Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 286: Lễ vật (2)




“A? Lam Ngọc, ngươi thật sự muốn chọn loại “Dễ” sao?” Lâm Thanh Phong có chút bất ngờ hỏi, sau đó hắn lại lắc đầu.

- Ta khuyên ngươi, không nên chọn loại “Dễ” nha, nếu muội thật sự muốn chọn nó, về sau ngươi sẽ không có cơ hội để chọn lại đâu.

Nhìn Lam Ngọc có chút ngờ vực, Lâm Thanh Phong lại tiếp tục nói.

- Ngươi cũng biết, ta chỉ là một tên tán tu, ta sẽ không có lễ vật thiết thực để tặng cho mỗi người trong lần đầu gặp mặt.

- Vì thế ta mới nghĩ ra cách này, dựa vào thực lực hiện tại và lựa chọn của mỗi người, ta sẽ làm ra những kiểu huấn luyện khác nhau nhằm giúp nâng cao thực lực, đối với tu sĩ, món quà gì cũng không tốt bằng thực lực của chính mình đúng hay không?

Dừng một chút, Lâm Thanh Phong lại nói nhỏ.

- Bởi vì nhờ có ngươi, nên chúng ta mới có thể gặp Tiểu Trần, cũng vì vậy ta mới đề xuất cho ngươi những lựa chọn sau này a.

- Còn những sư huynh, sư tỷ của ngươi chỉ có hai lựa chọn mà thôi, một là “Dễ” hai là “Bình Thường”.

Lam Ngọc khuôn mặt tràn đầy dấu hỏi, nàng cái hiểu cái không nhưng nàng cũng biết được Lâm Thanh Phong sẽ không lừa nàng, nhưng nàng vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn chỉ im lặng suy nghĩ.

Nhìn Lam Ngọc mím môi suy nghĩ, Lâm Thanh Phong cũng hiểu được một chút suy nghĩ của nàng, hắn lại nói.

- Để ta nói cho ngươi biết một chút đi, Chiến Thiên, cũng là Ngân Nhãn Chiến Binh trong lời của tiểu Trần mà ngươi vừa nghe được.

- Hắn là đệ tử duy nhất của ta, vì thế ta đã quyết định cho hắn loại “Địa ngục”, cho tới hiện tại hắn vẫn chưa hoàn thành đâu.

- Nhưng ngươi có thể nhìn thấy thực lực hiện tại của hắn sao?

“Cái gì?” Lần này không chỉ Lam Ngọc trợn mắt, mà ngay cả Tiếu Hồng Trần cũng không thể tin tưởng hét lên một tiếng thật to, trừng mắt nhìn Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong cũng không tỏ vẻ gì khác, bởi vì hắn nói không sai, học thành công Bản Năng Vô Cực khác gì với “Địa Ngục” cấp độ khó đâu? Một khi Chiến Thiên chưa hoàn thiện thì cũng đồng nghĩa hắn vẫn chưa hoàn thành “Địa Ngục” cấp độ khó a.

Lâm Thanh Phong cũng không bất ngờ với vẻ mặt ngạc nhiên của hai người, chỉ cười nói.

- Như vậy, hiện tại ngươi còn muốn chọn loại “Dễ” sao?

“Không có.” Lam Ngọc lắc đầu nguầy nguậy, đùa cái gì? Lâm Thanh Phong nhất định không đùa giỡn nàng, Ngân Nhãn Chiến Binh thực lực bày ra trước mắt, đương nhiên Lam Ngọc cũng phải cân nhắc lại lựa chọn của chính mình rồi, nhưng nàng cũng tự biết rõ, nàng cũng không thể đạt tới độ cao như Chiến Thiên, nên nàng cắn răng nói.

- Ta cũng không biết mình nên lựa chọn như thế nào… xin tiền bối chọn giúp ta.

“Hắc.” Lâm Thanh Phong gật đầu cười.

- Như vậy, liền chọn mức “Khó” nha, hiện tại thực lực của ngươi ở Luyện Khí kì, muốn trong thời gian ngắn hoàn thành, thì mức “Khó” là lựa chọn tốt nhất.

“Như vậy phiền phức tiền bối rồi.” Lam Ngọc nhanh chóng cúi đầu cảm tạ.

“Ách… tỷ phu, còn ta thì sao?” Lam Ngọc đã lựa chọn xong, Tiếu Hồng Trần lúc này mới lên tiếng hỏi.

