Biên tập: Kỳ Lam
…
Hàn Nghiên Trầm trở về tiểu viện của mình, Tố Khanh cùng Hoành Quân sớm đã chờ đợi từ lâu, trông thấy trên bạch y của Hàn Nghiên Trầm vấy đầy vệt máu, Tố Khanh lo lắng hỏi han: “Thiếu chủ bị thương? Thuộc hạ giúp thiếu chủ thượng dược.”
Hàn Nghiên Trầm cúi đầu liếc mắt nhìn trên ngực mình một mảng vết máu lớn, đa số là Diệp Lăng Vân bắn lên, càng cảm thấy thấp thỏm nóng vội.
Y được xưng là ngân ti huyết hoa Huyết Nghiên công tử, xưa nay hạ thủ luôn vo tình, chưa từng ra tay mà không dính đầy máu đối phương, đem mình một thân bạch y nhiễm đên loang lổ vết máu.
Nhưng duy độc lần này tâm lại loạn như thế.
“Vết thương nhỏ, bị máu bắn lên.” y cố gắng khiến cho thanh âm của mình nghe ra đạm mạc hờ hững.
“Thiếu chủ bây giờ bất đồng với dĩ vãng, người ngàn vạn lần đừng quá cậy mạnh khiến cho thuộc hạ lo lắng.”
“…..Ừ. Đánh cả đêm đều mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi.” Y thản nhiên lên tiếng, khoát tay áo.
“… Cái đó, thiếu chủ…” Tố Khanh muốn nói lại thôi, lưỡng lự nói, “Nghe nói Diệp thiếu hiệp bị bắt về cốc? Không biết hắn ——-?”
Hàn Nghiên Trầm khiêu mi, thanh âm đột nhiên có chút bất ổn: “Ngươi rất quan tâm hắn?” <- ghen =)))
Tố Khanh cuống quýt nói: “Không có, thiếu chủ. Ta chỉ là, chỉ là….”
“….Quên đi. Thay ta đem chút nước nóng, đun thêm mấy thùng, ta muốn thanh tẩy thay y phục.” Từng đợt nôn nóng nảy lên khiến y mất đi kiên nhẫn, không kiên nhẫn mà ngắt lời Tố Khanh, phân phó xong bước nhanh vào phòng.
Đã thay đổi đến ba thùng nước.
Vết kiếm nhợt nhạt trên ngực đã ngừng chảy máu, nước sạch sẽ, không còn màu hồng chói mắt của máu.
Hàn Nghiên Trầm dựa vào vách thùng, nhìn làn sương trắng bồng bềnh lan tỏa, rõ ràng đã tắm sạch sẽ đến như thế, nhưng dường như vẫn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt như cũ.
——- lần này vấy lên y là máu của Diệp Lăng Vân.
Hàn Nghiên Trầm nhìn tay mình đến xuất thần.
Nước ấm thư giãn cũng không khiến nỗi lòng y bình lặng xuống, ngược lại càng thêm thấp thỏm không yên.
Còn nhớ rõ trong nháy mắt trường câu kia đâm vào trái tim Diệp Lăng Vân mà đáy lòng trỗi dậy nỗi sợ hãi không thể hình dung.
Một khắc kia đầu óc y trống rỗng, đã quên nhân cơ hội trừ bỏ Tô Kỳ Dung không hề phòng bị đứng một bên, cũng quên kẻ tập kích Diệp Lăng Vân cũng là người của mình, Miêu Kim Cốc bọn họ vốn đang cùng bạch đạo quyết một trận tử chiến, thậm chí quên rằng một khắc trước y còn dự định tự tay mình giết chết Diệp Lăng Vân.
Một khắc kia y cái gì cũng bỏ mặc, trong lòng chỉ có một ý niệm: Hắn không thể chết!
Y cam tâm tình nguyện buông tha cơ hội báo thù tốt nhất, không chút nào ân hận, thế nhưng nghĩ mà sợ.
——- chỉ sợ không kịp cứu hắn.
Từ lúc nào, Diệp Lăng Vân đã trở nên quan trọng đến như vậy trong lòng y?
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Lăng Vân thời điểm đó y liền hiểu rõ hắn là một người nguy hiểm, hắn dùng ôn nhu cùng thương tiếc mê hoặc y, dùng bá đạo cùng chân thành bức ép y, giống như ánh mặt trời ấm áp giữa mùa đông, khiến cho y muốn chiếm lấy muốn trầm luân, không tự chủ mà muốn tin tưởng.
