Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 34: Tứ đại hộ pháp




Biên tập | Tiểu JaeJae

Tố Khanh hướng Diệp Lăng Vân hành lễ xong liền hướng về phía cửa viện đi tới, đi đến cửa ngoài đã thấy Hoành Quân đang ôm tay tựa vào đại môn, sửng sốt không ngờ: “Ngươi sao lại ở chỗ này?”

“Các ngươi những năm qua tế bái, cả đi cả về nhiều nhất bất quá hai canh giờ, đêm qua lại chậm trễ chưa về. Ta sợ xảy ra sự cố mới tới đây nhìn xem.” Hoành Quân trầm giọng đáp.

“Thiếu chủ còn chưa có trở về sao? Y đã đi từ hơn một canh giờ trước a! Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? ” Tố Khanh lo lắng, nụ cười thản nhiên mới vừa rồi còn lưu lại lập tức biến mất, không khỏi có chút lo lắng.

Hoành Quân đứng thẳng lên nói: “Không cần lo lắng. Ta trên đường tới đây đã gặp Thiếu chủ, y không có dùng khinh công, mới chậm trễ chút thời gian. Ta nghĩ nếu đã tới đây thì hãy theo ngươi cùng nhau trở về, mới ở chỗ này chờ ngươi…. Nếu không có chuyện gì, chúng ta liền đi thôi?”

“Hảo” Tố Khanh lúc này mới yên lòng lại, lúc này mới nghĩ đến che dấu vành mắt phiếm hồng, vội vàng đem đầu quay sang một bên.

Hoành Quân phối hợp không nhìn tới nàng, bộ dạng nhàn nhã nói: “Hôm nay dù sao cũng không có việc gì, không bằng chúng ta cũng không dùng khinh công chậm rãi trở về đi?”

Tố Khanh mỉm cười nói: “Hảo. Viễn Dung cũng là có thể không dùng khinh công cũng không cần khinh công, hắn trước kia thường mang ta tản bộ ngắm hoa… Viễn Dung hắn…” Giống như nhớ ra cái gì đó, thanh âm lại dần dần thấp xuống.

Hoành Quân đáy lòng âm thầm cười khổ một chút, trên mặt lại tỉnh bơ, ngữ khí như cũ nói: “Ngươi nếu thích, ta cũng có thể mang ngươi đi tản bộ ngắm hoa.”

Tố Khanh cảm kích cười cười: “Hoành Quân, ngươi bao giờ cũng đối ta tốt như vậy.”

“Đi thôi.” Hoành Quân ảm đạm cười, rời đi trước.

Hai người chậm rãi đi trở về Kim Lăng phân đà, xa xa liền trông thấy Hàn Nghiên Trầm đang đứng ở dưới cành mai khô như đang có điều suy nghĩ, vội vàng tiến lên phía trước bái kiến.

Hàn Nghiên Trầm thản nhiên lên tiếng, nói: “Chuyện nơi đây đã xong, thu thập một chút, ngay lập tức khởi hành về cốc.”

__________

Mười ngày sau, ba người về tới Miêu Kim cốc.

Miêu Kim cốc nằm ở Xuyên Thục nơi quần sơn vờn quanh một cái sơn cốc nho nhỏ, vắng vẻ, ruộng đất và nhà cửa trâu cày đều đầy đủ, theo bề ngoài xem xét thì cùng một thôn xóm bình thường cũng không có gì khác nhau quá lớn, chẳng qua những người nông dân canh tác ở đây cũng không bình thường, mỗi người đều có một thân võ công khó lường cùng một thân phận không bình thường trong quá khứ.

Mọi người thấy Hàn Nghiên Trầm trở về, chỉ là ngẩng đầu nhìn y một cái liền lại cúi đầu cứ thế làm việc, có vài người thậm chí còn lộ ra một loại vẻ mặt xem thường.

Hàn Nghiên Trầm dường như không có chút nào chú ý tới những việc này, dẫn theo Tố Khanh cùng Hoành Quân xuyên qua đồng ruộng hướng phủ đệ duy nhất trong thôn đi tới.

Gã thủ vệ sai vặt trông thấy Hàn Nghiên Trầm trở về, cung kính hô: “Thiếu chủ.”

Hàn Nghiên Trầm khẽ gật đầu một chút, nói: “Báo cho nghĩa phụ, ta đã trở về.” Nói xong liền cùng Tố Khanh, Hoành Quân trở lại phòng riêng.

Tẩy đi một thân bụi bặm, Hàn Nghiên Trầm thay một kiện bạch sam có thêu hoa văn chìm hình cỏ xanh, đến phòng khách chính bái kiến nghĩa phụ.

Chỉ thấy một người đưa lưng về phía cửa khoanh tay mà đứng, tựa hồ đang thưởng thức bức tranh chữ treo trên tường, nghe được tiếng bước chân ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ là thản nhiên nói: “Đã trở lại? Một chuyến này có thu hoạch được gì không?”

Hàn Nghiên Trầm cung kính quay người hành lễ: “Nghiên Trầm bái kiến nghĩa phụ. Ta đã giết Minh chủ võ lâm cùng minh chủ phu nhân bọn họ, bọn họ trở tay không kịp, lúc này đang tụ tập ở Diệp gia, muốn khuyên Diệp Thanh Dương xuất núi tấn công chúng ta.”

