Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 38: Nổi gió (thượng)




Biên tập | Kỳ Lam

Hàn Nghiên Trầm theo sau bốn vị hộ pháp, chậm rãi ra khỏi đại sảnh.

Lưu Ba đi phía trước đột nhiên ngừng cước bộ, xoay người lại nói: “Chúc mừng thiếu chủ, Lưu Ba mong Thiếu chủ giương cờ tất thắng, thuận lợi bước lên cốc chủ vị.”

Thu Thủy hơi nghiêng lại một bên mặt mi mắt cười như loan nguyệt nói: “Chuyện đó có muốn y cũng phải đánh thắng trận này trước, còn mệnh trở về a ——— nghe nói thiếu chủ vì để giết cả nhà Tô gia mà không tiếc đổ máu, trúng độc, còn bị thương rất nặng, không biết hiện tại đã khôi phục thế nào rồi. Không biết ——— độc kia đã giải hết chưa ———” Nói xong tinh tế đánh giá dung nhan lạnh lùng tuyệt lệ của Hàn Nghiên Trầm trước mặt, cười đến ái muội.

Phá Vân nghe vậy hiếu kỳ hỏi han: “Thật sao? Là loại độc gì? Có bị thương nặng không?”

Thu Thủy che miệng cười khẽ: “Cái này a ——— nếu như ngươi ngẫu nhiên xuất cốc đi giải khuây, đến ngồi quán trà ở trấn bên, tự nhiên sẽ nghe được.”

Phá Vân nhìn về phía Hàn Nghiên Trầm, “Thiếu chủ, rốt cuộc là độc gì? Nói ra để chúng ta cùng đề phòng một chút.”

Hàn Nghiên Trầm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng đáp: “Đa tâm rồi, ta rất khỏe.”

Lưu Ba cũng ảm đạm cười, nhẹ trách mắng: “Lời đồn vớ vẩn gì đó, sao có thể đem nói lung tung. Thiếu chủ là người ra sao, thế nào có thể như bọn tiểu nhân đó nói?”

Thu Thủy thấp giọng xuống, nói: “Thật không? Đều là lời đồn truyền lưu rất rộng rãi, vừa mới rồi nghe tin. Xin thỉnh thiếu chủ chớ để tâm.”

“Quá lời rồi.” Hàn Nghiên Trầm đơn giản đáp một tiếng, không muốn nhiều lời.

Phá Vân vẫn còn chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo Lưu Ba Thu Thủy hỏi, ba người một đường dây dưa rời đi.

Câu Hồn một mực im lặng ở bên khinh thường mà hừ một tiếng, cười lạnh bước đi.

Hàn Nghiên Trầm một đường trở lại viện lạc của mình, vừa mới bước vào thư phòng, Tố Khanh liền đưa lên một tờ giấy, “Thiếu chủ, vừa mới thu được.”

“Sao.” Y tiếp nhận tờ giấy mở ra, chỉ thấy bên trên có bốn chữ: đại ca, truyền lệnh.

Y trầm tư hỏi: “Những người khác có tin tức không?”

“Người của ta ẩn ở phái Hoa Sơn, Điểm Thương sơn lần lượt đưa thư về, nói Diệp Thanh Dương không muốn tiếp nhận vị trí võ lâm minh chủ, bọn họ quyết định tạm thời để Tô Kỳ Dung đứng đầu, mấy vị trưởng môn theo bên cạnh hiệp trợ, thay cha báo thù, ra chiêu bài diệu tận gốc tà giáo, đang ở trên giang hồ chiêu gọi các môn phái.”

Hàn Nghiên Trầm suy tính trong chốc lát, trải ra một trang giấy, đề bút viết: Hai mươi tám, Cận Xuyên, giao cho Tố Khanh. “Giao cho Tô Liễm Dung, để người của chúng ta tiếp tục báo cáo tin tức từ Diệp gia.” Tiện tay đem tờ giấy Tô Liễm Dung truyền đến xé nát.

Tố Khanh lĩnh mệnh lui ra, thư phòng nháy mắt an tĩnh lại.

Hàn Nghiên Trầm nhắm mắt tựa vào chiếc ghế sau bàn, thở ra môt hơi thật dài, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Chỉ có thời gian mười ngày.

Mười ngày sau, y sẽ cùng bạch đạo chính thức khai chiến.

