Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 55: Vi tâm chi thống (Dối lòng đau đớn)




Biên tập: Tiểu JaeJae



Tử lao Miêu Kim cốc ở phía sau núi, bởi vì Miêu Kim cốc từ trước tới nay ra tay rất ít khi lưu lại người sống, tử lao cơ hồ không được sử dụng qua.

Dọc theo con đường ngoằn ngoèo đầy bụi bặm hướng vào trong, trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc.

Lúc này Diệp Lăng Vân đang bị trói ở trên giá hình, không hề nhúc nhích.

Lưu Ba đang đứng đối diện với hắn, lạnh lùng nhìn hắn, tựa hồ đang tính toán điều gì.

Thu Thủy tùy tiện nhặt trên mặt đất một cái roi, trên không trung quất vài cái, từng trận tro bụi dâng lên, y khẽ nhếch miệng, vẻ mặt căm ghét ném đi rất xa.

Quay đầu lại nhìn Lưu Ba, thở dài: “Thực không có ý nghĩa, từ trước tới giờ luôn luôn là như vậy không chết thì cũng không sống, hôn mê bất tỉnh, làm cho ta ngay cả hứng thú dụng hình với hắn cũng đều dấy lên không nổi ——”

Lưu Ba nghe vậy cười nói: “Không vội, tối nay nhất định sẽ có kịch hay để xem.”

“Làm sao ngươi biết?” Nghe nói có kịch vui để xem, Thu Thủy ánh mắt lập tức phát ra quang mang.

Lưu Ba trước giờ luôn lạnh lùng nay lại lộ ra vẻ mặt cưng chiều, càng thêm vẻ tuấn tú, cười nói: “… Chỉ cần như vậy như vậy ——”.

“Haha, rất kthú vị!” Thu Thủy vui vẻ ôm Lưu Ba một cái, liền tiến tới đem trường kiếm đang cắm trước ngực Diệp Lăng Vân đột nhiên rút ra, tùy ý vứt xuống một bên.

Diệp Lăng Vân kịch liệt ho khan vài cái, lại rất nhanh gục đầu xuống, không có bất cứ động tĩnh gì.

Chỉ có máu tươi là không ngừng theo miệng vết thương mà ồ ạt chảy ra.

Thu Thủy nghĩ nghĩ, điểm vào mấy đại huyệt ở trên ngực Diệp Lăng Vân, để máu chảy chậm lại. Lại nghĩ nghĩ, tiếp tục điểm vào mấy huyệt đạo nữa, máu cuối cùng chậm rãi đình chỉ.

“Cái tên này ngươi sẽ không chết nhanh như vậy chứ?” Thu Thủy lầm bầm lầu bầu, sau đó đẩy mái tóc rối bời rủ xuống của Diệp Lăng Vân sang hai bên, lộ ra khuôn mặt của hắn, tinh tế đánh giá một hồi: “Bộ dạng coi như không tồi, Thiếu chủ ánh mắt còn tạm.”

Sau đó lớn tiếng nói: “Diệp Lăng Vân, hỉ yến Tô gia Thiếu chủ nhà ta có phải hay không trúng uyên mộng?”

“…”

“Y là làm sao tìm được giải dược? —— hay chính là, y căn bản không hề tìm được giải dược, là ngươi giúp y giải độc?”

“…”

“Tên hộ vệ kia kỳ thật chính là ngươi đi? Ta ở trong cốc nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe qua Thiếu chủ có cận vệ nào.”

“…”

“Ha ha, ngươi nếu không nói, ta coi như ngươi ngầm thừa nhận. Ngươi cũng coi như một đời hậu nhân của danh môn, hảo hảo đại hiệp không làm, cố tình tới cứu Thiếu chủ chúng ta —— ta nói, không phải là ngươi cũng là bị sắc đẹp của y mê hoặc đấy chứ?”

Nhìn Thu Thủy một người tự hỏi tự đáp, hứng trí vẫn bừng bừng, Lưu Ba bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Diệp Lăng Vân, ta biết ngươi đã tỉnh. Ngươi không muốn trả lời cũng được, liền yên lặng nghe chúng ta nói đi.”

“…” Diệp Lăng Vân như cũ không có chút phản ứng nào.

Lưu Ba không không để tâm, tiếp tục nói: “Ngươi hẳn là sớm đã nghe qua, thiếu chủ cũng không phải con ruột của Cốc chủ, chỉ là nghĩa tử. Tuy rằng cốc chủ dốc sức dạy bảo, thiếu chủ võ công cũng coi như không tồi, nhưng trong Miêu Kim Cốc lại có quá nhiều kẻ thâm tàng bất lộ, ở nơi này chỉ nhận võ công không nói thân phận, cốc chủ đối thiếu chủ càng tốt, dẫn tới chỉ trích cùng oán giận ngày càng nhiều.”

“…”

“Thực không dám giấu, trừ cốc chủ chúng ta, trong cốc này căn bản không có mấy người cam tâm chịu phục đem y giống như thiếu chủ mà đối đãi, thậm chí có người còn nói y bất quá là nhờ vào khuôn mặt, dựa vào sắc dụ để được ngồi yên ở vị trí hiện tại”.

