc đầu, “Đừng nóng vội, còn chưa được. Với tình huống thân thể con hiện tại, nếu như cứ như thế này lập tức đi cứu hắn thì tuyệ đối là đi tìm đường chết. Ngồi quay lưng lại phía ta.”
“Vâng”
Hàn Nghiên Trầm nghe theo, vừa mới ngồi xuống liền cảm giác được bàn tay Vô Na đặt áp lên lưng mình, nội lực cuồn cuộn không ngừng đem rót vào trong thân thể mình.
“Nghĩa phụ!” Y cả kinh kêu lên, nhịn không được quay đầu nhìn.
“Đứng nhúc nhích! Cẩn thận tẩu hỏa nhập ma. Muốn cứu hắn thì không được di chuyển.” Vô Na ở phía sau y thản nhiên nói.
Hàn Nghiên Trầm không biết làm sao, đành phải đem thân thể ngồi thẳng lại.
Không biết qua bao lâu, Vô Na rốt cuộc rút tay rời khỏi, nói, “Được rồi.” Thanh âm so với bình thường có chút hư nhược.
Hàn Nghiên Trầm vội vàng quay lại nhìn, chỉ thấy Vô Na sắc mặt tái nhợt mà nhìn lại y, nói, “Ta cũng chỉ có thể làm được như vậy, kế tiếp phải xem vận may của hai người.”
“Nghĩa phụ, người… Cảm tạ người!”
Vô Na lắc đầu, buồn bã nói, “Ai ——- Cũng chẳng biết nói cho con biện pháp này, rốt cuộc là đang giúp hay là đang hại con… Thôi được rồi, đưa tay qua đây đi.”
Vô Na đâm một lỗ nhỏ trên ngón tay Hàn Nghiên Trầm, lấy vài giọt máu nhỏ vào ống trúc đựng cổ trùng, lại lấy từ vết thương trên người Diệp Lăng Vân chút máu bỏ vào, sau đó đem ống trúc đóng kín, lắc qua lắc lại vài cái, đưa cho Hàn Nghiêm Trầm giữ, lại truyền cho Diệp Lăng Vân một chút nội lực, bảo lưu khí huyết trong cơ thể hắn không bị đông lại.
Một lát sau, Vô Na đem ống trúc mở ra, chỉ thấy hai con cổ trùng đẫm máu cào cào bò ra, cái bụng tròn xoe, máu tươi mới rồi cho vào đã bị hút sạch sẽ.
Vô Na đem con lớn hơn một chút chọn ra, hướng Hàn Nghiêm Trầm nói, “Bây giờ để cứu hắn, chỉ có thể đem mẫu cổ đặt trên người con. Thế nhưng mẫu cổ càng thêm thương tổn thân thể, con… Nghiên Trầm, ta hỏi lại một lần cuối, con thật sự hiểu rõ chứ?”
Hàn Nghiên Trầm vươn tay nói: “Vâng.”
Vô Na lại thở dài một hơi, đem mẫu cổ đặt lên vết thương bị chích máu trên tay, chỉ thấy cổ trùng kia lung lay lảo đảo mà hút lấy miệng vết thương vừa mới đông lại, Hàn Nghiên Trầm chỉ thấy đầu ngón tay một trận tê dại như kim châm, con cổ trùng kia liền từ miệng vết thương chui vào trong thân thể y.
Vô Na bắt lấy con cổ trùng còn lại đặt lên miệng vết thương của Diệp Lăng Vân, có lẽ là Diệp Lăng Vân đã tắt thở, khí huyết chuyển lạnh, con cổ ở trên ngực hắn luẩn quẩn một vòng rất lâu, chậm chạp không muốn chui vào.
Vô Na thấy thế liền lắc đầu.
Ngay thời điểm hai người sắp bỏ cuộc, con cổ trùng kia rốt cuộc từng chút từng chút mà chui vào thân thể Diệp Lăng Vân.
Vô Na thở phào nhẹ nhõm nói: “Từ giờ trở đi, con chỉ cần mỗi ngày cho hắn uống ba chén máu, cách một canh giờ truyền nội lực cho hắn, nếu như hắn có thể tỉnh, liền đổi thành mỗi ngày một chén máu, nếu như một tháng sau còn không tỉnh ——-“
Hàn Nghiên Trầm cười nhẹ, nói: “Đa tạ nghĩa phụ thành toàn, chuyện còn lại nghĩa phụ không cần quan tâm nữa, đa tạ ——-“
Nói xong lập tực đưa cổ tay cắt một vết lớn, ôm lấy Diệp Lăng Vân, đem dòng máu nóng hổi uy vào miệng hắn.
Vô Na nói: “Con cứ an tâm cùng hắn ở trong này tĩnh dưỡng, bên ngoài ta đã truyền lệnh xuống, sẽ không để bọn họ làm khó dễ con. Qua mấy ngày nữa ta sẽ đem đuợc liệu cùng thức ăn xuống cho.”
Hắn nhìn thần sắc Hàn Nghiên Trầm toàn tâm toàn ý một mực uy huyết, cũng không đem lời nói của mình đặt vào tai, chỉ đành lo lắng mà nói: “Ba chén là đủ, có thêm nữa cũng không có tác dụng gì. Nghiêm Trầm, cứu người quan trọng, cũng nhất định phải chiếu cố chính mình. Con nghìn vạn lần phải nhớ kĩ, mẫu cổ ở ngay tại trong cơ thể, nếu con miễn cưỡng, ngược lại chính là hại hắn.”
Hàn Nghiên Trầm gật đầu, nói: “Nghĩa phụ yên tâm.”
Vô Na lại nhìn y một lần, lặng lẽ thở dài một hơi, phi thên lên vách núi mà rời đi.