Mộ Sanh đứng lên, nhìn thấy dáng vẻ ngẩn người của Bảo
Bối, xoa đầu cô, yêu chiều nói: “Đi thôi! Ngây ngốc gì thế! Anh đi lấy xe, em
đứng ở cổng viện chờ anh.”
Bảo Bối hoàn hồn, Mộ Sanh đã xoay người, nhìn bóng
dáng gầy yếu của anh, trong lòng cô hạ quyết định, bước nhanh đi lên trước,
vươn hai tay, khoác tay thật chặt, giọng điệu có ý nũng nịu: “Nhưng em là bệnh
nhân mà, sao anh lại nhẫn tâm để mình em ở đây? Cùng đi thôi!”
Mộ Sanh sửng sốt, lòng lại bất giác mềm mại vài phần.
Vốn anh cho rằng hành vi của mình vừa rồi rất “Quá” , sợ cô không tiếp nhận
được sự đường đột của mình, vì thế muốn mượn việc rời đi để cô yên lặng một
chút. Nhưng, làm như thế, như lại để cô gần mình một chút, lại có thêm thu
hoạch bất ngờ mà! Anh rút tay ra, vòng qua vai cô, kéo cô vào khuỷu tay mình,
cười nói: “Đây mới là ‘phương thức chính xác’ đối đãi với bệnh nhân nhỉ!”
Bảo Bối ngay cả cơ hội biện bạch cũng không, đã bị
người nào đó “Tha” rời đi, dọc theo đường đi, nhiều người săm soi, Bảo Bối
không ngẩng đầu....
Lên xe, Mộ Sanh nhìn thoáng qua Bảo Bối, trêu đùa:
“Không nghĩ tới Bảo Bối lại thẹn như thế, anh còn tưởng em rất dũng cảm
mà.”
Bảo Bối rối rắm, em cũng không nghĩ như thế......
Giống như, có chuyện gì đã quên nói, vừa vặn đổi đề
tài. “À, đúng rồi, cái kia, Sanh Li, Lâm Hiên Phượng bảo em nói với anh, anh ấy
muốn đi Australia lưu học một năm.”
Mày tuấn lãng của Mộ Sanh khẽ nhíu, hừ lạnh một tiếng,
nói: “Tô Lưu Cảnh cũng quá xem thường anh , anh là người nhỏ mọn như thế sao?
Nếu anh không muốn thấy cậu ấy, từ lúc 4 năm trước, đã không gặp nữa rồi. Đây
cũng không phải chuyện gì quá đáng? Có gì không tiện mở miệng ? Cậu ấy làm như
vậy, đổ cho anh tội huynh đệ bất nghĩa.”
“Cái kia, thật ra anh ấy cũng rất đáng thương , thích
anh lâu như vậy......” Bảo Bối thật cẩn thận.
Mộ Sanh hạ giọng: “Trong tình cảm không có ai là đáng
thương, anh không thích cậu ấy, nhất định sẽ làm tổn thương cậu ấy......”
Trong xe lặng im một trận, không khí lưu chuyển, không
khí rất quỷ dị, chỉ có tiếng vang bài hát [ ba người chơi ] trên đài.
“Được rồi, anh đã biết, chúng ta không nói cái này
nữa, giờ đến em, Tô Lưu Cảnh làm sao có thể tìm được
em?”
Giọng Mộ Sanh vẫn có chút cứng ngắc.
“Vào trò chơi, vừa vặn gặp anh ấy.”
“Buổi sáng?? Sáng sớm đã vào chơi trò chơi, khó trách
lại ốm.” Nghiêm khắc hơn một phần, theo sau còn nói: “Bảo Bối, không phải em
hôm qua một đêm không ngủ chứ, ‘Gả’ cho anh cũng đừng kích động thành như thế
chứ.”
Bảo Bối lại 囧 ,
nhưng vẫn yếu ớt đánh trả: “Em mới.. Không có mất ngủ, chỉ là ngủ... không tốt
lắm mà thôi......” Về sau, ngay cả Bảo Bối cũng không nghe thấy giọng mình.
Mộ Sanh “Xì” Một tiếng liền bật cười..
