Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 66: Người tự bảo trọng




Biên tập | Kỳ Lam



Trên gương mặt Diệp Lăng Vân một lần nữa hiện ra nụ cười ấm áp như mặt trời phá vỡ ngày đông, khuôn mặt thoải mái giãn ra, càng sơ lãng ôn nhuận, cố gắng vỗ nhẹ gương mặt như họa mắt, thanh âm rất thấp, cũng rất ôn nhu: “Nghiên Trầm, bất kể ngươi có tin hay không, từ cái ngày gặp ngươi nhiều năm trước ngươi đã ở trong lòng ta, chỉ là ta thực ngu ngốc, chẳng thể hiểu được tâm ý của mình, mãi đến vài năm sau khi gặp lại ngươi, ta mới nhận ra được.”

“….” Diệp Lăng Vân, có lẽ, ngày gặp ngươi lần đầu tiên tại mấy năm trước, ngươi đã ở trong lòng ta rồi, thế nhưng ta so với ngươi càng chậm chạp minh bạch…

“Ta vẫn hi vọng ngươi có thể buông xuống hết thảy, đem những chuyện phiền não đều giao cho ta, sống phải càng tự tại hơn nữa, càng giống như chính ngươi ngươi… Có điều nói ra thật xấu hổ, cuối cùng người chân chính giúp ngươi giải thoát lại không phải là ta.”

“Diệp Lăng Vân, kỳ thực ta ——-“

Diệp Lăng Vân cười khoát tay áo, ho khan vài tiếng, tiếp tục thấp giọng nói: “Trước nghe ta nói, có được không?…. Mặc kệ như thế nào, có thể khiến ngươi chân chính buông xuống hết thảy quá khứ, ta vẫn rất vui lòng. Ở nơi này hảo hảo nghỉ ngơi, nhất định phải trở lại nhơ trước đây, từ khi trúng Uyên Mộng ngươi vẫn chư hề thật sự điều dưỡng. Hai ngày này còn liên tục sử dụng nội lực, nhất định phải cố gắng tĩnh dưỡng, ngàn vạn lần đừng hủy hoại chính mình. Đáp ứng ta ——-“

“….Được.”

“Sau khi ra ngoài đến Hàng Châu tìm cha mẹ ta, cha ta năm đó bởi vì chuyện gia đình ngươi mà thất vọng rút khỏi giang hồ, những năm gần đây vẫn âm thầm tra xét chân tướng muốn vì các ngươi báo thù. Ngươi nếu như nguyện ý đi tìm người, người nhất định vô cùng cao hứng. Ở lại Diệp gia, hoặc là để cha ta giúp ngươi trùng hưng Trầm gia cũng được. Diệp gia với những gì của ta hết thẩy đều là của ngươi.”

“Vậy còn ngươi? Ta không cần cha ngươi giúp ta, ta muốn ngươi giúp ta!”

“Ta a ——- khụ khụ ——- Nghiên Hàm, ngươi nhớ kỹ, ngươi chưa từng bôi nhọ Trầm gia, hết thảy trước kia đều tính lên đầu Tô Kình Phong. Hiện tại mọi thứ đều đã trôi qua, ngươi vẫn là Trầm Nghiên Hàm trong sạch, nhất định phải sống là chính mình ——-“

Nhìn thấy vệ máu trong miệng hắn chảy ngày càng nhanh càng nhiều, Hàn Nghiên Trầm rốt cuộc không đè nổi sợ hãi trong lòng, dùng sức kéo vạt áo Diệp Lăng Vân, nôn nóng mà quát lên: “Ta nói! Vậy còn ngươi! Vậy còn ngươi?”

“Khụ khụ ta bị thương rất nặng, nhẹ chút ——-“

“Không phải ngươi nói là ngươi lừa gạt bọn họ sao!? Thương thế của ngươi cũng không hề nặng có phải không! Đứng lên cho ta xem đi, đẩy ta cho ta xem đi!”

“Đẩy ngươi ra, ta như thế nào có thể cam lòng.” Diệp Lăng Vân thở hổn hển mấy hơi, cố sức nói, cười đến ôn nhu lại tinh quái.

“Diệp Lăng Vân ngươi không hề lừa bọn họ, ngươi lừa gạt chính là ta phải không! Ngươi cư nhiên dám gạt ta! Cư nhiên dám gạt ta! ——- mạng của ngươi không phải là của ta sao, ta không cho ngươi chết, ngươi làm sao dám chết!” Y đột nhiên đặt tay lên mấy đại huyệt trên ngực Diệp Lăng Vân, lòng bàn tay tuôn ra nội lực vừa mới tích tụ không được bao nhiêu đều đưa vào tâm mạch Diệp Lăng Vân.

Diệp Lăng Vân tâm muốn ngăn cản y nhưng vô lực, cảm giác được một cỗ nội lực lạnh lẽo thanh liệt dũng mãnh tràn vào tim, chỉ trào lên một lát rất nhanh liền tiêu thất không thấy.

“Đừng lãng phí khí lực nữa,… vô dụng rồi…”

Hắn vô hạn lưu luyến mà nhìn Hàn Nghiên Trầm, thanh âm ngày càng mỏng manh đến không nghe thấy, “Ta thực luyến tiếc ngươi.. Ta còn muốn ngắm nhìn ngươi nhiều hơn nữa.. Còn muốn nghe thanh âm của ngươi nhiều hơn nữa… cố gắng…. cố gắng… sống tốt ——-“

Khi bàn tay kia cuối cùng từ trên mặt Hàn Nghiên Trầm trượt xuống, Hàn Nghiên Trầm rốt cuộc khống chế không được cuồng loạn sợ hãi cùng phẫn nộ điên cuồng trào lên, ngửa mặt thét dài.

