Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Quyển 2 - Chương 5




Bạn đối xử với thế giới này ra sao thì nó sẽ ảnh hưởng lại cuộc đời của bạn như vậy.

-------------

Hai tháng sau đó, Bùi Thi đã hoàn toàn bỏ qua lắng nghe ý kiến của bà Ricci, đi viết bản nhạc chứa chan tình cảm. Nếu như nói giữa cô và Andy khác biệt văn hóa, tình cảm giữa hai bên càng giống với Bá Nha - Tử Kỳ Cao Sơn Lưu Thủy(4), không tạo được hình thức yêu đương. Vậy thì quen với Tân Bân có thể nói là không có gì khác biệt với tình nhân bình thường. Họ thường xuyên cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, xem phim sau khi tan việc, cuối tuần hẹn hò đi công viên giải trí, nghỉ lễ thì mua quà cho nhau.

(4): Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!

Nhưng dưới trạng thái này, cô cố gắng viết ra bản nhạc tình cảm khiến mình nổi da gà, nhưng vẫn bị bà Ricci hoàn toàn bác bỏ. Thiên phú mỗi người không giống nhau, cô đã nghĩ thông suốt, muốn đặt trọng tâm ở thể loại mình am hiểu. Giống như Mark, ông sở trường phong cách sục sôi dâng trào, cho nên nhạc của ông đều phần lớn là phong cách như vậy. Nhưng mà, bà Ricci đáp lại quan điểm cô cũng là “His music is very emotional” (Nhạc của ông ta rất cảm xúc).Những lời này khiến cô quyết định hoàn toàn không nghe ý kiến của bà Ricci nữa. Cái loại tình cảm nhìn không thấy, sờ không được quá khó nắm bắt, làm sao để bản nhạc dễ nghe được người yêu thích mới là chuyện cô phải làm hiện tại.

Cô chọn lựa kỹ càng mười bản nhạc hay nhất trong mấy trăm bản nhạc cô sáng tác, mời dàn nhạc giao hưởng đến hỗ trợ biểu diễn, bản thân đảm nhiệm tấu chính, bắt đầu tập trung luyện tập. Thời gian này ngoại trừ đi làm, cô rất ít khi liên lạc với người ngoài. Nhận được một cuộc điện thoại của lão gia, dường như lão gia vẫn ôm lấy ảo tưởng sống chết ghép đôi cô và Sâm Xuyên Quang. Cô nhắc đến giao ước bọn họ từng làm, hơn nữa nói rõ bây giờ là giai đoạn quan trọng nhất, ông cũng không miễn cưỡng cô nữa. Có điều là lúc trước khi cúp điện thoại, ông lại hỏi một câu “Lẽ nào cô chê cháu tôi là kẻ mù”. Ở bên này điện thoại cô lắc đầu như lắc trống, phủ nhận vô cùng kiên định.

Lúc nói những lời này, Sâm Xuyên Quang đang ngồi trước đàn piano của Bùi Khúc, bởi vì cô nói chuyện nên anh ngưng đàn thử bản nhạc của cô. Nhưng anh vẫn không chuyên tâm, sức chú ý hoàn toàn tập trung tại vị trí phím trắng đen. Bàn tay thon dài thanh tú của anh đặt trên piano, nhưng ẩn chứa sức mạnh dư thừa. Cô chỉ biểu diễn bản nhạc một lần, anh đã nhớ được trên cơ bản, hơn nữa còn sửa đổi cho bản piano. Lúc này ánh nắng lấp lánh men theo khe cửa sổ, cây địa y leo lên vách tường căn nhà nhỏ đối diện, cảnh khói bao quanh tỏa ra hơi thở cổ kính. Lúc anh cúi đầu lộ ra làn da phần gáy trắng noãn lại mịn màng, từ đầu đến giờ vẫn đều an tĩnh đến như không tồn tại. So sánh với việc bồi hồi ở kế hoạch báo thù và ký ức màu đen của cô, anh sạch sẽ giống như là công tử hậu duệ quý tộc ở Ivory Tower cổ xưa. -- Làm sao cô có thể chê bai anh chứ? Anh không chê cô, cô cũng đã rất cảm động rồi. Nếu như có thể, cô hi vọng bọn họ có thể mãi mãi chung sống với nhau tiếp như vậy.

“Tiểu Thi, thật ra thì bản nhạc hòa tấu đàn violin và piano này em có thể chuẩn bị sơ lược một chút.” Đợi cô cúp điện thoại, anh đánh ra một đoạn cô mới vừa trình diễn, “Bản này phần lớn là nốt E cao, âm sắc bén nhọn như thế rất kén hoàn cảnh trình diễn, không cẩn thận một cái sẽ trở nên rất chói tai. Lúc thu CD sẽ theo y như kế hoạch ban đầu của em, nhưng tốt nhất em và Tiểu Khúc phối hợp luyện tập một phiên bản Piano mạnh mẽ hơn, như vậy sau này nếu gặp phải hiện trường trình diễn cần giảm đi phần của đàn violin thì có thể biểu diễn phiên bản này.”

“Được.”

Đúng lúc này Bùi Khúc đang ở bên cạnh xem phim hoạt hình, cậu tháo tai nghe ra, nghiêng đầu đến nói bất đắc dĩ: “Chị em không cần em trình diễn với chị ấy đâu. Chị ấy nói em cũng là con trai của Bùi Thiệu, nếu như để em xuất hiện thì cuộc tranh tài với Hạ Na sẽ biến thành hai đấu một, là làm trái quy tắc. Trên thực tế trình độ của em cách xa ba vạn dặm có đúng không, chị ấy keo kiệt... A, chị, đừng vò nữa, tóc của em đã bị chị làm rối hết rồi....”

“Đừng nói nữa, em đã nói bao nhiêu lần rồi.” Bùi Thi nói không kiên nhẫn, “Chỉ cần em là con trai của ba, cho dù mù tịt về âm nhạc, người ta cũng sẽ cảm thấy em rất lợi hại.”

Sâm Xuyên Quang quay người sang chỗ khác: “Hóa ra là như vậy. Vậy Tiểu Thi em tìm được nghệ sĩ đàn piano thích hợp chưa?”

“Còn chưa có, tìm ra mấy nghệ sĩ đàn piano nhưng cảm giác như chưa tỉnh ngủ vậy, đánh thế nào cũng khó nghe.”

Bùi Khúc cười khẩy khinh thường nói: “Yêu cầu cao như vậy, cũng là phí thời gian cho người ta luyện tập. Thiếu gia Sâm Xuyên anh không biết thôi, năm ngoái lúc trình diễn ở nhà hát Kha Na là em phối âm, sau đó quả thật bị chị ấy mắng thành đầu heo, chị ấy là nghệ sĩ đàn violin mà em thấy đáng sợ nhất...”