Đối phương tuy không có Thiếu Lâm, Võ Đang các đại phái làm người đứng đầu, phái Hoa Sơn, Điểm Thương Sơn cùng mấy môn phái tụ tập lại thực lực cũng không thể coi thường. Tứ đại hộ pháp phụng mệnh hiệp trợ y lại bằng mặt không bằng lòng, chỉ cần không ngấm ngầm liên hợp ám toán sau lưng y sẽ không sai lầm. Nếu như bỏ đi tứ đại hộ pháp cùng thủ hạ của họ, chân chính đối với mình một lòng bất quá cũng chỉ có hai người Tố Khanh cùng Hoành Quân, tối đa cũng chỉ có thêm vài cốc dân tự nguyện báo danh, võ công của Tố Khanh còn chưa thập phần cao cường, tuy rằng am hiểu ám khí cùng dịch dung, nhưng chính diện đối chiến tất nhiên chịu thiệt. Cho dù có Tô Liễm Dung cùng thủ hạ phục kích, cũng không nhất định có thể dễ dàng đắc thủ….

Tính toán như vậy, tuy rằng bạch đạo lực lượng không mạnh, y thật ra cũng không chiếm ưu thế, bất quá là yếu đánh yếu mà thôi. Trận này tính ra quả thực khó khăn trùng trùng, biến số rất lớn.

Nhưng y không muốn đợi thêm nữa.

Y không quan tâm gánh nặng chiến thắng trận chiến này, không quan tâm có giữ được tính mạng mà kế thừa cốc chủ vị hay không, không quan tâm nghĩa phụ vì sao phải chấp nhất muốn đem vị trí đó truyền cho y như thế.

Y chỉ muốn báo thù, lập tức trả thù, đem mấy kẻ dư nghiệt cuối cùng của Tô gia đều giết sạch, đem hết thảy ân oán này chấm dứt, tốc chiến tốc thắng.

Điểm này, y chắc chắn làm được.

Chỉ cần vậy là đủ rồi.

Hiện tại, điều duy nhất y muốn làm, chính là chậm rãi điều tức, lẳng lặng chờ đợi tứ nguyệt nhị thập bát tới.

――――――――――――――――――

Lúc này tại Diệp gia lại một mảnh náo nhiệt.

Nghiêm túc mà nói, là khách nhân của Diệp gia một đám đang náo nhiệt.

Mọi người vừa mới từ trong thất vọng bởi Diệp Thanh Dương sống chết không chịu rời núi mà phấn trấn lại tinh thần, chấp nhận chuyện đứng đầu là quân tử kiếm Tô Kỳ Dung, nhưng bọn họ vẫn hi vọng Diệp Thanh Dương có thể ở thời điểm cuối cùng thay đổi chủ ý, cho nên vẫn tiếp tục ở lại Diệp gia không chịu xuất phát, nghiễm nhiên đem Diệp gia làm đại bản doanh cho liên minh đồng minh lần này.

Diệp Thanh Dương cũng không hề tức giận, ngược lại vì bọn họ mà đặc biệt chuẩn bị một viện lạc, ba lần bảy lượt còn mời bọn họ chơi cờ thưởng trà.

Có điều mọi người hiển nhiên không có cái dật thú nhàn hạ như Diệp Thanh Dương, giờ phút này bọn họ đang tụ họp một chỗ cùng thảo luận bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Tô Kỳ Dung thương thế đã dưỡng khá tốt, khuôn mặt vẫn như trước khiêm cung tao nhã, chẳng qua là ai cũng cảm giác được rằng, bên dưới vẻ nhất quán ôn văn lại càng thêm sắc bén chấp nhất.

Hắn tuy rằng trên danh nghĩa là người đứng đầu, nhưng không dám ngồi lên thượng vị, mà là ngồi ở ghế bên tay phải, để Nguyên Tiếu cùng Tể Trần đạo nhân tiến qua thượng vị. Thiên Hà Quan Cận Hà tiên tử, Quan Đông kiếm khách, Đán Dương môn môn chủ, Khánh Ngọc đường đường chủ cùng mấy vị trưởng môn, môn chủ khác ngồi ở bên phải. Diệp Lăng Vân, Cố Lưu Ngọc, Tô Liễm Dung, Tô Tưởng Dung cùng vài người thanh niên lần lượt ngồi bên Tô Kỳ Dung.

Lúc này mọi người đều chau mày.

Tô Kỳ Dung bất đắc dĩ mà nói: “Trước mắt vấn đề lớn nhất chính là không ai biết đích xác Miêu Kim Cốc vị trí cụ thể ở đâu. Chỉ nghe nói nó nằm ở khu vực vùng núi Xuyên Thục, vị trí hẻo lánh. Nhưng Xuyên Thục lớn như vậy, nên bắt đầu tìm từ đâu? Không biết Nguyên sư bá, Tể Trần sư bá có cao kiến gì không?”

Nguyên Tiếu cùng Tể Trần đạo nhân nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được vẻ không biết làm thế nào.