Biên tập | Kỳ Lam
…
Mình sắp ngất với mấy bác đại hiệp này quá *ôm trán*
————-
Nguyên Tiếu chần chừ nói: “… Có thể, có cách gì khác có thể dẫn bọn chúng chủ động hiện thân không?”
Quan Đông kiếm khách tiếp lời: “… Nói ví dụ như, phóng tin đồn, nói chúng ta đã bắt được thiếu chủ Huyết Nghiên công tử của bọn họ, một lần nữa hạ Uyên Mộng với hắn, ngày ngày lăng nhục? Ta cũng không tin Huyết Nghiên công tử tâm cao khí ngạo kia sẽ nhẫn được chuyện này!” Hắn ngày đó bị Hàn Nghiên Trầm trước mặt quần hùng bẻ gẫy Khiếu Long Kiếm, hơn nữa lại chỉ trong có một chiêu, thật sự là mất hết mặt mũi, lần này vừa nghe thấy mọi người muốn diệt trừ tận gốc Miêu Kim Cốc, lập tức không nói hai lời cầm vũ khí mới chạy tới. Vũ khí mới của hắn vẫn là một thanh trường kiếm, tuy ràng thanh kiếm này so ra thua kém thanh Khiếu Long Kiếm đã thành danh, nhưng kiếm khí thanh liệt, cũng không hổ là một thanh bảo kiếm, lần này hắn đem nó đặt tên là Phá Huyết kiếm, thề phải dùng kiếm này diệt Huyết Nghiên công tử.
Những người ngày ấy đa phần đều ở đây, phần lớn đều hiểu rõ chuyện Uyên Mộng, nghĩ đến khuôn mặt thanh lãnh mỹ lệ tuyệt trần của Hàn Nghiên Trầm, đáy lòng âm thầm mắng đê tiện đồng thời cũng khẽ động, sinh một loại cảm giác khác thường. Cận Hà tiên tử thân là nữ tử, cũng không nghĩ tới kiếm khách tại thời điểm như thế này lại đưa ra một chủ ý như vậy, không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng mà cúi đầu. Chỉ có Tô Tưởng Dung bởi vì hiểu biết giang hồ không nhieuf, không quá minh bạch, tò mò mà nhẹ hỏi Diệp Lăng Vân, “Uyên Mộng là cái gì?”
Diệp Lăng Vân nghe vậy nhíu mày, nhẹ giọng đáp: “Không phải thứ tốt gì, nữ hài tử không được hỏi bậy.”
Tô Tưởng Dung ánh mắt vẫn hoang mang, lại cảm nhận được không khí ở đây có chút cổ quái, ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Tất cả mọi người chăm chú vào Nguyên Tiếu cùng Tể Trần đạo nhân.
Nguyên Tiếu cùng Tể Trần đạo nhân lại quay mặt nhìn nhau, như trước đồng thời không biết làm thế nào.
Hồi lâu, Tể Trần đạo nhân do dự nói, “Nếu như không có biện pháp nào khác,…. Đây cũng là một cách dẫn xà xuất động…”
“Thế nhưng biện pháp này không có quang minh lỗi lạc, đánh mất đạo nghĩa quân tử của chúng ta a.” Tô Kỳ Dung nhịn không được nói.
Quan Đông Kiếm khách trắng mắt nói: “Chớ quên, ngày đó hạ Uyên Mộng cho Huyết Nghiên công tử chính là lệnh tôn đại nhân.”
Tô Kỳ Dung bị nghẹn không thể nói, cúi đầu xuống.
Tất cả mọi người nhìn Nguyên Tiếu, chờ hắn quyết định.
Nguyên Tiếu trước ánh mắt chờ đợi của mọi người bất đắc dĩ nói, “… Nếu như…. Thật sự không còn cách nào khác….”
“Về vị trí cụ thể của Miêu Kim Cốc, ta thật ra có nghe nói.” Tô Liễm Dung một mực im lặng không lên tiếng đột nhiên mở miệng, lập tức thu hút lực chú ý của mọi người.
“Nói nghe một chút.” Nguyên Tiếu ra hiệu nói.
Tô Liễm Dung một bên vừa nhớ lại vừa nói: “Dường như trước đây ta có nghe qua phụ thân nói, nó đại khái là ở giữa rặng núi Long Môn sơn của Xuyên Thục có một bồn địa gọi là Cận Xuyên.”
