Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 32: Yêu hận khắc sâu (hạ)




Biên tập | Tiểu JaeJae

Hàn Nghiên Trầm như cũ không hề quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Chuyện của ta cùng ngươi không can hệ.”

Tô Liễm Dung nghe vậy trong lòng càng thêm đau đớn, đố kị xen lẫn, đột nhiên nhặt lên trường kiếm bị ném một bên lại thất tha thất thểu hướng Diệp Lăng Vân đi tới.

Tố Khanh kinh hô một tiếng: “Thiếu chủ!”

Hàn Nghiên Trầm rốt cục xoay người lại, thanh âm lạnh lùng nói: “Dừng tay! Ta lặp lại lần nữa, mau cút! Ta không muốn thấy bất kể một người nào của Tô gia xuất hiện ở nơi này, làm bẩn mảnh đất Trầm gia ta.”

Tô Liễm Dung dừng bước nhìn về phía Hàn Nghiên Trầm, y thường mặc tố quyên (lụa trắng) trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng thanh lãnh giống như là đầy vẻ chán ghét cùng không kiên nhẫn, làm cho mình vừa yêu vừa hận, hết lần này tới lần khác lại luyến tiếc không bỏ xuống được. Chán ghét cùng không kiên nhẫn cũng tốt, ít nhất không giống như đối với người bên ngoài diện vô biểu tình. Hắn tự mình nghĩ an ủi, vui sướng vạn phần nói: “Nghiên Trầm! Ngươi cuối cùng cũng chịu quay đầu lại liếc nhìn ta một cái. Ta biết ngươi sẽ không đối với ta nhẫn tâm như vậy.”

Hàn Nghiên Trầm hừ một tiếng, không thèm nói lại.

Tô Liễm tiếp tục nói: “Lần trước từ biệt, đã muốn gần một năm. Nửa năm trước ta nghĩ ngươi sẽ đích thân cùng Tố Khanh cô nương tới đây, ai ngờ ngươi lại chỉ phái Hoành Quân hộ tống. Ta nhớ tới ngươi thật khổ ——- ”

Hàn Nghiên Trầm không kiên nhẫn cắt đứt lời hắn: “Chuyện đó với ta không quan hệ. Nếu ngươi không đi cũng đừng trách ta không khách khí.”

Nụ cười trên mặt Tô Liễm Dung cứng lại, hung tợn nói: “Lời của hắn ngươi liền nguyện ý hảo hảo nghe? Ta thấy ngươi mới vừa rồi lại cùng hắn ôm hôn thân thiết như vậy, rất vui vẻ đi? Nói, các ngươi sau lưng ta còn làm những gì, làm bao nhiêu chuyện mờ ám?!”

Hàn Nghiên Trầm sắc mặt thay đổi mấy lần, nhìn lướt qua Tố Khanh vẫn đang canh giữ bên người Diệp Lăng Vân không dám ngẩng đầu, thanh âm lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài nói.”. Nói xong đi trước nhảy ra đầu tường.

Tô Liễm Dung cũng theo y nhảy ra.

Hai người ở vách ngăn tường viện đứng lại, Tô Liễm tiếp tục ép hỏi: “Nói a, trừ bỏ ôm hôn nhẹ, các ngươi đã làm xong cái gì?”

Hàn Nghiên Trầm châm chọc nói: “Ta cần gì giải thích với ngươi?”

Tô Liễm Dung càng thêm phẫn hận: “Chột dạ sao? Đừng ngu ngốc! Nghiên Trầm ngươi phải nghĩ cho thật rõ ràng, đồng lứa với chúng ta chỉ có hắn là thanh danh hiển hách thiếu hiệp, hiện giờ tam đại thế gia chỉ còn Diệp gia bọn hắn thế lực lớn nhất, không muốn cũng bị nâng thành minh chủ võ lâm, tiếp theo là cùng với muội muội ta thành thân, tương lai quyền thế trong tay vợ yêu trong ngực, còn có thể chiếu cố ma giáo Thiếu chủ ngươi sao? Ta có thể vì ngươi tiến cử Tố Khanh cô nương tiếp cận Viễn Dung, giúp ngươi thuận lợi khiến cha cùng Viễn Dung bị giết, vì ngươi phá hư kế hoạch của Nguyên sư bá bọn họ ——- nếu không ngươi nhất định phải chính mình động thủ, ta thậm chí nguyện ý tự tay giết chết cha nương cùng huynh muội của ta! Diệp Lăng Vân kia hắn có thể sao? Hắn vì ngươi có thể làm được gì?!”

Hàn Nghiên Trầm cười lạnh nói: “Kia tất cả đều là bản thân ngươi tự nguyện, cũng không phải ta cầu ngươi làm cho ta. Ngươi kế thừa truyền thống tốt đẹp của cha ngươi, có thể vì dục vọng dơ bẩn của bản thân mà mất hết tính người, cùng ta thì có gì liên quan?”

