Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 4: Nụ hôn bất ngờ ::




Biên tập: Kỳ Lam

Diệp Lăng Vân nhìn đao kiếm tung bay đem thân ảnh màu trắng kia chìm ngập, lưỡng lự khó xử.

Hắn nên làm gì bây giờ?

Nên xông lên giết y vì võ lâm trừ hại, đó cũng chính là lời thề cùng niềm tin của chính mình cho đến bây giờ, thế nhưng, đó là y a, là thiếu niên đã khiến mình vương vấn bao nhiêu năm như thế.

Thậm chí là rất muốn đi cứu y, nơi này có nhiều người có huyết hải thâm thù với y như vậy, chỉ cần thay nhau đánh cũng khiến y mệt chết, huống chi y còn trúng Uyên mộng, chắc chắn kiên trì không được lâu.

Nhưng, không thể được, mình tại sao lại có thể vì một đại ma đầu tà giáo mà xuất thủ với tiền bối cùng bằng hữu chính đạo, hắn làm không được.

Giết, luyến tiếc, cứu, làm không được. Diệp Lăng Vân chưa từng khó xử như bây giờ, chỉ đành cầm lòng không đậu mà lùi lại, muốn chạy trốn khỏi cái nơi khiến hắn rối loạn này. Ánh mắt của hắn thủy chung nhìn chăm chăm thân ảnh màu trắng tung bay giữa đao quang kiếm ảnh, nhìn người nọ động tác dần dần chậm lại, nhìn thấy trên bạch sắc y bào của người nọ nhiễm càng nhiều vệt máu, không biết là của kẻ khác bắn lên, hay là của người ấy, tâm không thể khống chế mà càng thắt chặt lại. Mãi cho đến khi cảm giác được bên cạnh có người túm ống tay áo hắn.

Hắn mờ mịt mà quay đầu lại, phát hiện là Tô gia tứ tiểu thư Tô Tưởng Dung. Nàng đang lo lắng mà gọi mình, hai tay gắt gao túm chặt góc áo mình. Nàng từ trước đến nay luôn được người nhà phủng trong lòng bàn tay mà che chở, mặc dù là nữ nhân giang hồ, nhưng ngay cả tự tay giết con gà cũng chưa từng, làm sao lại trải qua tình cảnh bực này? Đột nhiên gặp đại biến, trơ mắt nhìn phụ thân cùng ca ca chết trước mặt, vừa kinh sợ, trong đầu liền trống rỗng, chỉ biết liều mạng nắm lấy muốn dựa vào Diệp Lăng Vân, cũng không dám buông lỏng tay.

Lúc này chỉ có Tô gia đại công tử Tô Kỳ Dung còn ở đại sảnh giữa cuộc hỗn chiến, ngoài ra người của Tô gia đã rút chạy, ngay cả thi hài Tô minh chủ cùng Tô Viễn Dung cũng không thấy, có lẽ là được người nhà Tô gia cùng nhau mang đi rồi. Diệp Lăng Vân không thể không thu liễm tâm trí, vỗ vỗ vai Tô Tưởng Dung trấn an, dứt khỏi những suy nghĩ loạn thất bát tao gì đó, định trước tiên đưa nàng đến nơi an toàn rồi nói sau. Hắn một bên vừa bước đi ra ngoài, một bên vẫn kìm lòng không được mà nhìn chăm chú thân ảnh màu trắng giữa cảnh tàn sát tàn khốc.

Huyết Nghiên tuy bị bao vây ở giữa nhưng mặt không biến sắc, vẫn trước sau duy trì băng lãnh đạm nhiên, nhưng trong lòng nôn nóng vạn phần. Sự tình phát sinh quá mức bất ngờ, y không kịp thoát thân, không kịp tụ khí nhiếp hồn, thậm chí không kịp phát đi pháo hiệu cầu cứu, chỉ có thể hô to một tiếng: “Tố Khanh đi mau, đi tìm viện quân!” Sau đó một chưởng đem Tố Khanh đánh bay ra ngoài cửa. Chỉ tiếc một khắc trì hoãn này, trên người liền trúng một kiếm. Y vội vàng vung thanh ngọc tiêu vút qua, một bên vừa liên tục tung ám khí, ra tay vừa ngoan độc vừa chuẩn xác, cố gắng tốc chiến tốc thắng.