Bùi Thi chỉ vào hình ảnh phim hoạt hình dừng lại trên màn ảnh nói: “Nếu em lấy ra một phần mười cố gắng theo đuổi những thứ này để đi luyện đàn thì chị cũng đâu mắng em.”

Bùi Khúc lầm bầm nói cô mấy câu, bị cô hỏi vặn một câu “Em nói cái gì” thì lập tức câm nín không dám nhiều lời. Sâm Xuyên Quang không nhịn được bật cười lên, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Thi: “... Nếu không thì để anh nhé?”

Bùi Thi thoáng sửng sốt, rồi nói thản nhiên: “Không được, cám ơn sếp.”

Sâm Xuyên Quang hơi kinh ngạc nhưng không hỏi tiếp. Anh luôn luôn là một người đa lễ đến có chút dư thừa. Bùi Thi lại là người không thích giải thích, nếu như không có Bùi Khúc ở đây, hai người bọn họ thường xuyên sẽ xuất hiện một vài hiểu lầm không cần thiết. May là có Bùi Khúc làm máy phiên dịch cho Bùi Thi: “Chị em sợ mang đến phiền phức cho thiếu gia Sâm Xuyên nên mới từ chối.”

Vẻ mặt Sâm Xuyên Quang vốn ảm đạm dần dần lại khôi phục rạng rỡ, anh trợn mắt nhìn, khóe môi nhoẻn lên độ cong không rõ ràng: “Là thế sao?”

“Bởi vì có thể sẽ biểu diễn công khai, anh và lão gia cũng sẽ không tiện.”

“Không sao, sẽ không có gì không tiện.” Cuối cùng anh yên lòng nở nụ cười, “Tiểu Thi, anh muốn hợp tấu với em.”

Thật ra thì cô hoàn toàn không nghĩ đến Sâm Xuyên Quang sẽ nói lên yêu cầu này, bởi vì cô thấy anh mới thật sự là thiên tài âm nhạc. Nếu như có thể hợp tấu với anh, vậy thì thật là hổ mọc thêm cánh rồi. Cô rất muốn gật đầu lập tức nhưng cảm giác được chuyện quan trọng như vậy vẫn nên được lão gia đồng ý rồi mới có thể quyết định. Có điều là chuyện hỏi lão gia là không thể để Sâm Xuyên Quang biết. Anh có vẻ như ôn hòa, nhưng lòng tự ái thật sự rất mạnh, tuyệt đối sẽ không cho phép mình bị đối xử như một đứa nhóc. Cho nên, cô lấy cớ muốn suy nghĩ để kéo dài chuyện này trước đã.

Nhưng cô không nghĩ đến, thằng nhóc Bùi Khúc này lại đột kích lần nữa giống như thời kỳ trưởng thành, chuyên nói lời thiếu suy nghĩ: “Cũng đúng, thiếu gia Sâm Xuyên đẹp trai như vậy, lại xuất sắc vô cùng, nếu như hợp tấu với chị, anh rể tương lai của em nhất định sẽ ghen đó.”

“Anh rể... tương lai?” Sâm Xuyên Quang nói nghi ngờ.

“Đúng vậy đó, gần đây chị em vô cùng đào hoa, đã yêu đương hai lần rồi. Mọi người đều nói phụ nữ đang yêu đương là ngọt ngào nhất, nhưng em thấy chị em chẳng thay đổi chút nào, vẫn là nữ kim cương lạnh như băng trước kia...”

“Tiểu Khúc!” Bùi Thi quát lớn cậu, nhưng mặt hơi ửng đỏ.

Bùi Khúc le lưỡi, đeo lại tai nghe chơi máy vi tính để trốn tránh thực tế.

“Em quen bạn trai?” Tiếng Sâm Xuyên Quang vẫn bình tĩnh dịu dàng như trước đây, không nghe ra anh có sắc thái gì đối với chuyện tình cảm.

“Ừ.”

Khóe mắt Sâm Xuyên Quang cong lên, giống như là anh trai lớn cười nói với cô: “Cũng đúng, Tiểu Thi cũng lớn vậy rồi, nên yêu đương thôi.”

“Tiểu Khúc, em theo chị ra ngoài.”

Bùi Thi bắt lấy cổ áo Bùi Khúc, giật tai nghe của cậu, trực tiếp kéo cậu đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng bọn họ rời đi, tấm lưng căng thẳng của Sâm Xuyên Quang bỗng buông lỏng xuống, anh cúi đầu hướng về phía piano, thở một hơi dài mà nhẹ. Thật ra thì ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, anh phải cảm thấy vui vẻ cho cô mới đúng. Từ lúc bắt đầu sinh ra trong gia đình này, từ khi bắt đầu biết cha mẹ mình như thế thì anh chưa từng nghĩ rằng cần phải yêu thương ai. Đợi ông ngoại xem xét được đối tượng thích hợp, rồi đám cưới, nối dõi tông đường, thừa kế gia nghiệp, đây chính là con đường phải đi của tất cả người họ Sâm Xuyên trong gia tộc này. Cho nên thường ngày ngoại trừ xử lý chính sự trong tổ chức, hoạt động tiêu khiển của anh cũng chỉ có trà đạo, cắm hoa, kiếm đạo, đánh đàn, nghe nhạc, sưu tầm đồ cổ vân vân....

Có điều là chỗ đáng sợ nhất của tình cảm là chẳng những nó có trí nhớ, hơn nữa còn giống như ma túy sẽ khiến người ta nghiện. Hoàn toàn không đụng chạm thì không sao, chỉ cần dính một chút thì sẽ hoàn toàn tiêu đời. Khi một người không có thị giác, những giác quan khác cũng sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm. Anh vẫn biết cô có tiếng nói dễ nghe, âm sắc véo von, nhưng thường xuyên bị cô đè nén hơi có vẻ trầm thấp. Tiếng nói như vậy truyền đạt cho người ta thông tin cô vô cùng đáng tin, nhưng đến thời khắc cảm tính cực ít, tiếng nói cô lại trở nên nhẹ nhàng mà đậm chất nữ tính. Nhưng anh chưa bao giờ biết, da thịt của cô sẽ mềm mại như thế, lại tỏa ra một mùi hương thoang thoảng. Sau buổi chiều bọn họ từng có đụng chạm thân mật ở Osaka, cuộc sống của anh xảy ra thay đổi thật lớn. Những hoạt động tiêu khiển trước đây anh làm nhiều nhất trong một đêm đã biến thành đồ tôi luyện ý chí. Anh thường xuyên hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức trà, lúc đánh đàn tâm trạng cũng rối loạn. Vốn cho rằng chỉ là thích cô không mang theo bất kỳ dục vọng chiếm hữu nào, lại không nghĩ rằng sẽ biến thành mỗi thời mỗi khắc cũng muốn gặp mặt cô, muốn chạm vào cô, tình cảm tiêu cực độc chiếm cô -- Thậm chí anh không biết dáng vẻ cô ra sao.