Bảo Bối đã muốn “xuất ra bi phẫn” , nhìn anh, quả
nhiên, là đại thần mà, thật sự là, ngay cả một chút tiện nghi cũng không chiếm
nổi. Rất khó chịu, so với bị “Nữu Nữu” đè còn thoải mái hơn..; Nữu Nữu, Nữu
Nữu... Bảo Bối bỗng nhiên nhớ đến chó con Nữu Nữu chưa có thức ăn, vì thế nói
với Mộ Sanh: “Cái kia, chờ một chút đến trước cửa siêu thị xx dừng lại được
không, em muốn mua vài món, cám ơn, phiền anh.”
“Chẳng lẽ em vẫn gọi vi phu là ‘Cái kia’ sao?
Nếu Bảo Bối không ngại, gọi anh Mộ Sanh là được, hoặc là, Bảo Bối xưng hô thân
thiết hơn?” Đại thần hỏi một câu, đều gần như khiến Bảo Bối bị chết tức thì.
Sao người ta gọi hai chữ “Bảo Bối” Này lại nghe chẳng tự nhiên gì cả......
Mộ Sanh ngừng xe, cởi dây an toàn muốn xuống xe, Bảo
Bối vội vàng ngăn anh lại: “Vậy...... Mộ Sanh, anh không cần đi , mình em được
rồi.”
Mộ Sanh quay đầu, trịnh trọng nói: “Nhưng em là ‘Bệnh
nhân’, sao anh có thể ‘Yên tâm’ để em đi một mình.”
Bảo Bối cứ như vậy, lại “xuất song nhập đối” cùng Mộ
Sanh.
Siêu thị
Khu thú nuôi
“Nhà em nuôi chó?” Chàng trai hỏi rất tùy ý.
Cô gái trả lời: “Là chú chó cái, kêu Nữu Nữu.”
Chàng trai: “Là chó mẹ à, sao đến nhà em anh không
nhìn thấy?”
“Không. Là đực. Anh đến nhà em?” Cô gái rất nghi ngờ.
“Trưa nay đến nhà em đón em đi bệnh viện .” Chàng trai
dừng lại, ném một túi thức ăn cho cún lên
xe.
“À, cám ơn .” Cô gái cũng cầm một túi như thế , ném
vào, “Sức ăn của Nữu Nữu khá lớn..”
Quầy ăn vặt
Chàng trai: “Đừng mua đồ ăn vặt nữa, không tốt với
thân thể, còn nữa, nhìn không ra, em quá nặng.”
Cô gái đang điên cuồng nhặt khoai tây chiên nghe chàng
trai nói xong, ngẩn ra: “Làm sao mà anh biết?”
“Hôm nay, khi anh bế em ra ngoài, em bất tỉnh , rất
không ấn tượng.” Nhẹ nhàng.
Cô gái lúng túng, ấp úng nói: “Thật ra, Nữu Nữu rất
thích ăn khoai chiên ......”
Chàng trai cười khẽ, chọn xong đồ ăn vặt cho cô gái,
thả một nửa trở về: “Ăn nhiều như vậy, đối với thân thể Nữu Nữu cũng không tốt.
Thích hợp một chút, cũng tốt......”
Khu rau quả
“Đúng rồi, hôm nay phiền anh, đến nhà em ăn cơm chiều
đi, em mua chút đồ ăn.” Cô gái rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Chàng trai nhướng mày, vẻ mặt không thể tin: “Em biết
nấu ăn?”
Cô gái giận, đón nhận ánh mắt chàng trai: “Em không
chỉ biết nấu, còn có thể trang trí nữa.”
Chàng trai không sợ chết trả lời: “Nhìn không ra, vậy
đồ ăn có thể ăn sao?”
Cô gái cầm một quả dưa chuột, cao tay đánh nhẹ: “Ông
anh, ngoại hiệu của anh là ‘Cuối thu’ à, em bị anh làm tức điên rồi. Anh có ăn
hay không?”
Chàng trai cười gật đầu: “Ăn, ăn, sao lại không ăn?”
Quầy thu ngân
Bác gái: “Đôi vợ chồng này mới cưới hả, đúng là trai
tài gái sắc nha!”
Chàng trai: “Đúng, ngày hôm qua vừa mới kết hôn.”
Cô gái kinh hãi: “Ai nói bậy.....” Cô gái nói đến một
nửa, im lặng.
Rồi, trong ánh mắt “Ân cần” của bác gái, bọn họ đi..
Cô gái chảy lệ, ngày hôm qua là “Kết hôn” , còn tý nữa
bị cướp rể ....
