Văn Hạ đã đi tìm Tô Mạch rất lâu. Nhà bà nội, nhà bạn bè, cô đều đến tìm. Công ty không cho vào khiến cô vô cùng tức giận. Thử nghĩ xem Văn Hạ cô đã bao giờ bị người ta coi thường như vậy chưa? Ăn mặc thì nói lên điều gì chứ? Dù có đi dép lê thì cô cũng là công chúa.
Khi đang ủ rũ trong quán cà phê thì chợt có tiếng bước chân đi vào. Cô vội ngẩng đầu lên rồi lại buồn bã cúi xuống, ánh mắt u buồn vì người bước vào không phải là Tô Mạch mà cô ngày nhớ đêm mong nhưng rất nhanh chóng cô lại ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên nhìn người bước vào như con sói xám nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ, cười ẩn ý nói:
- Minh Ưu, cậu giúp chị một việc nhé.
Hôm nay, Minh Ưu vốn định tìm cô làm người mẫu. Thực ra cũng không cần tư thế gì đặc biệt vì cậu cảm thấy khi Văn Hạ ngồi yên tại chỗ sẽ không có vẻ đẹp sinh động, cậu cần một Văn Hạ tươi tắn, một Văn Hạ luôn mỉm cười nên cậu quyết định dùng cây bút vẽ giống như chiếc máy ảnh nắm bắt lấy mỗi nụ cười của cô.
- Chuyện gì vậy? - Minh Ưu như một làn sương mù nhìn Văn Hạ.
Văn Hạ nhảy ra khỏi ghế chạy đến quầy bar cười hì hì nói:
- Tiểu Ưu Ưu, công ty Minh Thị là nhà cậu. Vậy thì chắc chắn là cậu có thể vào đó đúng không?
Minh Ưu không biết tại sao Văn Hạ lại hỏi như vậy nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt đầy hoài nghi.
- Vậy thì được. Đi nào. Cậu đưa tôi vào đó một lần. Quay về cậu muốn vẽ gì cũng được. - Nói rồi Văn Hạ chỉ tay kéo cậu ra ngoài, ngoái đầu lại dặn Mèo con:
- Mèo chết tiệt! Cậu nhớ trông quán cho cẩn thận đấy.
Mèo con dời mắt khỏi màn hình máy tình xách tay nhìn cô một cái, vâng một tiếng rồi lại nhìn Minh Ưu. Cậu bé đó đang nhìn Văn Hạ, trong mắt cậu ta có chút hân hoan, mong là điều cậu lo lắng không xảy ra. Nếu không thì đó sẽ là một thảm họa lớn.
- Đi thôi, đi thôi. Nhanh lên, nhanh lên. Đi trút giận cho tôi nào. - Văn Hạ dùng hai tay nắm lấy cánh tay Mạnh Ưu kéo đi. Có thể do trời nóng, có thể do cô nắm quá chặt nên Minh Ưu cảm thấy chỗ cánh tay cô chạm vào nóng như lửa đốt. Rất nóng!
Trên đường đi, Văn Hạ cứ ríu ra ríu rít kể lại chuyện mình gặp hôm nay, hậm hực tố cáo nhân viên quầy lễ tân bất lịch sự đó. Sau đó, cô mới nhớ ra trên xe còn có một người, cô liền quay lại hỏi Minh Ưu:
- Cậu nói xem tôi có nên trút cho hả giận không?
Minh Ưu vừa lái xe vừa mỉm cười gật đầu.
- A. . . Cậu cười trông đẹp trai thật đấy! Không chịu nổi rồi, không chịu nổi rồi. Ngất mất! Ngất mất! Nhưng hì hì! Không đẹp bằng nụ cười của Tô Mạch nhà tôi đâu. Không sao. Cậu vẫn còn nhỏ. Đợi cậu lớn lên thì anh ấy đã già rồi nhưng cũng không phải. Tô Mạch nhà tôi già đi thì vẫn đẹp trai như thế. Hì hì! - Văn Hạ cứ thế lẩm bẩm một mình mà không hề để ý thấy ánh mắt của Minh Ưu đang tối sầm lại.