Anh duy trì tư thế ngồi ban đầu ở chỗ cũ, hô hấp nặng nề hơn bình thường một chút. Qua nhiều năm như vậy, anh rất hiếm khi sợ cảnh tăm tối như lúc này.

Ngoài cửa Bùi Thi đã sớm hận không thể cắt đứt cổ Bùi Khúc. Cô nắm khuôn mặt cậu, đùa nghịch khuôn mặt nho nhỏ của cậu như cao su, giọng nói lại lạnh nhạt tít trên cao như cũ: “Bùi Khúc, hôm nay em uống nhầm thuốc gì hả?”

“Không thích chị yêu đương với người khác, em cảm thấy rằng chị phải nên ở bên nhau với thiếu gia Sâm Xuyên.”

“Với sếp?” Mặt cô suýt nữa rút gân, “Sao em cũng trở nên giống lão gia vậy? Tại sao chứ?”

“Bởi vì thiếu gia Sâm Xuyên thích chị.”

“Theo chị qua bên này, chị lấy thuốc cho em uống.”

“Chị quả thật chậm lụt đến mức cần uống thuốc rồi.” Bùi Khúc hất tay cô ra, nhìn cô với một loại ánh mắt gần như cầu khẩn, “Thiếu gia Sâm Xuyên thật ra rất biết giấu diếm tình cảm, nhưng anh ấy chu đáo tỉ mỉ với chị ngay cả em cũng nhìn ra được. Lẽ nào chị thật sự không nhìn ra hay sao?”

“Rất tốt với chị không có nghĩa là anh ấy yêu thích chị. Quả nhiên là em trẻ con, suy nghĩ chuyện vẫn còn dùng cách thức của học sinh.”

“Em là con trai, em biết con trai đang suy nghĩ gì!” Bỗng nhiên Bùi Khúc hơi tức giận một chút, “Chị, nếu chị không thích người ta cũng đừng nhận lời để anh ấy làm nghệ sĩ đàn piano cho chị, bởi vì tiếp xúc với chị càng nhiều thì anh ấy lại càng bi thảm!”

Cuối cùng quả thật cô không để anh làm nghệ sĩ đàn piano cho mình. Nhưng không phải là lý do hoang đường mà Bùi Khúc cho, mà là bởi vì dù sao thân phận anh rất có địa vị, cô không muốn có thêm phiền phức vào lúc này. Hơn nữa, có lẽ bởi vì Sâm Xuyên Quang quá không nhiễm thế tục, mắt lại không nhìn thấy nên cô luôn muốn bảo vệ anh. Dù sao lấy thân phận mình để bán CD đã quá phách lối rồi, cô không muốn đẩy anh lên đầu sóng dư luận. Nghĩ lại, đối thủ cạnh tranh cũng chỉ là Hạ Na, chỉ cần Hạ Thừa Tư dựa theo lời cô nói, để âm nhạc Kha Thị đối chiếu số lượng phát hành CD của cô và Hạ Na, dù không tuyên truyền quá nhiều, cô cũng có tự tin có thể chiến thắng Hạ Na.

Đầu tháng chín, một tấm CD nhạc màu xanh đen xuất hiện tại tất cả các cửa tiệm bán lẻ CD cả nước, trung tâm thương mại, siêu thị, nhà sách, học viện âm nhạc vân vân... Trên bìa mặt tràn ngập mây xanh, ngay chính giữa là một cô gái mặc váy, chiếc bóng kéo dài tay chân. Tay chân cô thon dài uốn lượn, trừu tượng giống như mì sợi mềm nhũn, nhìn thoáng qua hành động giống như đang khiêu vũ, nhìn kỹ sẽ phát hiện thật ra cô đang trình diễn đàn violin dưới trời sao. Mà màn đêm xanh đậm lại hiện đầy những chấm nhỏ nhấp nháy, cũng là nốt nhạc màu xám trắng. Ngay chính giữa Album viết thật to ba chữ: Nox. Bên dưới góc phải chữ Nox lại có một dòng chữ nhỏ gần như dùng kính hiển vi mới có thể nhìn thấy: “Album đầu tiên của nghệ sĩ đàn violin Bùi Thi.”

Hai tuần sau, hỏi bừa một người đi trên đường, anh ta hoặc cô ta không nhất định nghe qua tên Bùi Thi, nhưng hơn phân nửa đều có ấn tượng với ảnh bìa CD này. Hơn nữa nhất định đã nghe qua một đoạn nhạc ngắn điên cuồng lộn xộn trong album này. Có lẽ anh ta hoặc cô ta cũng không thể nhận ra được bài hát và bìa mặt CD này, nhưng sẽ không quên được giai điệu bản nhạc.

Bản nhạc này tên là “Bản hòa tấu Dạ Thần”, tên tiếng Anh là Nox Concerto, là bản hòa tấu violin Nox chủ đề album đánh điệu D trưởng. Nox là nữ thần bóng đêm trong thần thoại Hy Lạp, có sức mạnh to lớn mà ngay cả vua chúng thần Zeus cũng sợ hãi ba phần. Bản nhạc này tựa như nữ thần bóng đêm vậy, dùng ma lực không thể kháng cự của nàng, hút chặt chẽ tất cả những người nghe qua một đoạn ngắn. Dù là đoạn ngắn này chỉ có mười giây.

Album có hai CD, cộng thêm bản nhạc này, trong CD đầu chỉ có tám bài nhạc Bùi Thi sáng tác --- Có lẽ vẫn không có trăm phần trăm tự tin đối với sáng tác, mười hai bản nhạc lúc trước chuẩn bị thu âm lại bị cô cắt mất bốn bản. CD thứ hai thì thu mười bản diễn tấu, trong đó có sáu bản nhạc cổ điển, một bản nhạc dân gian “B và thanh” mang phong cách Arab, ba bản trình diễn đàn violin nhạc kịch Broadway, cũng là bản nhạc Bùi Thi thích nhất.

Ngày đầu tiên CD vừa tới tay, cô nghe lặp đi lặp lại rất nhiều lần cả album ở nhà. Cô nghĩ, trong thời gian ngắn như vậy làm nên hiệu quả này quả thật đã cố hết sức. Nếu như cho cô thời gian lâu hơn, nhất định cô có thể làm được hoàn mỹ hơn nữa. Trong lúc phát hành album, dù cô đi đến đâu cũng sẽ mang theo CD này bên người, ngay cả lúc ăn cơm với bạn trai cũng sẽ thỉnh thoảng lấy ra xem một chút.

“Bùi Bùi.”

