Biên tập: Tiểu JaeJae
~*~
Một khúc vừa xong, Hàn Nghiên Trầm xoay người lại, hướng về chỗ ẩn thân của Diệp Lăng Vân lạnh lùng nói: “Thiên hạ không có chuyện xem diễn hay không trả tiền. Các hạ nhìn đã lâu như vậy, phải chăng đã tự thân chuẩn bị thật tốt, trả giá thật nhiều sao?”
“Nghiên Trầm, không, hẳn nên gọi ngươi là Hàm nhi………….. ta rất nhớ ngươi.” Diệp Lăng Vân thong thả đi tới, đứng ở trước mặt người ngày nhớ đêm mong.
“Là ngươi?” không nghĩ tới người tới là hắn, Hàn Nghiên Trầm nhíu mày, sát khí đầy người không hiểu sao lại tiêu tán…… buồn cười y vẫn là không có cách nào hạ thủ giết được hắn.
Tố Khanh nghe được lời nói của Hàn Nghiên Trầm lấy làm kinh hãi, vội vàng hướng bên này nhìn lại, đợi tới khi thấy rõ là Diệp Lăng Vân liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, lặng lẽ lui xuống.
“Ngươi tới làm gì?” Hàn Nghiên Trầm lạnh giọng hỏi.
“Hôm nay là ngày giỗ của Trầm gia các người, ta theo phụ thân tới đây bái tế…. Nghiên Trầm, không ngờ ngươi nguyên lai lại là Hàm nhi, không ngờ ngươi lại là nhi tử của Trầm thúc thúc! Ta là Lăng Vân ca ca, chúng ta hồi nhỏ đã từng cùng nhau chơi đùa, ngươi quên sao?”
“Không được gọi ta là Hàm nhi! Trầm Nghiên Hàm đã sớm chết rồi. Ngươi xem mộ phần của hắn ở chỗ này ——-” Hàn Nghiên Trầm chỉ vào danh tự khắc trên bia mộ nọ lạnh lùng nói, trên mặt vẫn như cũ là thanh thanh lãnh lãnh, không có một tia xúc cảm dao động.
Diệp Lăng Vân trong lòng lại thêm một trận đau đớn, hắn đến gần Hàn Nghiên Trầm, thương tiếc vuốt nhẹ khuôn mặt của y, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm y, ghé vào lỗ tai y ôn nhu nói: “Mệt mỏi lắm đúng không? Mấy năm nay ngươi nhất định chịu rất nhiều đau khổ rồi? Nói cho ta biết năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta cùng ngươi chia sẻ.”
Hàn Nghiên Trầm thân hình bỗng chốc cứng ngắc, lập tức trầm tĩnh lại, lần đầu tiên không có bất kỳ phản kháng cùng giãy dụa mặc cho đối phương ôm mình.
Y luôn luôn yêu cầu mình phải trở nên mạnh mẽ, luôn luôn tự nói với bản thân tuyệt đối không thể tiếp tục tin tưởng bất luận kẻ nào, không thể tiếp tục dựa dẫm vào bất luận kẻ nào. Thế nhưng một khắc ở trước mộ phần của phụ mẫu thân nhân này, cảm thụ được hơi thở ấm áp của đối phương, lắng nghe lời nói ấm áp này, những mỏi mệt bị đè nến bấy lâu bỗng nhiên tuôn ra làm y không muốn giãy dụa.
Đợi đến sau khi kế hoạch của nghĩa phụ bắt đầu, bọn họ liền không còn khả năng ở cùng một chỗ như vậy nữa đi? Đợi cho hắn thấy rõ được diện mục thật của mình, thấy rõ hai bàn tay mình đã dính bao nhiêu máu tanh, hắn còn có thể đối với mình nói chuyện như vậy sao?
Hàn Nghiên Trầm chậm rãi thối lui khỏi cái ôm ấm áp này, nặng nề ở dưới ánh trăng tinh tế đánh giá ngũ quan tuấn lãng dịu dàng của Diệp Lăng Vân ——- chỉ có người luôn luôn sống dưới ánh sắng mặt trời mới có được thần tình cùng hơi thở ấm áp như vậy, nhưng là mình vào cái đêm của mười bốn năm trước đã rơi vào địa ngục.
Ấm áp như thế này, sau này sẽ không còn nữa.
Y thản nhiên cười, chậm rãi cúi đầu. Thời điểm nâng đầu lên, đã muốn khôi phục nhất quán lạnh như băng.
Y lui ra phía sau từng bước nói: “Ngươi đi đi. Ở trong này ta không muốn giết người, hi vọng ngươi không bao giờ ——– xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Diệp Lăng Vân lại tiến lên từng bước, kéo gần lại khoảng cách giữa bọn họ “ Vừa rồi ngươi đối với Trầm thúc thúc bọn họ nói những gì ta đều nghe được nhất thanh nhị sở. Thật là Tô bá bá sao? Hắn vì sao phải làm như vậy? Nói ra, để cho ta chia sẻ với ngươi! Chẳng lẽ ngươi không tin ta?”
