Biên tập: Tiểu JaeJae
Hai người vừa bàn lại một lát, liền quyết định đi ngủ.
Trong phòng khách chỉ có một cái giường, cũng may còn khá lớn, Cố Lưu Ngọc không có cách nào, đành cùng Diệp Lăng Vân chen chúc một đêm.
Hắn bảo Diệp Lăng Vân quay lưng đi, cởi tầng tầng y sam, thẳng đến khi chỉ còn lại một kiện áo choàng trắng thuần, nhanh chóng lao vào trong mền, mới lên tiếng: “Được rồi, có thể quay lại.”
Diệp Lăng Vân đối với loại lễ tiết này phi thường bất đắc dĩ tránh né, bất quá Cố Lưu Ngọc xuất thân quan lại thế gia, không giống với hắn người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, càng lớn thì quy củ càng nhiều, hắn thấy nhưng không thể trách. Đêm nay, Cố Lưu Ngọc đã nguyện ý ủy khuất mình và hắn cùng ngủ, đã muốn thực không dễ dàng.
Hắn cũng thay y phục, thay Cố Lưu Ngọc đem góc chăn dịch hảo, tính toán quay người tắt đèn.
Vô ý nhìn lướt qua, hắn phát hiện cổ Cố Lưu Ngọc có chút điểm dấu vết xanh tím, mái tóc đen che lấp như ẩn như hiện. Rất giống…. phải…. dấu hôn? Không khỏi có chút sững sờ.
Cố Lưu Ngọc chú ý tới Diệp Lăng Vân đang sững sờ, theo phương hướng tầm mắt của hắn, lập tức liền minh bạch được nguyên nhân. Hắn cười khổ mà nói: “Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì? Đúng vậy, ngươi đã đoán đúng, chính là dấu hôn. Đám cô nương Cẩm Ngọc lâu kia thật sự là làm cho người ta ăn không tiêu! Xem, trên người còn có đây.” Nói xong, kéo mền ra, xả một chút vạt áo, chỉ thấy trên xương quai xanh tinh khiết như ngọc cũng là từng mảng xanh tím, kéo dài tới tận ngực, che kín ở trong vạt áo.
Tình huống bi thảm này, lực đạo này ….? Lĩnh Nam nữ tử có phóng khoáng như vậy sao?
Diệp Lăng Vân lắc đầu, thay hắn đem vạt áo che lại, dịch lại góc chăn, dùng chưởng lực dập tắt ánh nến.
Cố Lưu Ngọc luôn luôn hướng dịch vào giữa giường, cùng Diệp Lăng Vân cách ra một khoảng trống rất lớn. Diệp Lăng Vân nghĩ đến mới trước đây, người này luôn mở miệng một tiếng sư huynh, A Ngọc thích nhất là dán lấy mình cùng ngủ, có điểm cảm thán. Thời gian trôi qua lâu như vậy, A Ngọc cùng hắn cũng bắt đầu có khoảng cách.
Hắn mơ mơ màng màng nghĩ, cảm thấy một trận hương vị nhàn nhạt mát lạnh theo trên người Cố Lưu Ngọc kia truyền tới. Giữa hương vị thanh lãnh kia mang theo vài phần băng giá, như có như không, tựa như đêm hôm đó, trên người Hàn Nghiên Trầm phát ra hương vị giống nhau.
Hàn Nghiên Trầm?!
Hắn mãnh liệt hướng Cố Lưu Ngọc nhìn lại, lại phát hiện đối phương đã ngủ, ánh trăng mềm nhẹ chiếu vào khuôn mặt hắn, tao nhã quý khí, tuấn dật như ngọc, làm sao là Hàn Nghiêm Trầm?
Hắn lại tỉ mỉ xem xét khuôn mặt của y, còn không có tìm được dấu vết dịch dung linh tinh gì để lại —- ngẫm lại cũng là, nếu như là Hàn Nghiên Trầm, như thế nào sẽ cam tâm tình nguyện như vậy lại không hề phòng bị ngủ ở bên cạnh mình, ngủ được như thế này, mặc cho chính mình tùy ý quan sát. Diệp Lăng Vân vô cùng thất vọng lại không khỏi tự giễu.
Thật sự ngẫm lại, Cố Lưu Ngọc cùng Hàn Nghiên Trầm thật sự đúng là có vài phần tương tự a.
Diệp Lăng Vân tiệp tục thở dài một hơi, rốt cục cam chịu số phận nhắm hai mắt lại. Từ khi gặp được Hàn Nghiên Trầm, hắn càng lúc càng thích thở dài.
Diệp Lăng Vân hơi thở dần dần vững vàng, lúc sau tiến vào mộng đẹp, Cố Lưu Ngọc nằm ở bên cạnh hắn vốn ngủ từ sớm, bỗng nhiên khơi gợi lên khóe miệng, không tiếng động nở nụ cười.
Sáng ngày thứ hai, Diệp Lăng Vân mang theo Cố Lưu Ngọc đi bái kiến Tô phu nhân. Cố Lưu Ngọc tuy là lần đầu tiên đến Lĩnh Nam, cũng chưa từng gặp Tô phu nhân, nhưng danh của hắn Tô phu nhân cũng từng nghe qua, thấy hắn tự nguyện đến hỗ trợ, lại thêm một trợ thủ, đương nhiên phi thường cao hứng.