Đến trước tòa nhà công ty Minh Thị, Văn Hạ xuống xe rồi lại chống nạnh nhìn tòa nhà cao cao này, mắt lim dim. Cô ngoái đầu lại nói với Minh Ưu đang đứng phía sau:
- Đi nào.
Thực ra Minh Ưu không hề muốn đến nơi này. Mặc dù cậu biết sẽ có một ngày nơi này có thể thuộc về cậu nhưng cậu vẫn không thích. Cậu có sở thích riêng của mình, có cách nghĩ riêng của mình. Mẹ cậu là một họa sĩ. Cậu hy vọng mình có thể kế thừa sự nghiệp của mẹ, hoàn thành mơ ước của mẹ.
Cậu còn nhớ, hồi nhỏ, mẹ cậu thường đưa cậu đi du lịch các nước. Đúng vậy. Chỉ có cậu và mẹ cậu thôi vì bố cậu quá bận. Cậu không biết ông bận việc gì. Cậu chỉ biết bố luôn vắng nhà. Còn nếu ở nhà thì cũng chỉ gây chuyện làm mẹ cậu phải khóc.
Mẹ cậu luôn cầm bút vẽ lặng lẽ mô tả lại mọi thứ. Dưới ngòi bút của bà, mọi thứ đều trở nên sống động, có sức sống. Bây giờ cậu mới hiểu, có thể mẹ đã đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trong lòng mình gửi gắm vào bức tranh.
Trong bức tranh của mẹ, cậu có thế nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy đồng cỏ xanh, nhìn thấy tương lai nhưng ở ngôi nhà đó, cậu chẳng thấy gì cả, hoặc là cuộc sống của mẹ mãi mãi là một mảng tối tăm. Cậu bắt đầu vẽ từ nhỏ. Mẹ đã nắm bàn tay nhỏ bé cầm cây bút của cậu. vẽ những chấm nhỏ lên bức tranh. Mẹ hỏi Ưu Ưu muốn điều gì nhất?
Cậu nghiêng đầu dưới ánh mặt trời nhìn mẹ mỉm cười, nũng nụi nói:
- Ưu Ưu muốn mẹ.
Mỗi lần như vậy, mẹ đều ôm cậu vào lòng. Cậu nghe thấy tiếng mẹ khóc và nói:
- Ưu Ưu, mẹ chỉ có con thôi.
Cậu càng lớn thì bố cậu càng ít về nhà, mẹ cậu thì ngày càng u buồn. Dần dần trong tranh của mẹ không có ánh mặt trời, không có cỏ xanh, không có màu sắc, không có hy vọng, tính khí cũng càng ngày khó gần, có lúc bà ôm cậu vào lòng khóc nhưng có lúc lại nổi giận với cậu. Những ngày tháng đó có thể coi là những ngày tháng u tối nhất trong cuộc sống của cậu. Tuổi thơ vốn tươi đẹp của cậu đã bị ảnh hưởng bởi bà như thế đấy.
Cậu còn nhớ sáng hôm đó, mẹ cậu rất đẹp. Những người đã từng gặp mẹ cậu đều nói bà rất đẹp, cái đẹp thoát tục, cái đẹp khiến người khác không dám đến gần hoặc là chính vì bà là một họa sĩ thanh cao và thoát tục nên Minh Chí Nguyên mới không dám đến gần.
Mẹ cậu mặc chiếc sườn xám màu trắng có thêu những bông hoa mẫu đơn rất lớn đang nở. Tóc bà búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, cao quý thanh nhã. Bà kéo tay cậu nói:
- Ưu Ưu, chúng ta đi thôi.
Cậu không hiểu. Suy nghĩ non nớt của cậu không thể hiểu được cách nghĩ của người lớn nên cậu hỏi:
- Tại sao ạ? Mẹ ơi, chúng ta đi rồi thì bố phải làm thế nào ạ?