Thấy Bùi Thi lại đang thất thần, anh ta đưa tay quơ quơ trước mặt cô. Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn về phía anh ta. Màu da anh ta rất khỏe mạnh, có một đôi mắt hạnh màu nhạt, hai mí mắt cũng rất mỏng, hợp với lông màu đen rậm, có vẻ như nhỏ hơn số tuổi thực tế. Mấy tháng quen nhau, cô cũng không lưu ý lắm đến mặt mũi anh ta, chỉ muốn cố hết sức xây dựng không khí yêu đương. Giờ khắc này tâm trạng cô rất tốt, nhìn anh ta cũng càng ngày càng thuận mắt, ngay cả nốt ruồi nhỏ nơi khóe miệng anh ta cũng có vẻ như rất đáng yêu. Một tay cô chống mặt, nhìn anh ta nghi ngờ: “Sao vậy hả?”

Cô trang điểm nhẹ, tóc lại cài ra sau tai, tôn lên độ cong xinh đẹp từ xương gò má đến chiếc cằm nhọn. Độ cong này chiếu rọi cùng với khóe miệng cô nhoẻn lên, khiến dáng vẻ cô mỉm cười ấm áp không ít so với bình thường. Lúc cô nói ra ba chữ kia, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, toát nên vẻ tự tin tự nhiên trời sinh. Anh ta chưa từng gặp cô gái như vậy, xinh đẹp đến mức khiến tim anh ta đập rộn rã, không dời được mắt, lại cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Ăn cơm xong đến nhà của anh ngồi chút nhé?”

“Được ạ.” Cô thuận miệng đồng ý, lại liếc mắt nhìn bảng biểu ngạch tiêu thụ đĩa nhạc bay lên trên điện thoại di động -- Thật ra trước khi ra CD cô đã muốn lấy bằng được, lúc này không nên cao hứng như thế, nhưng cảm giác khẳng định nhận được thành quả quá tốt đẹp. Nụ cười của cô sâu hơn một chút.

Anh ta đã sớm phát hiện Bùi Thi khác với phụ nữ tầm thường. Trong thẩm mỹ truyền thống của mọi người, phái nữ phương Đông đẹp nhất là yếu đuối, e thẹn, ngoan ngoãn, nhạy cảm giống như người thủy tinh. Tuy thời tam quốc Điêu Thuyền nổi tiếng xinh đẹp, sâu trong nội tâm cũng là một cô gái yểu điệu. Đến hiện đại lúc các cô gái trẻ tuổi chụp hình tự sướng trong điện thoại, cũng luôn hiện ra biểu cảm nũng nịu dễ thương, khiến mình trở nên đáng yêu một chút. Nhưng Bùi Thi không giống vậy, ở bên cạnh bất cứ đàn ông nào, cô cũng rất ít làm ra tư thái khiến người thương tiếc. Cô luôn dửng dưng với bất cứ điều gì, tràn ngập tự tin đến mức khiến người ta hơi ngứa răng. Cô có vóc dáng mảnh mai như cô gái Giang Nam, nhưng luôn mặc đồ đen khiến mình có vẻ như tinh nhuệ lại khó đối phó. Ngay cả cười lên cũng rất ít khi mở to hai mắt như những cô gái khác, ngược lại thường xuyên híp hờ mắt mang theo vài phần tà khí.

Anh ta tận mắt thấy nữ nhân viên thực tập thảo luận với cô việc trang trí vỏ Hello Kitty hồng hồng cho điện thoại trong công ty, cô trả lời một câu “thứ vớ vẩn” khiến đối phương sợ đến mức mặt cũng thay đổi. Sau đó, cô hợp tác với nữ kim cương - Ngạn Linh, còn nói một câu châm dầu vào lửa “Apple muốn đột phá để điện thoại của bọn họ trở nên siêu mỏng, ngược lại các người còn thêm một cái vỏ khiến nó trở về thành cục gạch mười năm trước, cầm cục gạch to như vậy không mệt sao.” Sau đó cũng không có tiếp theo, bởi vì nữ nhân viên kia ngày hôm sau đã xin nghỉ việc.

Bọn họ yêu đương mấy tháng rồi, ngay cả tay cô cũng không để anh ta nắm, cho đến bây giờ cũng không cho anh ta bất cứ ám hiệu gì. Với anh ta mà nói, việc chủ động ra trận như vậy với phụ nữ có thể là khiêu chiến rất lớn. Nhưng cô càng cao quý, anh ta lại càng muốn biết bộ dáng cô yếu đuối khuất phục. Anh ta nghĩ tự đáy lòng thôi bất chấp hết đi, đưa tay cầm lấy tay cô đặt trên bàn tay mình.

Nhưng cô lại không hề cảm thấy bị mạo phạm, cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại nhìn anh ta với vẻ mặt hoài nghi: “Anh nắm tay em làm gì?”

Điều này quá khó xử rồi. Anh ta bị đả kích lớn, mở to miệng cả buổi không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng chỉ đành phải nói bất đắc dĩ: “Chỉ muốn nắm tay em thôi.”

“À.”

Cô tặng anh ta một ánh mắt “anh cứ tự nhiên”, lại tiếp tục xem điện thoại di động. Cái phản ứng này khiến anh ta tổn thương thật nặng. Nhưng ngay cả khi tay anh ta đã rút lại, cô cũng không kịp nhận ra. Đó là vì lúc này người lên kế hoạch album bên Âm Nhạc Kha Thị gửi cho cô một tin nhắn đa phương tiện.

Đó là ảnh bìa album Hạ Na sắp phát hành. Màu ảnh bìa là sắc màu ấm áp, mang theo một chút màu cây đay của Nhật. Một tay Hạ Na cầm đàn violin, một tay cầm vĩ, mặc một bộ váy trắng, đi chân không đứng trong ruộng lúa mạch vàng ươm. Mái tóc xoăn của cô ta bao quanh khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt nhìn xa xăm, khiến người ta có một ảo giác thiên sứ sắp sửa chắp cánh bay lên. Tên album là “Thiên sứ màu vàng”, nhãn dán màu đỏ trên góc phải viết “20P trong CD miêu tả đầy đủ sắc thái cá nhân của Hạ Na, bên trong đính kèm theo bài phỏng vấn tân hôn độc quyền.” -- Phong cách này không giống đĩa CD nhạc cổ điển, đĩa nhạc này như kết hợp của nghệ sĩ thịnh hành và hoạt hình Nhật Bản, Đài Loan.

Nhưng khiến Bùi Thi cảm thấy kinh ngạc cũng không phải là nhìn thấy bất kỳ vật gì trên đó, mà là câu tuyên truyền trên bao bì đĩa nhạc này -- “Hoàng hậu nhạc cổ điển vượt xa nghệ sĩ thiên tài đàn violin, thần âm nhạc - Bùi Thiệu mà người thế kỷ này không thể bỏ qua.”