Phiên ngoại Vở kịch nội dung ba chấm
Chuyện kể rằng, Bảo Bối và Mộ Sanh kết giao đã nửa
năm.
Một đêm, Bảo Bối ăn súp nóng hổi sùm sụp, Mộ Sanh thì
chậm rãi từ từ, ăn từng miếng một, còn phải nhắc nhở người đối diện, cẩn thận
phỏng miệng.
“Heo Bảo Bối, em ăn từ từ, cẩn thận nóng!”,
“Hù hù ~ ừ, ừ, ăn ngon............”
Mộ Sanh chảy đường đen!!! Sớm biết thì không đưa cô đi
ăn súp ...
“Chờ một chút, cho em gặp một người......”
“A!” Mộ Sanh còn chưa nói xong, Bảo Bối bỗng nhiên há
miệng kêu nhỏ. “Nóng...... Nóng...... Nóng
quá.”
Mộ Sanh vội vàng đứng lên, đi đến trước người cô: “Mở
miệng ra, anh xem xem, nóng đến chỗ nào?”
Tuy cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Bảo Bối vẫn ngoan
ngoãn mở miệng ra, còn không quên một câu: “Đầu lưỡi, đau quá!”
Mộ Sanh vừa thấy, quả nhiên nóng đỏ lại, còn rất
nghiêm trọng, không tự giác nhíu nhíu mày: “Em chờ anh ở đây, anh đến tiệm
thuốc gần đây mua thuốc.”
Dứt lời, đẩy cửa lớn rồi đi ra ngoài..
Bảo Bối bây giờ biết sai rồi, sớm biết thì sẽ không ăn
nhanh như vậy , ai ~~
Bây giờ, súp ngon như thế, lại không thể ăn....
Đang tiếc hận, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ trong
trẻo: “Đây là bàn số ba à, xin hỏi, Hà Mộ Sanh có ngồi đây không?”
Bảo Bối sửng sốt, ngẩng đầu lên đánh giá người nọ, mày
thanh mắt biếc, mặc cũng rất trẻ, thoạt nhìn như là một vị dì, vì thế rất lễ
phép trả lời: “Mộ Sanh vừa mới đi ra ngoài, chờ một chút sẽ trở
về.”
Bảo Bối lại hỏi: “Cô à, cô tìm Mộ Sanh có chuyện gì
ạ?” Nhìn đến trên tay vị kia phụ nhân cầm theo hành lý, dáng vẻ phong trần mệt
mỏi, cô thật có điểm tò mò “Lơ đãng” Hỏi.
“Mộ Sanh không nói cho cháu? À, là cô đến nhờ nó, cô
đến thành B làm việc, không có chỗ ở. Máy bay sớm, cô mới đến , may mà nó ở
đây, bằng không cô thật không biết làm sao cho tốt!” Mặc Sênh dịu dàng cười
cười, “Xin chào, cô là Triệu Mặc Sênh, mẹ Hà Mộ Sanh.”
Bảo Bối ngây người, đây là vội vàng không chuẩn bị kịp
trong truyền thuyết ư? Cô bị kinh hãi. Nhưng ở cùng với Mộ Sanh, điểm phản
kháng áp lực vẫn có, vì thế lập tức khôi phục bình tĩnh: “Cô à, cháu là bạn gái
Mộ Sanh, cháu là Tiêu Bảo Bối.”
Mắt Mặc Sênh sáng lên: “Cháu chính là Bảo Bối à, dáng
vẻ thật đáng yêu, cô chụp cháu nhé!” Dứt lời, giơ máy chụp ảnh lên rồi nháy một
cái.
Bảo Bối chảy mồ hôi, nhưng vẫn hỏi: “Mộ Sanh có nhắc
đến cháu với cô ạ?”
Dì Triệu thở dài: “Đứa bé kia với chuyện gì cũng nhẹ
nhàng bâng quơ, cũng không muốn nói nhiều, chỉ gọi điện thoại, nói có bạn gái,
cô còn hoảng sợ cơ! Nhưng thật ra Duyệt Nhi, nói rất nhiều với cô......”
Bảo Bối co rút cơ mặt, chỉ biết là như thế này.