Cậu hỏi câu này mà rất lâu sau mẹ cũng không trả lời. Bà dẫn cậu ra cổng đứng nhìn con đường. Cậu biết, mẹ đang đợi bố. Hàng ngày, mẹ đều đợi bố như vậy, nhưng khi ông quay về thì bà lại vội rời xa. Cậu không hiểu, không hiểu sao và lại trốn ông như thế?
- Ưu Ưu, con nhớ sau này nhất định phải tìm một người yêu con hơn là con yêu cô ấy nhé. - Đây là câu cuối cùng bà nói vói cậu vì tối hôm đó, bố mẹ cãi nhau, mẹ bị ngã từ trên cầu thang xuống và không tỉnh lại nữa.
Từ đó, cậu cứ như thế trưởng thành và không chịu nói chuyện với người khác, lạnh lùng nhìn moị thứ. Cậu hận bố đối xử tuyệt tình với mẹ, hận bố đối xử với cậu như nghĩa vụ, hận tất cả mọi người. Khi cậu vứt bỏ cả thế giới này thì cả thế giới này lại không vứt bỏ cậu, tất cả mọi người đều muốn giành những điều tốt đẹp nhất cho cậu, muốn cậu nói chuyện. Dù bố cố gắng giải thích thế nào, cậu cũng đều không tin, không nghe. Cậu biết chắc chắn chính ông đã đẩy mẹ ngã xuống cầu thang.
Văn Hạ bước vài bước mới phát hiện ra Minhh Ưu vẫn đứng yên tại chỗ. Cô lấy tay che ánh mặt trời, gọi to:
- Này, nhanh lên đi chứ
Nghe Văn Hạ gọi, Minh Ưu mới giật mình sực tỉnh. Cậu nhìn như mất hồn nơi bố hằng ngày làm việc, nơi mẹ căm hận, nơi mà cậu luôn không muốn bước vào. Vội vàng thu lại dòng suy nghĩ, cậu sải bước đến bên Văn Hạ.
Văn Hạ thật có tài cáo mượn oai hùm. Lúc trước cô nhờ bóng Tô Mạch, hôm nay thì nhờ bóng Minh đại thiếu gia. Cô đi dép lê mà như đi giày ra trận, hùng hùng hổ hổ bước đi, suýt nữa thì tuột cả dép.
Bước đến trước quầy lễ tân, quả nhiên vẫn là cô gái đó.
Văn Hạ không thèm nhìn cô ta lấy một cái mà cứ thế bước thẳng về phía trước. Cuối cùng, cô gái đó cũng phải lên tiếng:
- Này, sao cô lại đến chứ? - Ai cũng có thể nghe ra giọng điệu hết kiên nhẫn và coi thường của cô ta.
Dường như Văn Hạ không nghe thấy mà vẫn cứ tiếp tục bước về phía trước. Chỉ nghe thấy tiếng cô gái đó ầm ĩ, tiếng bước chân đến gần, sau đó giữ cánh tay cô lại thì cô mới thở dài, ngoái đầu nhìn cô ta lạnh lùng nói:
- Cô làm gì vậy?
- Cô không được làm loạn ở đây. Cô không tự nhìn lại thân phận mình đi. - Cô nhân viên lễ tân vẫn "thi hành nhiệm vụ" ra điều dạy dỗ cô.
- Thân phận tôi thì làm sao? Cô biết thân phận tôi thế nào sao? - Văn Hạ nhíu mày hỏi cô ta.
Cô gái đó nhìn cô từ trên xuống dưới một cách khinh bỉ nỏi:
- Nơi này không có ai đi dép lê cả.
Văn Hạ nhếch mép, khoanh tay nói với cô ta:
- Cô nhớ cho kỹ, người đầu tiên đi dép lê vào đây tên là Văn Hạ, là bà cô tôi đấy.
- Cô . . . - Cô nhân viên lễ tân đang định xoay người gọi bảo vệ thì không ngờ vừa ngoái đầu lại, cô ta nhìn thấy Minh Ưu bước đến.