Từ lúc mới ra đời đến bây giờ, Bùi Thi chưa bao giờ có giây phút nào căm hận Hạ Na như thế. Bởi vì danh tiếng của cha quá lớn, cô không muốn trận đấu này biến thành cuộc so tài của “con gái Bùi Thiệu” và Hạ Na. Cô muốn Hạ Na thua tâm phục khẩu phục. Cho nên trên bìa mặt album, cô không hề nhắc một chữ đến cha mình, không mang bất cứ mặt mũi cá nhân người cha thần thánh của mình ra, không để Tiểu Khúc xen vào, thậm chí cả tên của mình cũng in rất nhỏ.

Nhưng cô không nghĩ đến, cô không nói đến cha mình, ngược lại Hạ Na lợi dụng danh tiếng của ông để lăng xê mình lên. Giờ khắc này, trong dạ dày cô như dời núi lấp biển một trận, cô chỉ muốn xông đến trước mặt Hạ Na tát đối phương vài cái thật mạnh.

“Bùi Bùi, sao vậy?” Tân Bân nhìn thấy vẻ khác thường của cô, lo lắng hỏi.

Cô đưa tay ý bảo anh ta tạm thời không cần nói nhiều, sau đó bấm số điện thoại người lên kế hoạch: “Hạ Na có ý gì đây? Cô ta và cha tôi có liên quan gì, tại sao phải viết như vậy?”

“Đây chỉ là câu tuyên truyền, cô không cần để ý nhiều. Theo tôi quan sát, tấm CD này của cô ta sẽ không bán đắt như của cô.”

“Tôi mặc kệ cô ta có bán đắt hay không, Hạ Na không thể lấy cha tôi ra làm nền cho bản thân được! Ông cũng đã qua đời nhiều năm rồi, cuối cùng cô ta còn có chút lương tâm nào hay không?” Cô tức giận vỗ bàn thật mạnh, khiến bạn trai đối diện sợ đến mức lui về sau một chút. Cô đang nổi nóng, cũng không cách nào xin lỗi với đối phương. Chỉ cau mày nhìn anh ta lắc đầu, tiếp tục nói tức tối: “Cô ta muốn dùng phương pháp gì lăng xê cũng được, duy chỉ có cái này là không được. Hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ta.”

“Tôi cảm thấy vô dụng thôi.” Người thiết kế thở dài một tiếng, “Tôi cảm thấy câu tuyên truyền này của cô ta thật không thích hợp, nhưng chúng ta cũng biết tính cách cô Hạ rồi, thật ra thì vô cùng cố chấp. Hơn nữa tôi không cho rằng lúc này cô ta sẽ nhận điện thoại của cô.”

Anh ta nói đúng. Sau đó dù Bùi Thi gọi bao nhiêu cuộc, Hạ Na cũng không nhận. Trong nhà hàng cô sốt ruột đến mức sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không lo đến cảm xúc của Tân Bân. Cô lại gọi điện thoại cho Hạ Thừa Tư, nói với anh Hạ Na tuyệt đối không thể làm như vậy được, bảo anh nhất định phải ngăn cản cô ta lại, không để cho câu tuyên truyền này phát hành.

“Hạ Na muốn mang ai ra so sánh cũng được, thậm chí cô ta có thể nói mình là Paganini chuyển thế, tôi cũng không hề có ý kiến. Duy chỉ có cha tôi là không được!”

Cô đã hoàn toàn mất lý trí, quên mất mình đang nói chuyện với ai. Đến khi cô kịp nhận ra thì dường như đã trễ, thật không nghĩ đến Hạ Thừa Tư lại rất bình tĩnh, chỉ nói một câu “Tôi đi hỏi em ấy” rồi cúp điện thoại.

Đáng tiếc chính là cũng không lâu sau cô đã phát hiện ra làm gì cũng không còn kịp. Cô nhận được tin nhắn của người lên kế hoạch, mở blog ra theo ý đối phương. Âm Nhạc Kha Thị công bố tin tức chính thức, báo rằng “Thiên sứ màu vàng” của Hạ Na vượt xa Bùi Thiệu sắp đưa ra thị trường vào tuần sau. Mà fan club của Hạ Na lại càng lấy danh nghĩa của bọn họ, tạo ra một cuộc bỏ phiếu trên blog: “Thiên Sứ Màu Vàng của nữ thần âm nhạc Hạ Na quyết chiến với Nox của nghệ sĩ mới nổi Bùi Thi, các bạn cho rằng ai mới là người thắng lớn lượng tiêu thụ CD nhạc cổ điển năm nay?”

Quả thật Nox khơi lên chấn động, cuốn album này trong thời gian rất ngắn đã mang đến hiệu quả kinh tế và lợi ích cũng vượt xa vô số đĩa nhạc kinh điển. Nhưng nổi tiếng là Nox chứ không phải là Bùi Thi. Mà Hạ Na kể từ sau khi Kỵ Sỹ Tụng đã là người nổi nhạc không nổi, cũng có một đám fan trạch nam giơ tay trợ uy cho cô ta. Trong đám bình luận bên dưới blog này, có một nhóm fan lớn thề chết trung thành với cô ta nhắn lại, trong đó có thể nhìn thấy rất nhiều bình luận như:

“Nữ thần có thể viết ra Kỵ Sỹ Tụng sao lại có thể thua một nghệ sĩ mới nổi chứ? Bùi Thi kia là ai vậy, tôi chưa từng nghe qua bao giờ!”

“Tôi cảm thấy Nox dễ nghe hơn Kỵ Sỹ Tụng, nhưng dù sao Kỵ Sỹ Tụng cũng là tác phẩm nhiều năm trước của Hạ Na, album mới nhất định sẽ có đột phá lớn, bình chọn một phiếu cho Thiên Sứ Màu Vàng.”

“Nữ thần Na Na của chúng ta vượt xa Bùi Thiệu, không ai có thể so sánh được với cô ấy, cái kẻ mới nổi sớm nở tối tàn kia cút sang một bên đi!”

“Kỵ Sỹ Tụng xuất hiện, ai dám tranh đấu! Mọi người mau đến bỏ phiếu cho Na Na đi!”

Ngắn ngủi trong hơn mười phút đồng hồ, blog này đã được xem hơn vạn lần, số phiếu Hạ Na đã thắng Bùi Thi với cục diện áp đảo.”

Lý lịch ra nghề của Bùi Thi quá ít, dù phần lớn mọi người thưởng thức nhạc của cô, nhưng tất cả cũng giữ thái độ trung lập, sẽ không điên cuồng bỏ phiếu cho cô. Ngược lại những người này bắt đầu tò mò với số phiếu siêu cao của Hạ Na. Thiên Sứ Màu Vàng chưa được phát hành đã được nhiều người ủng hộ như vậy, độ tin cậy của mọi người với nó thậm chí vượt qua thần khúc Nox. Lẽ nào, Hạ Na đã viết ra Kỵ Sỹ Tụng kia thật sự trở về rồi sao? Có rất nhiều người yêu thích nhạc cổ điển đều rục rịch với album này.