Tô Liễm nghe Hàn Nghiên Trầm nói như vậy, trong lòng trần đầy phẫn hận lại thêm càng nhiều vài phần bi thương, hắn thê lương nói: “Nghiên Trầm, làm sao ngươi có thể nói như vậy? Đúng, là ta tự nguyện, ta hy sinh nhiều như vậy, đều là bởi vì ta yêu ngươi a ——- từ lúc rất nhỏ khi lần đầu tiên theo cha tới nhà ngươi làm khách, lần đầu tiên thấy ngươi đã làm cho ta động tâm, chỉ là khi đó ta còn nhỏ, không biết cái gì là yêu ——- ”

“Thẳng đến mười bốn năm trước, cái đêm hôm đó, ngươi chứng kiến cha ngươi tên cầm thú cũng không bằng kia đã đối với cha ta làm chuyện gì mới hiểu được cái gì là yêu sao? Ngươi luôn miệng nói yêu ta, bất quá cũng là vì đối với ta như vậy phải không? Hừ, họ Tô các ngươi đều là như thế, một đám ra vẻ đạo mạo, trong đầu lại đầy tư tưởng bẩn thỉu!” Hàn Nghiên trầm lạnh lùng cắt đứt lời nói của hắn, lại muốn nhớ lại cái đêm hôm đó không thể chịu được, y duy nhất đối Diệp Lăng Vân giấu diếm một đoạn.

Đêm hôm đó y té xỉu trước cửa phòng cha nương, không biết qua bao lâu, tại một mảnh nóng rát trong đau đớn tỉnh lại, y nghe được Tô Kình Phong hung ác nói: “Đều là khuôn mặt này của ngươi gây ra tai họa! Với cha ngươi giống nhau đều sẽ chỉ câu dẫn nam nhân! Ngươi cho dù chết ta cũng phải hủy đi mặt của ngươi!” Một mảnh đau đớn trong huyết quang y liều mạng đem mắt mở ra một kẽ hở, mơ mơ hồ hồ chứng kiến bên cạnh quỳ một cái thân ảnh nho nhỏ, là một tiểu nam hài cùng y niên kỷ sai biệt không lớn lắm, hình như gọi là gì Tô Liễm Dung, y trước kia đã gặp qua. Tiểu Tô Liễm Dung liều mạng bắt lấy gấu quần Tô Kình Phong, khóc lóc cầu khẩn: “Van cầu cha buông tha y đi, ta thích y, luyến tiếc để cho y chết ——- van cần ngươi đừng chém nữa, ngươi cứu y đi!” Tô Kình Phong xuống tay lại càng tàn nhẫn, một đao cắt ở trên mặt của y, miệng nói: “Ngươi biết cái gì?! Diệt cỏ không tận gốc, tất lưu hậu hoạn! Nó có gì tốt, bất quá là khuôn mặt bộ dạng đẹp thôi! Cha hiện tại sẽ phá hủy mặt của nó chặt đứt nhớ nhung của ngươi, trở về tìm cho ngươi mười tám hài tử so với nó xinh đẹp hơn gấp trăm lần tới chơi với ngươi được không?”. Tô Liễm Dung không thuận theo nói: “Không! Ta không cần! Ta muốn y, ta thích chính là y! Cha có thể thích Trầm thúc thúc, vì cái gì không cho ta thích y?!”. Tô Kình Phong dưới tay hơi chút dừng lại, nhìn con của mình nói: “ Bởi vì cha so với ngươi cố chấp! Thế gian này chỉ có cường giả mới có thể làm cho người chịu khuất phục, mới có thể đạt được mục đích của mình! Ngươi xem Trầm Mạch Bạch cố chấp không khuất phục, còn không phải là chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng ở dưới thân cha khóc lóc! Liễm Dung, ngươi nếu có bản lĩnh từ trong tay ta cứu nó ra, ta sẽ thả nó, tuyệt không nuốt lời. Nếu ngươi chỉ biết khóc ——- hừ hừ ——- ” nói xong tiếp tục bổ về phía khuôn mặt Hàn Nghiên Trầm đã muốn mơ hồ huyết nhục. Tô Liễm Dung khóc lóc muốn ngăn cản Tô Kình Phong, lại bị hắn lần lượt dễ dàng hất ra, cuối cùng thực sự sinh khí hết sức, khóc hét lớn: “Gạt người! Cha mới không phải cường giả! Mọi người đều nói cha danh khí so ra kém Trầm thúc thúc, võ công so ra lại kém Diệp thúc thúc!” Tô Kình Phong nghe tiếng cười to: “Đúng sao?! Đáng tiếc! Trầm Mạch Bạch bây giờ đã bị ta giết, Diệp Thanh Dương nếu không thức thời dám trở ngại chuyện của ta, ta cũng sẽ khiến hắn bị chết không minh bạch! Liễm Dung, ngươi nhớ kỹ, cường giả có rất nhiều loại, danh khí cùng võ công không phải toàn bộ, mặc kệ ngươi sử dụng thủ đoạn gì làm chuyện gì, chỉ cần có thể đạt được thứ ngươi muốn liền là cường giả chân chính! Ha ha ha ——- ” Hàn Nghiên Trầm chính là tại tiếng cười điên cuồng cùng đau đớn khắc cốt lần thứ hai hôn mê.

Thanh âm của Tô Liễm Dung càng thêm bi thương: “Ngươi hiểu lầm ta Nghiên Trầm, ta là muốn gần gũi ngươi, lại tuyệt sẽ không bắt buộc ngươi. Ngươi biết không? Mấy năm trước khi ta trong lúc vô tình nhìn thấy ngươi, phát hiện ngươi chưa chết đã kích động đến cỡ nào! Nhiều năm như vậy, ta chưa từng quên ngươi, một mực trong lòng tưởng niệm ngươi. Nếu khi đó ta cường thịnh trở lại một chút thì tốt rồi, tựu cũng không cho ngươi chịu nhiều đắc tội như vậy. Ta phải bảo vệ ngươi, ta nguyện ý làm hết thảy mọi chuyện cho ngươi, chỉ cần ngươi cao hứng!”.

“Vậy sao? Ta muốn ngươi tự tay giết chết từng người trong Tô gia, kể cả ngươi ——- ngươi nguyện ý sao?”.