“A? Tiểu Trần, đệ cũng muốn?” Lâm Thanh Phong có chút ngạc nhiên hỏi lại.

“Đương nhiên là muốn a, tỷ phu cũng không thể bên trọng bên khinh nha.” Tiếu Hồng Trần hai mắt phát sáng, liều mạng gật đầu.

“Vậy đệ muốn chọn loại nào đây?” Lâm Thanh Phong có chút hứng thú, nhìn Tiếu Hồng Trần rồi hỏi.

“Địa Ngục” Tiếu Hồng Trần một mặt tự tin nhanh chóng trả lời, điều này còn phải suy nghĩ sao? Ngân Nhãn Chiến Binh một người có thể đánh bốn vị Hợp Thể Viên Mãn mà không rơi xuống hạ phong, dù có khó thể nào Tiếu Hồng Trần cũng quyết tâm hoàn thành a.

Nhận được câu trả lời, Lâm Thanh Phong cười nói.

- Ta liền biết đệ muốn chọn loại này, ta đồng ý.

Tiếu Hồng Trần trong lòng vui vẻ, thầm hô một tiếng “Tốt”, nhưng Lâm Thanh Phong lại tạt một gáo nước lạnh.

- Nhưng đệ đừng mừng vội, thực lực hiện tại của đệ, vẫn chưa đủ để tiếp nhận loại “Địa Ngục” đâu.

- Vì thế ta sẽ để đệ cùng Lam Ngọc, tập luyện ở mức “Khó” trước, tới khi nào đệ đạt tới yêu cầu của ta thì ta sẽ cho phép đệ nâng lên mức “Cực Khó”.

“A?” Tiếu Hồng Trần vẻ mặt có hơi thất vọng, nhưng hắn chỉ đành gật đầu chấp nhận.

Lâm Thanh Phong cười nói.

- Đệ đừng thất vọng như vậy, mức “Khó” này cũng không dễ dàng hoàn thành đâu, tới lúc đó đệ đừng khóc lóc cầu xin ta mới tốt.

“Đệ không tin, đệ sẽ chứng minh cho tỷ phu thấy.” Tiếu Hồng Trần ngạo kiều hừ một tiếng.

Lâm Thanh Phong cười lắc đầu một cái cũng không tiếp tục để ý.

Nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, còn bên trong hắn đang thầm nghĩ.

- Không biết phải huấn luyện cho bọn họ cái gì đây?

- Thật sự không nghĩ ra a, cũng không thể để bọn họ giống như Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt hai người chuyển qua luyện “Khí” á?

- Nếu làm như vậy thì về sau cũng đừng hòng nhìn mặt Băng Thánh a.

Thở ra một hơi, tinh thần lực của Lâm Thanh Phong lại chìm vào đan điền bên trong cơ thể, nơi đây có Nguyên Anh cùng Yêu Đan tiểu Long đang ở tại.

Nhìn thấy Lâm Thanh Phong tới, Yêu Đan tiểu Long run lên vài lần hỏi.

- Đại ca, ngươi rốt cục muốn làm gì? Chúng ta đâu có biện pháp nào giúp bọn họ tăng thực lực à?

“Ta cũng biết như vậy, vì thế ta đang muốn hỏi ý kiến của các ngươi đây.” Lâm Thanh Phong còn chưa nói được lời này, thì Nguyên Anh liền chen vào.

- Tiểu Long, trí não của ngươi rốt cục đã vứt đi đâu

“A? Ngươi hiểu ý định của đại ca?” Tiểu Long một mặt mộng bức ngây ngốc hỏi.

“Ách? Ta còn không biết đâu? Vậy mà ngươi lại biết được?” Lâm Thanh Phong trong lòng nghĩ loạn, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ gì khác, chỉ một dạng mỉm cười gật đầu nhìn Nguyên Anh đợi nói giải thích.

“Ngươi không thấy, trước đó tên ấy đã hỏi Lam Ngọc nội dung nhiệm vụ là gì sao? Còn có vượt hạn mức tăng thưởng, cùng thời gian giao trả nhiệm vụ nữa.” Nguyên Anh bĩu môi nói.

“A? Ý ngươi là sao?” Tiểu Long một mặt mộng bức, chỉ thấy Nguyên Anh lắc đầu giải thích.

- Thứ nhất, tiểu Trần đã nói, Ảnh tử chỉ là Yêu Thú cấp 2, mực đích chính của nhiệm vụ này là để đệ tử ra ngoài rèn luyện vì thế những người tham gia nhiệm vụ này hẳn là ở cảnh giới Trúc Cơ kì.