Đang nói chuyện, Mộ Sanh đã về, nhìn thấy mẹ mình đang
kéo tay bạn gái, càng không ngừng hỏi, mà Bảo Bối là vẻ mặt thận trọng và xấu
hổ, nói đùa là như đang chào hàng ...... Đi lại gần, nói với Mặc Sênh: “Mẹ. sao
mẹ không nói sẽ đến. Cũng không báo trước cho con một tiếng, con sẽ đi đón mẹ
mà.” Ý là, mẹ đừng đột nhiên dọa người như thế!
“Hừ! Là mẹ trốn nhà, trốn nhà đấy! Chỉ có anh ta được
trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài à, không cho mẹ đi gặp bạn trên mạng, lần này đi
công tác, là mẹ chủ động xin , trước khi lên máy bay, cũng không cho anh ta
tiễn....” Mặc Sênh đúng lý hợp tình, lại giả bộ đáng thương: “Con trai, con
đừng không lưu tình giữ ta lại đi mà!”
Mộ Sanh chảy đường đen!! Vừa rồi ba cũng đã gọi điện
thoại dặn chăm sóc lão mẹ, thuận tiện giúp ông giám sát chặt chẽ bà, chờ việc
xong rồi sẽ chạy đến. Anh nào dám không theo đâu. Mộ Sanh đảo cặp mắt trắng,
không để ý tới cô, xoay người nói với Bảo Bối: “Mở miệng ra, anh bôi thuốc giúp
em.”
Nhìn dáng vẻ con quan tâm như thế, Mặc Sênh cảm khái
vạn phần, con thật trưởng thành rồi...... Vì thế nhấn máy một cái, lưu giữ hình
ảnh này lại. Hắc hắc, ít nhất chụp đúng chỗ.
Chuyện kể rằng nguyên nhân Mặc Sênh đến thành B chủ
yếu là đi công tác, nguyên nhân lần này là gặp bạn trên mạng+ gặp con con dâu.
Ngày hôm qua, các bạn trên mạng rất vui mừng gặp mặt, Đánh xong boss ngủ ngon
-- đồng chí họ 33 mà cô rất quen, Lô Vĩ Vy Vy -- đồng chí Bối Vy Vy lại quen
33, Tiểu Bạch Tinh Anh-- Lục Song Nghi cũng là bạn tốt của 33, vì thế các cô
gái hẹn gặp, trò chuyện với nhau thật vui, nhất thời quên cả thời gian, nửa đêm
mới về nhà
Mà lúc này, Hà đại luật sư của chúng ta, đã chờ Hà phu
nhân trong phòng Mộ Sanh rất lâu, mặt còn hơn cả bao
công.
“Răng rắc” Một tiếng, Mặc Sênh hừ nhỏ, mở cửa vào
phòng, vừa mới tiến vào phòng khách, đã ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, cô bị
nghẹn một trận ho khan, Mặc Sênh lập tức có một dự cảm không tốt.
“Triệu Mặc Sênh, nhiều năm như vậy, lá gan của em lớn
không ít, sao đầu óc lại chẳng có chút tiến bộ nào? Đã trễ thế này, trước tạm
thời không nói em đi gặp bạn trên mạng, một mình em, chẳng may gặp nguy hiểm
thì làm sao?” Trong giọng nói khàn khàn vài phần, oán giận vài phần.
Giọng nói này, không phải Hà Dĩ Thâm thì là ai? Gần
như không nghĩ nhiều, Mặc Sênh chạy thẳng vào phòng, vừa chạy đến cửa, đã bị
một đôi tay to dùng sức ôm lấy, nửa ôm nửa tha vào phòng, sau đó “Nằm úp sấp”
một tiếng, đóng cửa lại.
“Dĩ Thâm, đau, nhẹ chút....... A!” Mặc Sênh thở nhẹ,
cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt mà nức nở.
Hà Dĩ Thâm không tự giác giảm bớt lực, động tác lại
vẫn tiếp tục: “Đau về sau mới có thể nhớ kỹ, về sau không được về nhà muộn như
thế nữa.” Tay dừng động tác đánh vào mông Mặc Sênh lại, kéo cô vào lòng, hôn từ
từ, theo một đường trên trán xuống phía dưới, cuối cùng dừng trên môi cô.....
Khi một hơi thở cuối cùng của Mặc Sênh bị cướp mất, bên tai truyền đến tiếng bá
đạo: “Về sau không cho phép gặp bạn trên mạng nữa......”
end