Tô Tưởng Dung ngày thường rất ít xuất môn, đã sớm nghe nói qua đại danh đỉnh đỉnh của Minh Nguyệt công tử, nhưng vẫn không có cơ hội nhìn thấy, nay rốt cục cũng chân chính gặp được, lại nghe nói hắn muốn đồng hành, quả thực vui vẻ muốn chết, liều mạng lôi kéo Cố Lưu Ngọc hỏi lung tung này kia, thiếu chút nữa ngay cả Diệp Lăng Vân cũng chẳng quan tâm.
Tô Kỳ Dung cùng Cố Lưu Ngọc cũng là bạn tốt, chứng kiến hắn bị muội muội cuốn lấy không biết làm thế nào, liền đi tới giải vây, đưa hắn kéo ra khỏi đại sảnh.
Mấy người thu thập xong xuôi liền chuẩn bị ra đi, bởi vì Tô Tưởng Dung sẽ không kị mã, Tô Kỳ Dung bị thương nặng chưa lành, không thích hợp xóc nảy thời gian dài, cuối cùng quyết định ngồi xe ngựa.
Vì thế Diệp Lăng Vân và Cố Lưu Ngọc vội vàng đổi một chiếc xe ngựa, năm người liền ra đi.
Bọn họ vốn tưởng rằng đoạn đường này sẽ gặp không ít truy binh của Miêu Kim cốc, tùy thời đã chuẩn bị xong thật tốt, trong suốt mấy đêm liền đều không dám thả lỏng canh gác, ai biết đoạn đường này lại gió êm sóng lặng, ngay cả cái cướp đường tiểu mao tặc cũng không có gặp. Mắt thấy qua một ngày đường sẽ đến Hàng Châu Diệp gia.
Lúc chạng vạng tối, đám người Diệp Lăng Vân đến khách điếm tìm nơi trọ ngủ. Sắp xếp phòng khách xong xuôi liền đến đại sảnh dùng bữa tối.
Nơi này cách thành Hàng Châu rất gần, có không ít võ lâm nhân sĩ lui tới, mọi người sôi nổi nghị luận cuộc thảm sát của Tô gia và Thẩm gia, đoán xem Miêu Kim cốc có phải hay không rốt cuộc không nhịn được huyết tẩy võ lâm.
Diệp Lăng Vân một bên không yên lòng nghe bọn họ nghị luận loạn thất bát tao, một bên cảm giác vô cùng bất an.
Cả một đường bình yên, bình yên quá phận, ngược lại khiến hắn cảm thấy nguy hiểm. Hàn Nghiên Trầm chẳng lẽ nghĩ lại, quyết định buông tha người Tô gia? Y như thế nào sẽ buông tha cơ hội tốt như vậy? Hay là y đã sớm bố trí cạm bẫy, đang nhìn thấy bọn hắn từng bước một nhảy vào? Hay hoặc là, thương thế của y quá nặng, còn đang nghỉ ngơi điều dưỡng?
Ngày mai sẽ về đến nhà, chỉ cần tới nhà rồi bọn hắn liền an toàn, Miêu Kim cốc cùng Hàn Nghiên Trầm hẳn là còn không thể nhanh như vậy tiến công Diệp phủ bọn hắn. Nhưng là hắn lại không dám buông lỏng cảnh giác chút nào, còn có khoảng thời gian một đêm, tối nay nhất định là nguy hiểm nhất, khó khăn nhất!
Bóng đêm cuối cùng từ từ buông xuống, vài người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Gian phòng của bọn họ cách nhau rất gần, Diệp Lăng Vân cùng Tô Kỳ Dung ngụ ở một gian, Tô phu nhân cùng Tô Tưởng Dung ngụ ở một gian, Cố Lưu Ngọc một mình một gian.
Khi đêm đã khuya, Tô Kỳ Dung đã muốn nằm ngủ, Diệp Lăng Vân thì ngồi ở bên cạnh bàn nhắm mắt dưỡng thần. “A—–!” bỗng nhiên ngoài cửa phòng truyền đến một tiếng thét hoảng sợ chói tai của nữ nhân, ban đêm yên tĩnh ở đây làm mọi âm thanh phá lệ có vẻ thê lương.
Rốt cuộc đã tới.
Diệp Lăng Vân bước một bước dài mở cửa phòng, còn chưa kịp bước ra ngoài cửa, liền bị một thân ảnh phi từ ngoài phòng đâm tới làm cho rút lui từng bước.
Tô Tưởng Dung cả người run rấy, gắt gao nắm chặt quần áo Diệp Lăng Vân, ngửa đầu, thanh âm run rẩy nói: “ Cố Lưu Ngọc, Cố Lưu Ngọc kia giết mẹ ta!”.
!
Diệp Lăng Vân trong óc trống rỗng, hắn thò đầu ra, chỉ thấy Cố Lưu Ngọc nay là một thân bạch y dưới ánh trăng sáng tỏ, vẫn là dung nhan như vậy, phong lưu thần khí, mắt phượng hơi hơi xếch lên, hàm chứa một nét ý cười tao nhã, phiến ngọc trong tay nhẹ lay động, đang đứng ở cách vách trước cửa phòng, mỉm cười nhìn hắn.