Tất cả mọi người đều biết nhà họ Minh có một thiếu gia và cũng biết ông Minh Chí Nguyên rất coi trọng, rất yêu thương cậu ấy nhưng cậu ấy rất ít khi đến công ty. Hôm nay câu ấy đến đã khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên và cũng thu hút sự chú ý của không ít người.
Cô gái đó đang định nở nụ cười chào Minh Ưu thi Minh Ưu lại đi thẳng đến bên Văn Hạ dịu dàng hỏi:
- Có chuyện gì thế? - Đương nhiên cậu biết Văn Hạ muốn phối hợp thế nào, diễn kịch mà.
Cô gái đó ngớ người, ánh mắt chuyển từ Văn Hạ sang Minh Ưu, bộ dạng không biết mình sai ở đâu. Văn Hạ thì sao? Cô làm như không hề có chuyện gì nói với Minh Ưu:
- Cô ấy nói đi dép lê không được vào đây.
- Tôi bảo vào được là vào được. Đi thôi. - Nói xong, Minh Ưu bước về phía thang máy. Có mấy nhân viên đang đợi thang máy xuống thấy cậu bước đến vội vàng tránh sang một bên. Văn Hạ thầm nghĩ, làm thiếu gia thật sướng, có tiền hay thật. Sau đó, cô lê đôi dép loẹt quẹt chạy theo, bỏ lại cô nhân viên lễ tân đứng đó sững sờ.
Lần này, cô ta thật sự nhớ rõ, người con gái đầu tiên đi dép lê vào công ty Minh Thị có tên là Văn Hạ.
Khi vào trong thang máy, Văn Hạ vẫn vô cùng đắc ý đợi Minh Ưu dẫn cô đến văn phòng của Tô Mạch hỏi thư ký của anh, cô mới biết một tin động trời. Tô Mạch đi công tác với một người con gái, người con gái đó chính là Khâu Tư.
Cô điên thật rồi. Nếu cô gái đó không có ý gì với Tô Mạch thì cô sẵn sàng lấy đầu mình ra làm bóng cho cô ta đá. Chộp lấy điện thoại, cô gọi ngay cho anh, vẫn tắt máy. Tiếng dập điện thoại xuống bàn khiến cô thư ký của Tô Mạch giật nảy cả mình. Khi mọi người vẫn chưa hết kinh ngạc thì cô lại kéo dép lê chạy đi, bỏ mặc Minh Ưu ngơ ngác ở đó.
Sau khi Tô Mạch đến nơi thì vội vàng tham gia buổi họp của công ty, điện thoại của anh hết pin mà anh lại không mang theo hai cục pin điện thoại mà Văn Hạ luôn bắt anh mang theo. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Anh đành phải đưa điện thoại di động nhờ người khác đi nạp, còn mình vội vàng vào phòng họp.
Lần ra trận này, anh cùng Khâu Tư hợp tác. Anh có cảm giác bao nhiêu năm nay, không biết Khâu Tư thay đổi hay anh vốn không hiểu cô. Cô tạo cho anh một cảm giác rất khác. Trước đây, anh cảm thấy Khâu Tư xinh đẹp nhưng không có linh hồn. Bây giờ, Khâu Tư vẫn rất xinh đẹp nhưng phong thái ngồi bên bàn đàm phán lại vô cùng lạnh lùng. Khi ngồi bên bàn ăn, cơ hồ lại biến thành một cô gái khác. Điều đó khiến anh cảm thấy cô gái này thật khó lường, khiến người ta không thể nào hiểu rõ được nhưng đồng thời anh lại nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của Văn Hạ. Tuy miệng nói làm anh giận nhưng cô vẫn là cô.
Hai người con gái hoàn toàn khác nhau và anh cũng hiểu về họ khác nhau. Khấu Tư hiểu biết, Văn Hạ đáng yêu. Không đúng. Tại sao anh lại đem họ ra so sánh? Rõ ràng là không thể so sánh được mà.