“Nga? Làm tốt lắm! Kia Diệp Thanh Dương nói thế nào?” Người nọ nghe vậy chậm rãi xoay người lại, chính là Hàn Nghiên Trầm nghĩa phụ, đương nhiệm Miêu Kim cốc cốc chủ Vô Na ——– đương nhiên đây chỉ là tên giả, cùng toàn bộ cư dân trong Miêu Kim cốc giống nhau, hắn cũng có một cái thân phận không bình thường trong quá khứ mà không muốn đề cập đến. Hắn đại khái hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn kiêu ngạo, hai mắt sáng ngời hữu thần, lộ ra vài phần bá khí cương quyết, chẳng hề giống hung thần ác sát.

“Còn chưa có tin tức xác thực, bất quá nghe nói Diệp Thanh Dương cũng không có ý xuất núi. Bọn họ đang bàn bạc, hẳn là rất nhanh liền tấn công vào đây.”

“Tốt lắm! Người đâu, truyền bốn vị hộ pháp lại đây cùng bàn đại sự.” Vô Na vung tay lên, lập tức xuất hiện bốn người lĩnh mệnh rời đi.

Chỉ chốc lát sau, liền từ ngoài cửa đi tới bốn người bản lãnh.

Dẫn đầu là một người thân hình cao lớn, mi mục thô rộng, tay phải mang theo một cây trường thương, sải bước đi vào phòng trước, thấy Hàn Nghiên Trầm hơi hơi chấp tay, kêu một tiếng Thiếu chủ.

Phía sau hai người sóng vai tiến vào, đều là hơn hai mươi tuổi, một người tướng mạo yêu mị lại âm trầm bất định, bên hông quấn một thanh nhuyễn kiếm, người kia dung nhan tuấn tú lại lạnh như băng, cùng Hàn Nghiên Trầm thật có vài phần tương tự, lưng đeo trường kiếm, hai người đồng dạng tựa như không thấy Hàn Nghiên Trầm trực tiếp từ bên cạnh y đi qua, tới một bên đại sảnh khác thì đứng lại.

Người cuối cùng lớn tuổi nhất, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, thân hình gầy yếu, cài trên người là hai thanh loan một dài một ngắn, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hàn Nghiên Trầm, khóe miệng thoáng gợi lên một tia cười lạnh khinh thường, cũng đi đến một bên khác của đại sảnh, lại tựa như không muốn đứng quá gần hai người trẻ tuổi, cố ý lùi ra một khoảng cách nhất định.

Bọn hắn chính là Miêu Kim cốc tứ đại hộ pháp, lấy vũ khí sở trường làm tên, theo thứ tự tên là Phá Vân, Thu Thủy, Lưu Ba, Đoạt Hồn.

Đợi bọn hắn tập hợp đầy đủ lại, Vô Na đã tọa ở ghế thái sư ngay chính giữa đại sảnh, thản nhiên lên tiếng nói: “Nghiên Trầm đã giết minh chủ võ lâm, ngày xưa võ lâm tam đại thế gia hiện giờ đã mất hai, duy nhất chỉ còn lại Diệp gia nhưng lại không muốn xuất thủ, chính là thời cơ tốt để chúng ta báo thù rửa hận, xưng bá võ lâm! Bọn họ nếu đã không hảo hảo mà để chúng ta ở chỗ này ẩn cư, ba lần bốn lượt tới quấy rầy, chúng ta liền thuận theo ý của bọn họ, tái xuất giang hồ, giết cho bọn họ tới không lưu một mảnh giáp! Các vị có ý kiến như thế nào?”

Phá Vân mở miệng nói: “Tùy theo phân phó của cốc chủ! Lão tử năm đó bị đồng môn hại tới mất hết danh dự, bất đắc dĩ ở trong này mai danh ẩn tích, đã sớm muốn quay trở về môn phái giết chết bọn hắn trút bỏ căm ghét!”

Đoạt Hồn suy tư nói: “Tuy nói tam đại thế gia đã muốn kim phi tích bỉ (nay không như xưa), nhưng Thiếu Lâm, Võ Đang, Cái Bang mấy đại phái thực lực cũng không thể khinh thường, phải bàn bạc cẩn thận mới được.”

Hàn Nghiên Trầm tiến lên từng bước nói: “Dựa vào Thiếu Lâm, Võ Đang, Cái Bang mấy đại môn phái cũng không có ý tấn công chúng ta, trước mắt tiếng nói có trọng lượng nhất là phái Hoa Sơn, Điểm Thương sơn, các môn phái đều nhất nhất nghe theo, hơn nữa còn lấy phái Hoa Sơn cầm đầu.”

Đoạt Hồn lạnh lùng gợi lên khóe miệng, hỏi: “Không biết Thiếu chủ là từ nơi nào lấy được tin tức, có tin cậy hay không?”

Hàn Nghiên Trầm trầm giọng nói: “Hiển nhiên đáng tin. Ta sớm ở các phái cài thủ hạ vào nằm vùng, tin tưởng sư bá cũng đã sớm an bài người của mình vào, sư bá nếu không tin, ngại gì tự mình tiếp tục tra xét một phen?”

“Thiếu chủ đa tâm rồi ——– nếu Thiếu chủ khẳng định như vậy, lão phu tự nhiên không dám khinh suất.” Hắn lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Nghiên Trầm một cái, quay đầu đối mặt với Vô Na, trên mặt cũng trở nên cung kính: “Toàn bộ đều chờ cốc chủ phân phó!”.