Y tựa hồ lại nhớ tới cái đêm mười bốn năm trước đột nhiên mất đi hết thảy, lại tựa hồ so với khi đó càng thêm tuyệt vọng.

Khi đó, ít nhất còn có hận thù chống đỡ, làm bạn với y.

Thế nhưng hiện tại thế nào, cái gì cũng không còn, đều mất hết, chỉ có y một mình lẻ loi mà lưu lại.

Nếu đã cho y ấm áp, cho y hi vọng, vì sao lại muốn thu hồi?

Y điên cuồng muốn hướng thân thể trầm trầm tử khí của Diệp Lăng Vân đẩy vào nội lực, lại phát hiện chính mình đã sớm trống rỗng.

Khi Vô Na vịn theo vách núi xuống tới nơi, trông thấy chính là Hàn Nghiên Trầm ôm Diệp Lăng Vân ngẩn người.

Hắn đi tới trước mặt Hàn Nghiên Trầm, cúi người nhìn hai người bọn họ, Hàn Nghiên Trầm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, dường như thấy được, lại dường như không hề nhìn thấy.

“Hắn đã chết?” Tỉ mỉ nhìn Diệp Lăng Vân hồi lâu, Vô Na mở miệng hỏi.

Tuy là câu hỏi, ngữ khí lại thập phần chắc chắn.

“…Không, hắn không có. Ta còn chưa cho phép hắn chết, hắn sẽ không chết.”

“——-Nghiên Trầm, hắn đã chết rồi.” Vô Na thở dài nói.

Hắn đã nhìn thấy đứa nhỏ này lớn lên từ bé, nhìn qua mọi dáng vẻ của y, nhìn y bộ dáng tâm ngoan thủ lạt, nhìn bộ dáng y vô tình tàn khốc, lại duy độc chưa từng nhìn thấy thần sắc y yếu đuối.

Đứa nhỏ này luôn luôn đem những yếu đuối của mình giấu đi thật sâu, khiến cho người ta muốn thương lại không biết làm thế nào để thuwong, cuối cùng có một ngày quên mất y cũng có thời điểm cần được thương tiếc.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như tranh thủy mặc tản ra vừng sáng, giờ phút này lại tái nhợt yếu ớt một chút sinh khí cũng không có, thật giống như mười bốn năm trước hắn nhìn thấy người nọ lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt như họa vẫn ôn nhu nhã tĩnh như trước, lại đồng dạng tái nhợt mong manh không chút sinh khí.

Mười bốn năm trước hắn cứu không được người nọ, mười bốn năm sau hắn lại thương tổn đứa con duy nhất của người đó.

Một trận đau đớn quen thuộc tràn ra.

Trầm ngâm hồi lâu, hắn tiến lên từng bước một nói, “Để ta nhìn hắn một chút.”

“Không. Các ngươi đều muốn hắn chết.” ánh mắt Hàn Nghiên Trầm rốt cuộc tụ lại chút tiêu cự, nhìn thấy Vô Na, đem Diệp Lăng Vân trong lòng càng ôm chặt hơn nữa.

“Để ta nhìn một cái. Xem hắn có có thể cứu không ——-“

“Ngươi có biện pháp?”

“Không biết, trước tiên con phải để ta nhìn hắn ——- Nghiên Trầm, ta từng làm sai, ta thực tạ lỗi với con, ta hướng con nhận lỗi. Mặc kệ con có thể tha thứ cho ta hay không, mặc kệ con cũng không gọi ta một tiếng nghĩa phụ, ta vĩnh viễn đem con coi như nhi tử của mình, vĩnh viễn cho con vui vẻ, muốn đem hết thảy những gì tốt nhất cho con.” Hắn tạm ngưng một chút, tiếp tục nói, “Ta cũng không muốn giấu giếm con ——- tất cả đều là vì con là nhi tử của y.”

Hàn Nghiên Trầm sắc mặt càng thêm tái nhợt vài phần, y nhìn chằm chằm Vô Na hồi lâu, cuối cùng hiện ra một chút thả lỏng, ôm Diệp Lăng Vân đi tới trước vài bước, nhẹ nhàn đem hắn đặt trên mặt đất trước mặt Vô Na, chính mình cũng ngồi xổm xuống theo.

Y nhìn Vô Na đặt tay lên mạch môn của Diệp Lăng Vân, ngưng thần dùng chân khí tra xét, nhịn không được hỏi: “Người thương y sao? Người…. muốn y sao?”

“Yêu ——- Hẳn là yêu đi, ta thích nhìn y cười, thích nghe y nói, như vậy là tốt rồi, ta cho tới bây giờ chưa hề có lúc nào không muốn y. Nhưng ta không xứng, không thể bắt đầu.” Trên khuôn mặt luôn luôn uy nghiêm của Vô Na hiện ra vài phần nhu hòa hiếm thấy, “——-lại nói, trên đời này làm gì có người nào xứng với y đâu chứu? Thật đáng hận ——- Ai ——- đêm đó ta nhất thời tẩu hỏa nhập ma, Nghiên Trầm, ta thực xin lỗi con ——-“

“…. Người cùng cái tên họ Tô kia không giống.”