- Thêm một điểm khác, nếu Ảnh Tử là loài sống riêng lẻ, thì cần gì tới mười mấy tên Trúc Cơ kì tham gia nhiệm vụ, cùng tiểu Trần một Nguyên Anh kì đi theo hộ pháp có đúng không?

- Vì thế ta liền đoán được Ảnh Tử loài này liền sống theo bầy đàn, nhưng sẽ không giống như Hoàng Kim Thử một đàn hàng vạn con như vậy, bởi nếu là như vậy, thì sẽ không có một tông môn nào lại giao cho đệ tử nhiệm vụ đi săn giết Ảnh Tử cả, đây căn bản là để bọn họ đi chịu chết.

- Đồng thời nội dung nhiệm vụ cũng có nói, bọn hắn phải bắt ít nhất 30 con Ảnh Tử, vì thế mỗi đàn Ảnh Tử cũng sẽ có khoảng chừng tầm này, vài chục con mà thôi.

- Nên ta dám cược với ngươi, nếu tên nào chọn loại “Dễ” thì đại ca liền yêu cầu bọn họ một mình săn giết 30 con Ảnh Tử, mỗi lần một con.

- Còn tên nào chọn loại “Bình thường” thì một lúc phải săn giết 10 con, hoặc thậm chí là 30 con.

- Nếu bọn họ hoàn thành được kì huấn luyện của đại ca, thì thực lực của bọn họ đều bạo tăng một khoảng lớn, ngoại trừ những tên thiên tài biến thái ra, thì trong đồng cấp, bọn họ đều không có đối thủ.

“Ồ? Thì ra là như vậy.” Lâm Thanh Phong cùng Tiểu Long cả hai đều kinh ngạc, theo bản năng phát ra một câu.

Tiểu Long không biết thì không sao, nhưng Lâm Thanh Phong nói ra lời này liền nhận ánh mắt nghi hoặc của Nguyên Anh, ho khan vài tiếng Lâm Thanh Phong lại nói.

- Không sai, không uổng là Nguyên Anh của ta, lại hiểu rõ suy nghĩ của ta như vậy.

- Như vậy, ngươi thử nghĩ xem mức “Khó” mà ta đặt ra cho tiểu Trần cùng Lam Ngọc là gì đây?

“Hừ, đại ca ngươi chỉ biết bóc lột sức lao động của ta.” Nguyên Anh bĩu môi nói.

- Mức “khó” đương nhiên là ngươi để tiểu Trần cùng Lam Ngọc hai người đối luyện với ta a.

- Một khi đạt đủ yêu cầu của ngươi, Lam Ngọc lấy tu vi Luyện Khí kì ít nhất có thể một mình đánh giết 10 con Ảnh Tử cùng lúc a.

- Trong khoảng thời gian ngắn, liền có thể lấy tu vi Luyện Khí kì một mình săn giết 10 con Yêu Thú cấp 2, nàng không giống như tiểu Trần trở thành hạch tâm để tử được Hàn Băng Tông chú trọng bồi dưỡng, thì ta liền không phải Nguyên Anh.

“Hắc, ngươi đã nói như vậy, thì nhiệm vụ này liền giao cho ngươi á.” Lâm Thanh Phong trong lòng lẩm bẩm suy tính một chút rồi gật đầu cười nói.

- Hắc, Nguyên Anh, ngươi thật không hổ danh là Nguyên Anh của ta nha.

“A? Ý gì? Vì sao vẻ mặt đại ca lại nói như vậy?” Nguyên Anh nội tâm chợt loạn, chỉ thấy Lâm Thanh Phong tiếp tục nói.

- Nói thật cho ngươi biết đi, lần này ta vào đây, mục đích chủ yếu là để bàn tính với các ngươi nội dung huấn luyện cho những người kia.

- Nhưng ngươi đã thay ta vạch ra kế hoạch chu toàn như vậy, liền theo lời ngươi nói mà làm á.

Lâm Thanh Phong cười lớn, nói một câu rồi tinh thần lực liền tản mất, để lại Nguyên Anh một mặt trợn mắt há mồm, thật lâu cũng không nói nên lời.

Tiểu Long một bên Yêu Đan run rẩy liên hồi, nó cũng không phát ra âm thanh, nhưng Nguyên Anh vẫn có thể nhìn ra, con hàng này đang nín cười.

....Hết Chương 286….