Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 10: Tam đại thế gia




Biên tập: Tiểu JaeJae

Diệp Lăng Vân ôm Hàn Nghiên Trầm hướng bờ sông đi tới.

Hàn Nghiên Trầm bị ép tựa vào trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, không khỏi nhớ lại tình cảnh khi hắn đưa mình rời khỏi Tô phủ ngày hôm qua. Khi đó chính mình còn có chút ít cảm động, thậm chí còn không hiểu tại sao lại sinh ra một phần ấm áp hòa cùng lưu luyến. nhưng là đêm qua người này lại nhân lúc người ta gặp khó khăn làm ra chuyện không thể tha thứ.

Y lạnh lùng mở miệng: “Nói trước, Huyết Nghiên ta trong giang hồ chính là tiếng xấu đồn xa, các hạ coi như đạo mạo trang nghiêm, cũng là một vị đại hiệp. Xin hỏi vị đại hiệp này vì cái gì muốn cứu kẻ tại hạ? Ta cũng không tin những người như ngươi khi không lại vô cớ ra tay cứu người không liên quan. Nếu như là từ nơi ta muốn nhận thứ gì đó thì cũng không cần phải ngại nói thẳng, chúng ta hai bên trong lòng đều có cân nhắc, giảm bớt cho ngươi mai sau lại thất vọng, vất vả cực khổ một hồi lại cứu lầm người.”

Diệp Lăng Vân cười cười, nói: “ Hàn Nghiên Trầm, ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta cũng không phải muốn cái gì, chính là đơn giản muốn cứu ngươi.”. Khẩu khí hắn tự nhiên chân thành, dáng tươi cười ấm áp làm cho Hàn Nghiên Trầm trong nháy mắt có dao động, lẽ nào mình thật sự sai lầm rồi? Lẽ nào người này thật sự không có mục đích khác.

Thế nhưng Hàn Nghiên Trầm lại ngay lập tức muốn nghĩ tới những việc xảy ra ngày trước, nghĩ tới người nọ đêm qua lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, trong lòng âm thầm cười nhạo sự ngây thơ của mình, nặng nề mà hừ một tiếng: “Thật không? Ngươi không muốn nói thẳng cũng không sao, đến lúc đó nếu không thể như ngươi mong muốn cũng đừng hối hận ………”.

Diệp Lăng Vân cười cười: “Hàn Nghiên Trầm, tâm phòng bị của ngươi quá nặng. Ta cứu ngươi không phải để nhận lấy thứ gì”.

Hàn Nghiên Trầm trầm lặng rồi bỗng chốc cười nhạt, không nói nữa.

Đầu thu nước sông có chút lạnh, Diệp Lăng Vân thử nhiệt độ của nước, không để ý tới sự phản kháng của Hàn Nghiên Trầm cởi bỏ quần áo của y, dẫn y tiến vào trong nước.

“Ngươi có thể đi ra, ta tự mình làm.” Hàn Nghiên Trầm cau mày kháng nghị.

“Không được, thân thể ngươi kém như vậy, té xỉu trong nước thì làm sao bây giờ?”

“Thân thể ta làm sao kém? Nếu không có họ Tô kia, ta ……”

Diệp Lăng Vân đột nhiên ra tay điểm trị huyệt đạo y, cắt đứt lời nói của y. Hắn không nghĩ lại cùng y dây dưa cái vấn đề kia thêm nữa, không nghĩ nghe hắn nói lại chuyện hôm qua ở Tô phủ, này sẽ làm hắn lại nghĩ tới thân phận đại ma đầu tà giáo kia của y, nghĩ tới đây làm cho hắn cảm thấy bọn họ trong lúc đó khoảng cách vô cùng xa xôi.

Hắn vốc lên nước sông mà tinh tế tẩy trừ toàn thân máu loãng cùng mồ hôi của Hàn Nghiên Trầm, khi tẩy đến chỗ tư mật, ngón tay ngừng lại một chút mới cẩn thận tiến vào.

Hàn Nghiên Trầm bất hạnh bị điểm huyệt đạo, không thể nói cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể chịu đựng cho người khác an bài. Trong lòng không biết đã đem Diệp lăng Vân mắng đi mắng lại bao nhiêu lần.

Địa phương kia trải qua một đêm điên cuồng giao hợp trở nên sưng đỏ không chịu nổi, chưa hoàn toàn khép kín, dễ dàng cho ngón tay Diệp Lăng Vân đi vào.

Diệp Lăng Vân nhẹ nhàng ở bên trong câu động, cảm giác được nhè nhẹ từng đợt từng đợt chất lỏng theo động tác hắn mà chảy ra, nước sông phía dưới nổi lên một mảnh màu trắng ngà nhàn nhạt. Nghĩ tới tình cảnh hoan ái đêm qua, không khỏi lại có chút động tình, dưới thân nổi lên phản ứng.

Hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Nghiên Trầm chịu khuất nhục ẩn nhẫn vẻ mặt phẫn nộ, cảm thấy một mảnh áy náy, có chút không còn mặt mũi nào, thầm mắng chính mình như thế nào lại thiếu tự chủ như vậy, khẳng định Hàn Nghiên Trầm càng thêm chán ghét mình.

Hắn không chút vết tích thối lui, không cho Hàn Nghiên Trầm cảm thấy mình đang động tình, ra vẻ thoải mái mà nói: “ Nghiên Trầm, thật sự xin lỗi, đợi chút là tốt rồi, ngươi hơi nhẫn nại một chút. Chuyện đêm qua ta thật sự xin lỗi, tuy rằng là vì cứu ngươi, dù sao ngươi cũng là bị thương, nói cái gì đi nữa cũng chưa từng dùng, ngươi muốn đánh muốn giết ta cũng là bình thường. Cùng lắm thì, cùng lắm thì…………… Ngươi cũng ôm ta một cái, chúng ta huề nhau, ngươi xem được không ……?”

Hàn Nghiên Trầm là người thông minh mẫn tuệ sâu sắc như vậy, từ thời điểm Diệp Lăng Vân vừa mới động tình liền có quan sát. Y ở trong lòng âm thầm đem Diệp Lăng Vân lại mắng qua một hồi, nghĩ đến hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này, nhân cơ hội này lại làm nhục mình. Ai biết Diệp Lăng Vân không chỉ có cái gì cũng chưa làm, ngược lại như vậy một phen nói ra, cứ thế sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy người này cùng người đã gặp trước kia tựa hồ có chút không giống nhau, làm cho người ta có phần không biết làm sao.

Y không thích cảm giác yếu thế, cũng không thích tình cảnh mất đi quyền quyết định trong tay, chính là người trước mắt này luôn làm cho y lâm vào cái loại hoàn cảnh này, nằm ở thế bất lợi mà chịu bó tay.

Y dùng ánh mắt ý bảo Diệp Lăng Vân giải huyệt đạo cho mình.

Diệp Lăng Vân nghĩ nghĩ liền đem á huyệt y giải khai.

Y trào phúng nói: “Nga? Không nghĩ các hạ tướng mạo tuấn tú lịch sự đường đường, cư nhiên còn có đam mê như vậy? Đáng tiếc, tại hạ lại hoàn toàn không có cái loại hứng thú này, làm cho ngươi thất vọng rồi…….. Ngươi nếu là thật muốn chuộc tội, còn không bằng sảng khoái để cho ta giết ngươi. Từ nay về sau trên đời không có người này, lại không có việc này, như vậy còn không phải là sạch sẽ sao?”

Lúc này, Diệp Lăng Vân đã muốn đưa y tẩy trừ sạch sẽ, bất đắc dĩ nói: “Ngươi như vậy liền nghĩ đẩy ta vào chỗ chết sao? Tốt lắm, ta đáp ứng ngươi, chờ ngươi trước hết đem thân mình dưỡng cho hảo, ta chờ ngươi tới giết ta”. Ôm Hàn Nghiên Trầm quay trở về bờ sông ngồi xuống, bản thân hắn trở lại tẩy đi huyết ô dính đầy trên áo đã muốn nhuộm đỏ bạch y.

“Hừ……. ta không cần dưỡng thương cho hảo cũng giết được ngươi.”

“Đúng, đúng”.

Diệp Lăng Vân biết Hàn Nghiên Trầm không thích lõa thân lâu, nhanh chóng đem bạch y tẩy sạch, lại dùng nội lục làm khô, cẩn thận mặc vào cho y. Lúc này mới tẩy trừ qua loa cho mình một chút, đem chỗ dính đầy máu trên vạt áo trên tùy ý giặt sạch một chút, lại ôm Hàn Nghiên Trầm trở lại sơn động vừa rồi.

“Ta nói, hiện tại có thể giải huyệt đạo cho ta không?” Hàn Nghiên Trầm không kiên nhẫn nói.

“Hảo, bất quá ngươi cũng không nên rời đi, sắc trời đã muốn muộn, ngươi có thương tích trong người một mình đi ra ngoài không an toàn, có việc thì bảo ta. Đúng rồi, ta còn chưa có nói cho ngươi tên của ta, ta họ Diệp kêu Lăng Vân, ngươi gọi Lăng Vân được rồi.” Nói xong giải huyệt đạo cho y, đem tiêu Thanh Ngọc trả lại cho y, hướng phía ngoài đi tới.

Trước khi rời động lại lo lắng dặn dò một: “Ngàn vạn lần đừng đi một mình a, có việc bảo ta”.

Hàn Nghiên Trầm tựa vào trên vách động lạnh lùng nói: “ Yên tâm, ta còn chưa có giết được ngươi, như thế nào có thể cam tâm ra đi?”

Nhìn thấy bóng dáng Diệp Lăng Vân dần biến mất, y có chút đăm chiêu: Diệp Lăng Vân……… Diệp gia………….. hắn chính là người của tam đại thế gia Diệp gia sao?