Thế nhưng địch nhân ùn ùn liên tiếp, theo thời gian qua đi, y đã có thể dần dần cảm thấy nội lực càng lúc càng nhanh chóng bị cuốn trôi, thể lực cũng tiêu hao rõ rệt. Thân thể từ từ chậm chạp, vết thương ngày càng nhiều, ám khí cũng không còn lại là bao, trên mặt đất đã đầy máu tươi cùng thi thể, nhưng vây quanh còn nhiều người tiến lên như vậy, không mảy may nhìn ra bất luận hi vọng đào thoát nào, trong lòng y biết lần này thực sự lành ít dữ nhiều rồi.

Tuy rằng nhiễm máu tươi vô kể, từ bỏ cả lương tâm, tuy rằng cuối cùng cũng vứt đi cả tính mệnh mình, nhưng rốt cuộc cũng thay cha mẹ báo thù, thay bao nhiêu thân nhân vô tội báo thù, dưới cửu tuyền có gặp lại, hẳn là sẽ không bị trách mắng nữa. Y vừa nghĩ, một bên vừa liều mạng số nội lực còn sót lại, cắn răng nghênh chiến.

Đột nhiên cổ tay truyền đến một trận đau đớn gay gắt, thanh ngọc tiêu suýt nữa rời tay, một đạo bạch quanh hướng đùi phải đánh úp tới. Huyết Nghiên đề khí muốn nhảy tránh đi, lại phát hiện trong đan điền nội lực còn thừa lại không bao nhiêu, ngay cả một kiếm này cũng tránh không được rồi. Ý nghĩ trong đau đớn kéo tới, y rốt cuộc cũng đứng không vững nữa, ngửa mặt rồi ngã xuống.

Tố Khanh, đi rồi sẽ không trở lại nữa……. Cha, nương, tỷ tỷ, thiền y (không biết là gì 0_ó)…… Rốt cuộc cũng có thể gặp nhau rồi. Nghĩa phụ, vì ngài mà giết nhiều người như vậy, công ơn dưỡng dục mấy năm nay, cũng coi như báo đáp một phần đi —— Ta, thật sự mệt mỏi rồi. Nghĩ như vậy, Huyết Nghiên ở giữa cả rừng đao kiếm đánh xuống thoải mái mỉm cười, rồi sau đó nhắm mắt lại.

Thế nhưng đau đớn trong dự kiến lại không đến. Chỉ nghe đến một tiếng đao kiếm chạm nhau.

Y hoảng hốt mà mở to mắt, nhìn thấy một thân ảnh áo trắng đem mình che chở ở sau người, kiếm trong tay tung bay, đang thay y chống đỡ hết thảy công kích. Y phục kia bám đầy vết máu, rõ ràng là phục sức của Miêu Kim Cốc đệ tử, thân pháp này, chiêu thức này, lại rõ ràng không phải người của Miêu Kim Cốc.

Là đệ tử nào bỏ mình rồi, là ai nguyện ý dưới tình thế mạo hiểm như vậy cứu y. Một khắc kia, trái tim đóng băng nhiều năm qua, kỳ quái lại có một tia rung động.

Nhưng sống chết ở trước mắt, cũng không có thời gian cho y nghĩ nhiều.

Đánh giá một chút tình thế xung quanh, nam tử kia tuy rằng võ công cao cường, cùng mình tương đương, nhưng dẫu sao đơn thân lực mỏng, phía sau lại phải che chở một người hoàn toàn không có sức chống trả như mình, luôn luôn phải đề phòng bị kẻ khác đánh lén từ phía sau, e là kiên trì không được bao lâu. Tiếp tục như vậy, hai người đều khó có thể thoát thân, bất quá cũng chỉ là kéo dài thời gian thêm một lát mà thôi.

Trầm ngâm một chút, Huyết Nghiên từ trong ngực xuất ra một viên dược, nuốt vào trong miệng, hít sâu vài hơi, đợi dược hiệu chậm rãi chảy vào trong kinh mạch, phát động một chút khí huyết sau cùng ở đan điền, bất ngờ đem thân ảnh áo trắng trước mặt kéo lại, xoay thân thể hắn qua, nghiêng thân hôn tới.

Ngay tại trong chiến trường hung hiểm này, hai nam nhân, hai thân ảnh bạch sắc lồng vào một, môi lưỡi giao triền. Mọi người sợ ngây người, trong nhất thời chiến cuộc đình chỉ, bốn phía một mảnh an tĩnh.