“…”

“Miêu Kim Cốc cốc chủ luôn luôn là lấy phương thức tỷ thí ra để chọn cốc chủ mới, hai ngày trước cốc chủ lại nói sẽ truyền trực tiếp ngôi vị cho thiếu chủ, trong cốc người không phục ngày càng nhiều, khó bảo đảm là những lão gia hỏa kia không làm ra chuyện gì.”

“… Vì sao lại nói cho ta biết những thứ này?” Diệp Lăng Vân cố gắng ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Lưu Ba cùng Thu Thủy, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng từng từ lại rất có lực.

“Rốt cục cũng nguyện ý nói chuyện.” Lưu Ba cười lạnh nói.

“Hãy bớt sàm ngôn đi. Ngươi đến tột cùng là muốn nói cái gì?”

“Diệp thiếu hiệp xin chớ tức giận. Ta cũng không có ác ý, chẳng qua là thay thiếu chủ của chúng ta lo lắng mà thôi. Vốn trong cốc đã không có mấy người chịu phục y, nếu lại bị người biết y và ngươi một kẻ chính đạo nhân sĩ có mối quan hệ mờ ám —— ngươi nói, y sẽ như thế nào?”

“Câm miệng! Không được vũ nhục y!”

“Vũ nhục? Chẳng lẽ ngươi muốn nói các ngươi trong lúc đó là trong sạch sao? Mọi người trong lòng đều biết rõ đi.”

“Ngươi ——” Diệp Lăng Vân vừa muốn nói gì, bỗng nhiên từ ngoài cửa lao truyền vào một trận tiếng bước chân dồn dập.

Lưu Ba cùng Thu Thủy liếc nhau, cười nói: “Tới nhanh như vậy.” Lập tức liền ẩn vào một góc trong phòng giam liền kề, che giấu khí tức.

Thu Thủy không quên nhô đầu ra nói, “Diệp Lăng Vân, thiếu chủ của chúng ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi nhưng chớ có hại y ——” còn chưa nói xong, liền bị Lưu Ba ấn trở về.

Tiếng bước chân dần dần lại gần, Diệp Lăng Vân miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy hướng kia thân ảnh bạch sắc mà hắn vẫn ngày đêm tưởng niệm đang vội vàng tiến đến, vẫn là thanh lãnh tuyệt trần như vậy, giống như là có một vầng sáng nhàn nhạt tỏa ra từ một bức tranh thủy mặc thuần khiết, chính là vẻ mặt không còn lãnh đạm ngày xưa nữa, mang theo một ít lo lắng cùng quan tâm, nhiều hơn một chút hương vị hồng trần, càng làm lòng người thương tiếc.

Lo lắng cùng quan tâm…

Là hắn mất nhiều máu quá nên bị hoa mắt sao?

Y vì sao phải tới nơi này?

Y ở đây chính là vì lo lắng cho mình hay sao?

Nhưng, nếu mới vừa rồi hai người kia nói đều là sự thật —— nghĩ đến thái độ của Đoạt Hồn đối với Hàn Nghiên Trầm đêm hôm qua, Diệp Lăng Vân trong lòng lại nổi lên thật sâu thương tiếc cùng lo lắng, Nghiên Trầm, ta rốt cục nên làm như thế nào?

Hàn Nghiên Trầm rất nhanh liền đi tới trước mặt hắn, không nói gì, chỉ là xé mở y phục trên người Diệp Lăng Vân, lộ ra trên người hắn chi chít miệng vết thương, nhíu mày, lấy ra kim sang dược trong lòng bắt đầu bôi thuốc.

“Nghiên Trầm…”

“Câm miệng. Tiết kiệm chút khí lực đi, còn ngại chết không đủ nhanh sao?” vẫn là thanh âm băng lãnh như cũ, nhưng lại làm cho Diệp Lăng Vân trong lòng cảm thấy ấm áp.

“… ừ.”

“Đây là cái gì? Ngươi cư nhiên còn trúng bích nhan? Tên hỗn đản nào!” Hàn Nghiên Trầm chứng kiến cây châm hoa đào châm vào đầu vai Diệp Lăng Vân, mày nhíu lại càng chặt hơn.

“Không phải Tố Khanh, đừng trách nàng!”

Hàn Nghiên Trầm kinh ngạc nói: “Ngươi biết là ai?”

“Không biết nhưng tuyệt đối không phải là Tố Khanh.”

“Được. Khoản nợ này, ta sẽ giúp ngươi đòi lại.” Hàn Nghiên Trầm uy hắn ăn giải dược, lại lấy ra một đống dược hoàn nhét vào trong miệng hắn: “Trị nội thương.”

“… Nghiên Trầm, ngươi đi đi.”

“Hảo.” Hàn Nghiên Trầm đem các vết thương to nhỏ trên người hắn đều băng bó cho thỏa đáng, đem trường kiếm rơi trên mặt đất cài ở bên hông Diệp Lăng Vân, liền động thủ cởi trói ở trên cổ tay hắn.