Cùng lúc đó, Kha Trạch nhìn Hạ Na đang ngồi trên ghế salon kiểm tra blog bằng điện thoại di động. Gương mặt cô ta hồng hào, khóe môi nhẹ nhoẻn lên, phì cười vài lần, giống như không cách nào giấu diếm được biểu cảm mừng như điên của mình. Phản ứng như thế quả thật là một trời một vực với Nox vừa đưa ra thị trường. Khi đó nhìn thấy lượng tiêu thụ của Nox bay vút, nghe thấy bản nhạc của Bùi Thi ở rất nhiều trung tâm, nhà hàng, thậm chí có cả đại sảnh dạ tiệc cao cấp cũng phát bài “Bản Hòa Tấu Dạ Thần”, hằng đêm cô ta trằn trọc khó ngủ, còn len lén khóc rất nhiều lần.

“Làm sao đây, em nhất định sẽ thua. Giấc mộng của em và nhà hát của chúng ta cũng phải dâng hai tay tặng cho Bùi Thi rồi...” Lúc đó cô ta ngồi trong bóng tối khẽ nức nở, tiếng nói khàn khàn, “Thế của cô ta đã quá mạnh mẽ, lại lạnh lùng như vậy, hoàn toàn không có bất cứ nhược điểm gì, làm sao em có thể đấu thắng cô ta chứ....”

Nhìn cô ta đau lòng vô cùng, Kha Trạch hơi có chút không đành lòng, thở dài an ủi: “Không phải em ấy không có nhược điểm.”

Hạ Na nhìn anh ta bằng đôi mắt đã khóc sưng húp.

“Nhược điểm của em ấy có lẽ là người nhà đó.” Lúc đó anh ta không nghĩ đến lời nói buột miệng lại khiến sau này anh ta hối hận muôn phần, “Nhất là cha của em ấy. Mỗi lần nhắc đến Bùi tiên sinh, tâm trạng của em ấy cũng kích động hơn bình thường một chút.”

Anh ta vốn chỉ muốn cho Hạ Na cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến cô ta sẽ trực tiếp mang tên Bùi Thiệu ra. Thực ra thị trường kinh tế xã hội hiện nay cũng có không hiếm thấy câu tuyên truyền thổi phồng giống như Hạ Na. Hơn nữa thường là người sáng tác không có tiếng tăm gì thì mánh lới lại càng nhiều. Một ca sĩ mới xuất hiện có thể xưng là “có thể so sánh với Michael Jackson”, một quyển tiểu thuyết giả tưởng không có nội dung có thể được định nghĩa là “Có thể so sánh với “Trăm Năm Cô Đơn”(5), một bộ phim nói về tai nạn bỏ vốn ít có thể đội cái tên là “Vượt xa Titanic”..... Nhưng Hạ Na chọn ai không chọn, khăng khăng chọn Bùi Thiệu, điều này khó tránh khỏi sẽ khiến người khác cảm thấy cô ta mang ác ý.

(5): Trăm năm cô đơn (tiếng Tây Ban Nha: Cien años de soledad) là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn người Colombia Gabriel Garcia Marquez.

“Na Na.” Anh đóng màn hình laptop lại, đi đến ngồi xuống cạnh Hạ Na, “Lúc chúng ta ra album nên bỏ câu tuyên truyền Bùi Thiệu ra đi.”

Thậm chí Hạ Na không hỏi anh ta lý do, chỉ nói quyết đoán: “Không.”

“Anh cảm thấy như vậy không tốt cho em.”

“Tại sao?” Cuối cùng cô ta ngước mắt nhìn anh ta một chút.

“Bùi tiên sinh là bậc thầy đẳng cấp thế giới, tuy em cũng rất xuất sắc, nhưng dù sao ông ấy cũng là ngôi sao sáng của giới âm nhạc trong lòng đại chúng. Hơn nữa truyền thông nước ngoài tôn trọng ông hơn hẳn chúng ta, em tuyên truyền như vậy, người khác có thể cho rằng em không đủ khiêm tốn, cũng không có lợi với việc em phát triển ở nước ngoài sau này.”

Hạ Na nhìn số phiếu tăng cao trên điện thoại di động, thật ra thì trong lòng cô ta rất rõ, lần này bỏ phiếu trên blog cao như vậy hoàn toàn là bởi vì đám fans hâm mộ của cô ta khởi xướng, người bỏ phiếu nhất định nghiêng về phía cô ta, những người còn lại là bảo sao nghe vậy. Hơn nữa, trên mạng và thực tế khác nhau một trời một vực. Tuy người đại diện đã tạo nên một làn sóng trên mạng vì album của cô ta, nhưng chân chính chiến đấu là phải sau khi phát hành đĩa nhạc tại cửa hàng. Thực lực cá nhân vẫn quan trọng hơn. Có điều, cô ta còn có dự bị thứ hai, nhất định sẽ không thua Bùi Thi.

“Em còn phải nghĩ đã.” Cô ta tắt điện thoại di động, ôm cổ Kha Trạch.

Anh ta hiểu rõ tính tình của Hạ Na, lúc này nhất định không thể nhắc đến Bùi Thi, nếu không cô ta sẽ kiên quyết không bỏ câu tuyên truyền này. Có điều là lúc này Bùi Thi đã nhìn thấy câu tuyên truyền, nhất định sẽ hận không thể lập tức mua súng tại chỗ kẻ buôn lậu súng ống để bắn chết Hạ Na.

Quả thật Bùi Thi đã giận điên lên. Trong thoáng chốc nhận được điện thoại của Hạ Thừa Tư, tiếng của cô nghiêm túc đến mức ngay cả mình cũng không nhận ra: “Cô ta nói thế nào?”

“Tôi không gọi điện thoại được cho em ấy.” Hạ Thừa Tư nói thản nhiên, “Em tỉnh táo một chút trước đi, chuyện đó cũng không có gì lớn.”

“Không có gì lớn? Nếu như tôi lấy cha anh ra lăng xê như vậy, anh có thể tỉnh táo không?” Cô đợi trong chốc lát, nhưng không nhận được bên kia trả lời, mới nhớ đến quan hệ của Hạ Thừa Tư và Hạ Minh Thành không tốt, cho nên nhất thời không nói gì.

“Trong mắt của tôi, việc này không phải việc gì lớn. Đại chúng không phải kẻ ngu, Bùi Thiệu và Na Na ai lợi hại hơn, trong lòng người khác đều biết. Có điều là mọi người đã quen với cách thức tuyên truyền kiểu này, cho nên cũng không có mấy người sẽ nói ra dị nghị.”