Tô Kỳ Dung không khỏi giật mình: “Cha khi nào thì nói qua? Tại sao ta một chút đều không biết?”
“Khi đó cả nhà Trầm thúc thúc vừa mời gặp bất hạnh, rất nhiều người đồn đại là Miêu Kim Cốc đã hạ thủ, cha từng tỉ mỉ điều tra về Miêu Kim Cốc. Ta cũng vô tình nghe cha đề cập qua, nhưng nhớ cũng không rõ lắm, cũng không biết là thật hay giả, vậy nên vừa rồi cũng không nói gì.”
“Nguyên lai là như vậy. Vậy Tô minh chủ có từng tự mình đến nơi đó chưa? Huyết án nhà Trầm lão minh chủ có phải thực sự có liên quan đến Miêu Kim Cốc không?” Nguyên Tiếu hỏi.
Tô Liễm Dung lắc đầu, “Cái này thì ta thực sự không biết. Đại ca, ngươi có nhớ gì không?”
Tầm mắt mọi người lại đổ lên người Tô Kỳ Dung, Tô Kỳ Dung cảm thấy trên mặt có chút nóng, bất đắc dĩ nói: “Hổ thẹn. Chuyện này ta một chút cũng không nhớ được.” Hắn vừa nghi hoặc vừa xấu hổ, chuyện trọng yếu như vậy, nếu như phụ thân thật sự nói qua, vì sao hắn không biết một chút nào.
Tô Liễm Dung vội nói: “Ta cũng là đột nhiên cảm thấy dường như đã nghe qua cha nói, bất quá đó cũng là chuyện của mười mấy năm trước rồi, có thể là cha căn bản chưa từng nói qua. Có lẽ dẫn xà xuất động vẫn đỡ hơn một chút.
Sự tình quay một vòng, lại trở về điểm khởi đầu.
Tô Kỳ Dung còn đang cúi đầu hồi tưởng phụ thân có từng đề cập qua chuyện liên quan đến Miêu Kim Cốc không, Nguyên Tiếu cùng Tể Trần đạo nhân trao đổi ánh mắt một chút, nói: “Nếu như thực sự có thể tra ra vị trí xuất phát cụ thể của Miêu Kim Cốc, tập kích bất ngờ, tất nhiên so với dẫn xà xuất động thì ổn thỏa hơn. Phùng đường chủ, Khánh Ngọc Đường các vị không phải vừa vặn nằm ở vùng Thục sao, có thể để đệ tử nội đường đến phụ cận Cận Xuyên nghe ngóng một phen không? ta sẽ thông tri cho phái Thanh Thành cùng Đường môn ở Xuyên Thục, hi vọng bọn họ có thể hỗ trợ dò la một chút.”
Khánh Ngọc Đường đường chủ Phùng Ngọc Cửu bị điểm danh vội vàng nói: “Được, ta lập tức cho người đi tìm hiểu, một khi có tin tức liền lập tức báo cho mọi người.”
“Được. Vậy ngày hôm nay tạm dừng thương nghị ở đây.”
Mọi người đông loạt ôm quyền, đang muốn rời đi, quản gia Diệp phủ Diệp Hải Viễn từ xa đi tới nói: “Lão gia nói mọi người nghị sự cả ngày, rất vất vả, đã thiết yến ở Phương Ngoại lâu, các vị nếu buổi chiều không có việc gì xin mời đến nếm thử tay nghề của Phương Ngoại lâu chúng ta, mặt khác thưởng ngoạn phong cảnh Tây Hồ.”
Mọi người ngẫm lại sự tình cuối cùng cũng thương lượng ra một chút sáng tỏ rồi, liền vui vẻ đi.
Diệp Thanh Dương cố ý đem Phương Ngoại lâu ra, không ngoài kinh thương, sắp đặt vài bàn tiệc lớn. Mọi người tuy rằng âm thầm oán giận lão không để tâm tình nghĩa giang hồ khoanh tay đứng nhìn, nhưng thấy ông miễn phí cung cấp chỗ ăn ở, phân phó hạ nhân hầu hạ ân cần, lại thường mang lên mấy bàn lớn thế này, cùng không thể nói gì hơn.
Qua ba tuần rượu, khách chủ tận hoan, bóng ma Miêu Kim Cốc trong lòng mọi người giữa men say mà tạm thời tán đi, bầu không khí càng thêm sôi nổi.
Mãi cho đến khi đêm đã khuya, mọi người mới say khướt rời đi.