Y đem vài sợi tóc bồng bềnh trên mặt nước vắt ra sau đầu, nghĩ đến đêm hôm đso Diệp Lăng Vân từng vì y nâng lên mái tóc này, tinh tế chải từng sợi.
Cho dù tự mình nói chỉ mong kiếp này không hề gặp lại, nhưng hắn vẫn không quan tâm mà hô lớn, nói hắn yêu y.
“Hàn Nghiên Tràm, ngươi không muốn nghe ta càng muốn nói! Bởi vì ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi! ——- Ngươi đừng nghĩ có thể trốn chạy!”
Chính là dù muốn trốn chạy, có thể chạy tới đâu?
Thoát được hắn, lại trốn không được lòng mình.
——- cho dù không thể gặp nhau, y đã đặt hắn trong đầu.
Trong khi không thể đoạn tuyệt, quả nhiên chịu đủ rối loạn.
Nếu như ngay từ đâu có thể ngoan tuyệt giết hắn thì tốt rồi!
Hàn Nghiên Trầm đem thân thể trầm xuống, cảm thấy nước ngập qua đầu y, lay động nhẹ nhàng quanh thân y.
Người sống vì cừu hận như y, kẻ chưa hề có tâm như y cư nhiên cũng sẽ biết yêu một người?
Thật hoang đường nực cười đến cỡ nào!
Y ở trong nước gắt gao nắm chặt tay, dùng sức đến từng cái gân xanh đều bạo khởi, nắm vào lại buông ra, buông ra lại nắm vào, cuối cùng cũng chán nản mà thả tay, một lần nữa trồi lên khỏi mặt nước, thở dài.
————————–
Đêm khuya, Hàn Nghiên Trầm dự định ra ngoài, vừa mới đẩy cửa liền trông thấy Tố Khanh ngồi ở cửa phòng y ngủ gật, trông thấy y đi ra, lập tức đứng lên thấp giọng nói: “Thiếu chủ.”
Hàn Nghiên Trầm có chút ngạc nhiên: “Đã trễ thế này, ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi, ở chỗ này làm cái gì?”
“Thiếu chủ có phải muốn đi cứu Diệp thiếu hiệp hay không? Hãy để thuộc hạ đi theo.”
“Ngươi…? Không được, một mình ta là đủ rồi, ngươi trở về đi.”
Thấy y không phủ nhận, Tố Khanh khẽ cười, kiên trì nói: “Thiếu chủ, Diệp thiếu hiệp là trọng phạm, không biết trong ngục tình hình thế nào, nhiều người chia ra hữu hiệu hơn a.”
“…..Được rồi. Nhớ kỹ, hiện tại hắn bị đưa vào tử lao, ngày mai chính ngọ đem đến mộ anh hùng phía tây cốc moi tim móc phổi. Nếu như đêm nay không cứu người ra, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp thông tri cho Tô Kỳ Dung cùng Tô Tưởng Dung đến trong cốc cứu người, về phần Tô Liễm Dung…. tốt nhất cái gì cũng không nói cho hắn biết.”
“Thiếu chủ? Rõ” Tố Khanh chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn lưu tâm nhớ kỹ.
“Tố Khanh, thực xin lỗi. Ta vẫn nói với ngươi vì báo thù phải trả giá hết thảy, thế nhưng hiện tại chính ta lại mâu thuẫn… Nếu như lần này ta không trở lại, ngươi hãy cùng Hoành Quân ly khai đi, muốn đi đâu liền đến nơi đó, tìm một địa phương ngươi muốn mà sinh sống.”
“Thiếu chủ, người ——-?!” Tố Khanh vừa muốn hỏi, một cỗ nội lực tập kích huyệt đạo của nàng, khiến nàng yếu ớt ngã vào trong lòng Hàn Nghiên Trầm.
Hàn Nghiên Trầm đem nàng đặt vào phòng, thấp giọng nói: “Tố Khanh, ta đã thiếu nợ ngươi nhiều lắm. Cứu hắn không phải chuyện của Trầm gia, cũng không phải chuyện của Miêu Kim Cốc, là việc của chính Hàn Nghiên Trầm ta. Vì thế ta tự mình đi.”
Nói xong, một mình hướng tử lao đi đến.