Nghe thấy cái từ Na Na kia, cô cười hai tiếng, giống như bị rút hết tất cả sức lực. Xem ra là giận đến hồ đồ rồi, ngay cả đối tượng mình nói chuyện là ai cũng quên mất. Đây là anh trai của Hạ Na, sao anh ta có thể về phe mình.

Cúp điện thoại của Hạ Thừa Tư, bốn chữ “Vượt xa Bùi Thiệu” sáng chói này như gai đâm vào mắt cô. Thật ra thì đồng thời căm hận Hạ Na, cô càng hận chính mình hơn. Rõ ràng trở về lần nữa là vì đánh tan kẻ hại chết cha mình, không nghĩ đến cuối cùng người bị thương tổn vẫn là cha mình đã ở dưới suối vàng. Từng đợt nhức đầu kéo đến, cô chống trán, tràn ngập áy náy trước Tân Bân nói: “Tân Bân, thật xin lỗi. Em có quá nhiều lo lắng, khiến anh nhàm chán.”

“Không việc gì, không việc gì.” Tân Ban xua xua tay, lộ ra nụ cười quan tâm, “Đồ ngốc, anh là bạn trai em, em không vui thì phải nhường em. Nào, ăn cái này đi.”

Anh ta múc một miếng bánh pudding xoài đưa đến miệng cô, “A” một tiếng giống như là đút cho trẻ con. Cô không nhịn cười được, há mồm ăn bánh pudding. Bánh pudding lạnh nhưng trong lòng lại trở nên ấm áp một chút. Hóa ra trừ người thân và thiếu gia Sâm Xuyên, trên thế giới này sẽ có người tốt với cô như vậy. Cảm giác thân thiết này có lẽ chính là yêu đương. Tuy vẫn mang biểu cảm không hợp lý nhưng cô đã quyết định trong lòng, chờ cuộc tranh tài với Hạ Na kết thúc, sẽ phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, giành nhiều thời gian cho anh ta.

Cuối tháng, rốt cuộc Thiên Sứ Màu vàng cũng đã phát hành.

Bởi vì sức kêu gọi và tuyên truyền trước của Hạ Na, ngày đầu tiên lượng tiêu thụ album cao hơn gần 160% lượng tiêu thụ ngày đầu tiên của Nox. Nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai, lượng tiêu thụ Thiên Sứ Màu Vàng lại giảm mạnh, gần như là tỉ lệ nghịch với chỉ số tiêu thụ cùng ngày của Nox. Đến ngày thứ bảy, nó hoàn toàn ngang hàng với lượng tiêu thụ album trước kia của Hạ Na, nhưng đã thấp hơn lượng tiêu thụ bán ra năm ngày trước của Nox.

Thời đại này bản lậu, bản điện tử của đĩa nhạc tương đối hoành hành ngang ngược. Thông thường một đĩa lậu cũng có từ mấy chục đến cả trăm bài nhạc, nhạc đạo cũng là bản nhạc gốc tâm huyết nhiều năm của người khác, rất ít ai biết mục lục bài nhạc của bản album chính, giống như Nox của Bùi Thi vậy. Tuy nhiên, Hạ Na cũng rất biết lợi dụng tâm lý so sánh của người mua, thích xem có bao nhiêu bản nhạc sáng tác được đặt trong một album. Cho nên đĩa nhạc đơn của cô ta có hai mươi lăm bản. Kể từ đó, rất nhiều người đều cảm thấy đĩa nhạc này chất lượng cao mà giá lại rẻ, cũng sẽ không quá so đo nội dung. Vì thế lượng tiêu thụ sau vẫn giữ vững ổn định. Có điều là thời gian càng dài, lại càng không cách nào so sánh với Nox.

Bùi Thi cũng không hối hận mình không có nhiều bản nhạc. Mặc kệ xã hội này như thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến cô. Dù sao đối xử với thế giới này thế nào, nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn như vậy. Cô chỉ giống với Hạ Na, luôn luôn chú ý đến lượng tiêu thụ của hai album này. Đến giữa tháng mười, lượng tiêu thụ Nox gần như cao hơn gấp đôi Thiên Sứ Màu Vàng. Hơn nữa số liệu thay đổi của hai bên đều vô cùng ổn định, gần như đã không còn bất kỳ khoan nhượng. Cứ phát triển theo xu thế này tiếp nữa, không cần đến cuối năm đã phân ra thắng bại. Nhưng Bùi Thi cảm thấy hơi bất an, bởi vì sau khi Hạ Na bán ra album, trơ mắt nhìn lượng tiêu thụ không bằng mình, ngoại trừ phối hợp tuyên truyền với truyền thông, nhưng cũng không thấy làm ra hành động gì lớn. Điều này không giống với tác phong của cô ta lắm.

Nhưng thế nào cô cũng không nghĩ đến cuối tháng mười một, album có tên là “U Linh Màu Bạc” hiên ngang ra đời.

Bìa mặt U Linh Màu Bạc là một cô gái mặc váy trắng giống vậy, nhưng người đứng tắm dưới ánh trăng trong đầm sâu, hai bàn tay mở ra, trên lòng bàn tay có đàn violin và cây vĩ lơ lửng. Cô ta bay lửng lơ giống như u hồn, nhưng cũng có sự xinh đẹp kỳ ảo linh hoạt loài người không có -- Người này không phải là Hạ Na, mà là Hàn Duyệt Duyệt.

Album này còn có phụ đề là: CD2 Thiên Sứ Màu Vàng - nghệ sĩ đàn violin Hạ Na và Hàn Duyệt Duyệt hòa tấu.

U Linh Màu Bạc vừa mới phát hành, Bùi Thi đã mua nó nghe một lần. Lúc nghe thấy những giai điệu quen thuộc mình từng sáng tác cho Hàn Duyệt Duyệt, cả người cô đều rơi vào tuyệt vọng. Dường như sau khi rời khỏi cô, Hàn Duyệt Duyệt càng nỗ lực hơn trước kia. Đây chính là nguyên nhân ban đầu cô lựa chọn Hàn Duyệt Duyệt -- Cô biết, cô gái tài mạo vẹn toàn này chỉ cần tăng cường tô điểm, ra lực đẩy lớn hơn nhất định sẽ hào quang sáng chói.

Quả nhiên, tiếng vang của U Linh Màu Bạc không thua gì Thiên Sứ Màu Vàng. Hàn Duyệt Duyệt vừa xuất hiện đã khơi lên đông đảo chú ý. Cô ta và Hạ Na liên tiếp biểu diễn công khai trước truyền thông, trở thành người mới tiêu điểm đứng sau Bùi Thi. Hạ Na nhiều lần tiếp nhận ký giả phỏng vấn, bảo ký giả đăng kèm lượng tiêu thụ đối lập cùng một giai đoạn giữa CD mới của cô ta và CD cũ của Bùi Thi, cũng hợp với “Thiên Sứ Màu Vàng toàn thắng Nox trở thành album hot nhất không thể bỏ qua năm nay.” Mọi người vốn cũng chỉ có kiến thức nửa với việc này, vì thế dù là số liệu xuất hiện dối trá như vậy, cũng khiến bọn họ cảm thấy lượng tiêu thụ của Hạ Na thật sự cao hơn Bùi Thi rất nhiều. Trên mạng có một số phe khảo chứng chứng minh trong sạch cho Bùi Thi, cũng thề muốn vạch trần bản chất của Hạ Na. Nhưng bởi vì sức ảnh hưởng thấp hơn truyền thông đại chúng quá nhiều, nên cũng bị gạt sang một bên.