Hàn Nghiên Trầm nghe vậy cười nhạt ra tiếng: “Tô bá bá? Ngươi còn gọi hắn là Tô bá bá? Ha, năm đó ta cũng đã từng gọi hắn là Tô bá bá ———– Trầm gia chính vì quá tin tưởng người khác, mới có thể rơi vào kết cục của ngày hôm nay.”
Diệp Lăng Vân nắm chặt hai vai của hắn, ôn nhu nói: “Ta cùng hắn không giống.”
“Nói ra thì có ích lợi gì? Lại có bao nhiêu người tin? Ta không cần người trong thiên hạ thấy ta thế nào, ta chỉ cần có thể báo thù!”
“Ta tin tưởng. Ngươi nói ra, ta giúp ngươi báo thù.”
“…”. Hàn Nghiên Trầm trầm mặc nửa ngày, rốt cục mở miệng nói: “Đó là ngày mùng bảy tháng tư mười bốn năm về trước, chạng vạng ngày đó, ác tặc họ Tô đột nhiên đến nhà ta làm khách, mang đến vài hũ tử tửu. Hắn nói đó là rượu thuốc Tích hoa, là dùng một loại đan dược tên là Tích hoa phối hợp với tuyết sâm cực bắc ủ mấy năm mà thành rượu thuốc, người luyện võ uống vào có thể gia tăng công lực, người bình thường uống vào có thể cường thân kiện cốt. Nói là hắn dưới cơ duyên xảo hợp có được, vốn biết rõ cha ta yêu rượu, đặc biệt có ý đem đến tặng.” Y một bên đem ác mộng đã chôn dấu ở trong long nhiều năm chậm rãi nói ra, một bên âm thầm tự giễu: vì cái gì mà trước mặt người này mình luôn chiếm thế hạ phong, ba lần bốn lượt thỏa hiệp.
“ Ngày đó cha thật cao hứng, muốn lưu lại họ Tô cùng nhau ăn cơm cùng uống Tích hoa. Họ Tô lại nói còn có bằng hữu đang đợi hắn muốn cùng bàn môt ít chuyện quan trọng, không tiện ở lâu. Trước khi đi còn đặc biệt bảo rượu ngon hiếm có, muốn cha để cho mọi người trong Trầm gia bao gồm cả hạ nhân cùng nếm thử. Cha không nghi ngờ gì, tới bữa tối đều phân ra một ly cấp cho mỗi người, ngay cả nước của chúng ta trong giếng đều bỏ vào Tích hoa, cho nên ngày đó bất luận là có hay không uống rượu, tất cả mọi người đều trúng độc. Cha cùng mấy thúc thúc bá bá có võ công cao cường uống nhiều hơn, trúng độc tự nhiên cũng nặng hơn. Chính là không biết hắn ở bên trong đã thêm vào cái gì mà làm cho độc tố trì hoãn phát tác, thẳng cho đến trước khi đi ngủ mọi người đều bình an vô sự, không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào.”
“Ta cũng uống một chút rượu, ngày đó ngủ thẳng đến nửa đêm bỗng nhiên thở không nổi, nghẹn tỉnh lại. Ta thực sự sợ hãi, muốn chạy đến phòng cha nương cách vách để hỏi bọn họ, chợt nghe cách vách truyền đến âm thanh của họ Tô! Hắn đối với cha nói, hắn thế nhưng đối với cha nói…..” Nói tới đây, Hàn Nghiên Trầm không biết là nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên biểu tình trở nên ngoan độc vô cùng, toàn thân nổi lên sát khí nồng đậm.
Diệp Lăng Vân vội vàng đem y ủng vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng y, an ủi: “Hắn đã bị ngươi tự tay giết.”
Hàn Nghiên Trầm không có kháng cự, ổn định cảm xúc trong chốc lát, mới lại tiếp tục nói: “Họ Tô kia thế nhưng đối cha nói: Mạch Bạch, rất khó chịu đi? Ngươi lớn lên đẹp như vậy, ta thật không nỡ giết ngươi, không bằng ngươi theo ta, ta liền cho ngươi giải dược, từ nay về sau hàng đêm chỉ sủng ái một mình ngươi, được không?”. Hàn Nghiên Trầm từng chữ từng chữ đem bí mật đã chôn dấu ở tại sâu trong nội tâm này nói ra, mô phỏng giọng điệu của Tô Kình Phong năm đó, ngữ ý lành lạnh. Cừu hận theo thời gian tôi qua càng lại càng thêm sâu đậm, cho dù đã trải qua nhiều năm như vậy, y vẫn còn nhớ vô cũng rõ ràng, một chữ không thiếu.