Xu thế U Linh Màu Bạc không khác lắm với Thiên Sứ Màu Vàng, cái sau cao hơn cái trước một chút. Lượng tiêu thụ album này so với Nox cũng chỉ nhỉnh hơn một phần hai một chút. Nhưng mà kết hợp hai album này với nhau thì sẽ cao hơn Nox.

Hạ Na cố ý chọn phát hành album vào lúc này. Bởi vì lập tức đã đến cuối năm, Bùi Thi hoàn toàn không kịp sáng tác được album thứ hai. Hơn nữa, trong album cô ta đã gộp lại CD1 và CD2, phát hành ra thị trường lần nữa như tác phẩm mới, sẽ không bị liệt vào trong sổ ngạch lượng tiêu thụ. Hiện tại Bùi Thi chỉ muốn biết, lượng tiêu thụ của Hạ Na đến tột cùng là tính theo từng CD hay là gộp vào cả hai.

Sáng sớm thứ hai, Bùi Thi tính đến công ty hỏi Hạ Thừa Tư. Nhưng anh không có ở trong phòng làm việc. Ngạn Linh nói anh đi đến phòng họp tầng một cho nên cô đến thẳng phòng họp tìm anh. Từ trước cửa đã nhìn thấy anh nói chuyện với ai đó ở trong phòng họp, vừa nhìn thấy cô đến, anh nói: “Sao vậy?”

“Tôi muốn hỏi anh một chút về chuyện phát hành album của tôi và Hạ Na.” Cô dừng một chút, “Anh cứ bận trước đi, tôi ở đây chờ anh.”

Hạ Thừa Tư không để ý đến cô, tiếp tục nói với người trước mặt: “Phương án này có thể sửa đổi lại một chút...”

Lúc này, người đối diện anh lại nói không nhanh không chậm: “Thừa Tư, cậu để cho cô ta nói thử xem.”

Anh thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Bùi Thi, cằm nghiêng nghiêng về phía trong phòng, ý bảo cô đi vào. Cô nghe ra tiếng của người này, cho nên lúc đi vào hết sức thận trọng và chú ý.

Quả nhiên, ngồi đối diện Hạ Thừa Tư là người đàn bà mặt mũi lạnh lùng kia. Bà có làn da trẻ trung và đôi mắt già nua, đôi môi thật mỏng được tô đỏ tươi, mái tóc ngắn chấm vai vén ra sau tai, lại xõa xuống tạo thành hình dáng lưỡi dao sắc bén. Toàn thân mặc bộ đồ màu xanh đậm kiểu dáng đơn giản, nhưng vừa nhìn vào là biết giá tiền không rẻ. Bà dùng ánh mắt kỹ lưỡng đánh giá Bùi Thi một chút, ánh mắt càng nghiêm khắc hơn lúc trước. Người quanh bà dù có đứng nơi bà không nhìn tới, cũng sẽ hơi cúi đầu. Ngay cả Hạ Thừa Tư ngồi trước mặt bà cũng mang vài phần khiêm nhường. Bà là Nhan Thắng Kiều, chủ tịch Âm Nhạc Kha Thị, mẹ của Kha Trạch.

Bà khoanh tay, nhìn Bùi Thi như cười như không, dưới ánh mắt kiểu này, bất cứ ai cũng giống như trở thành trong suốt, giản đơn, ngu xuẩn. Bà nói lạnh lùng: “Đã lâu không gặp.”

“Nhan tổng.” Vẻ mặt Bùi Thi lạnh lùng giống vậy.

“Nói thử xem cô có vấn đề gì.”

“Tôi và Hạ Na đồng thời phát hành album là vì cạnh...”

“Tôi biết các cô cạnh tranh, không cần nói nhảm. Nói thẳng trọng điểm.”

Bùi Thi không tức giận, cũng không sợ, chỉ nói bình thường: “Hạ Na tách ra phát hành hai CD, hơn nữa ca khúc thu trong hai CD gấp ba lần tôi. Hiện tại lượng tiêu thụ hai CD của cô ta đúng lúc nhỉnh hơn lượng tiêu thụ của tôi một chút. Tôi muốn biết, như vậy thắng bại nên quyết định thế nào.”

Nhan Thắng Kiều bỗng chốc cười khẩy, lại lập tức cho ra đáp án: “Nếu là so đấu kinh doanh, tiêu chuẩn quyết định thắng bại không phải là ngạch tiêu thụ sao.”

Bùi Thi ngơ ngác một chút, mơ hồ nhớ ra giá một CD đơn của Hạ Na bằng với giá của mình. Tính theo kiểu này, trước mắt ngạch tiêu thụ của cô ta cao hơn mình. Hơn nữa thời gian Nox phát hành sớm hơn, trước mắt lượng tiêu thụ đã bắt đầu trượt xuống. Nhưng CD2 của Hạ Na vẫn trong giai đoạn bán hot. Cô gửi ánh mắt xin giúp đỡ về phía Hạ Thừa Tư: “Anh Hạ, ý của anh thế nào?”

“Tôi đồng ý với Nhan tổng.”

Nếu như không có người ở đây, có lẽ Bùi Thi sẽ té xuống ghế rồi. Cô kiên trì nói tiếp: “Thời hạn cuối cùng là ngày 31 tháng 12 sao.”

“Không sai.”

Cô cảm thấy choáng đầu hoa mắt. Trong thời gian ngắn như vậy, cho dù mang bản nhạc lúc trước lược bỏ đi thu âm thành đĩa nhạc, cũng không kịp thực hiện phát hành rồi. Nhan Thắng Kiều như khám phá được tất cả tâm tư của cô, duy trì tư thế ngồi ban đầu, hất hất cằm: “Không cam lòng phải không? Cảm thấy Hạ Na đầu cơ trục lợi phải không? Nhưng cô ta cũng không phải không tuân theo quy tắc trò chơi, là cô quá cuồng vọng, cậy tài khinh người, thất bại là chuyện sớm muộn.”

“Thất bại?” Lòng bàn tay Bùi Thi rỉ ra mồ hôi lạnh, nhưng nụ cười vẫn thong dong thư thả, “Chờ kết thúc tháng 12 rồi nói sau.”