Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 277: Luận bàn? Vẫn là thôi đi




“Vị Bán Tiên đó thật sự tồn tại sao?” Lão Tông chủ hít vào một hơi khí lạnh, Vô Cực Tử bĩu môi một cái.

- Ngươi ngạc nhiên cái quỷ gì? Ngươi đã bao giờ thấy Thiên Cơ Tử đoán sai hay chưa?

“Thiên Cơ Tử quá mức thần bí, ta tu luyện tới hiện tại đã hơn 7 vạn năm, nhưng lần duy nhất ta nhìn thấy hắn là ở hội nghị lần trước, còn lại ta chỉ được nghe truyền miệng, đương nhiên ta sẽ nghi ngờ a.” Lão Tông chủ lắc đầu cười khổ, thở ra một hơi tiếc nuối.

- Có lẽ là do bọn ta không có duyên.

Vô Cực Tử gật đầu rồi nói.

- Vậy để ta giải thích cho ngươi một chút đi.

- Có lẽ ngươi không biết, nhưng trước đó Thiên Cơ Tử đã tiên đoán cho ta một quẻ, hắn nói sau khi hội nghị diễn ra thì ta sẽ gặp một trận kiếp nạn, thân tử đạo tiêu.

“Nghiêm trọng như vậy? Nhưng ngươi hiện tại là như thế nào? Theo lời ngươi nói thì tính từ lúc hội nghị kết thúc cho tới bây giờ đã hơn một trăm năm rồi, vì sao ngươi vẫn còn lành lặn? Chẳng lẽ Thiên Cơ Tử đoán sai rồi? Hay ý của hắn là ngươi sẽ gặp nguy hiểm trong lúc chúng ta tiến vào Thượng Cổ Chiến Trường?” lão Tông chủ cau mày hỏi.

“Không có, sau đại hội lần trước, ta thật sự đã gặp kiếp nạn, và gần như chết rồi, may mắn là được Thiên Cơ Tử báo trước, nên ta đã có phòng bị, nhưng dù vậy, ta cũng chỉ còn lại một phần thần niệm may mắn thoát nạn mà thôi.” Vô Cực Tử mỉm cười nói.

“Chuẩn xác như vậy? Nhưng chỉ chưa tới một trăm năm a? Nhanh như vậy mà ngươi đã hoàn toàn bình phục rồi?” Lão Tông chủ một mặt kinh ngạc nhìn Vô Cực Tử rồi hỏi.

“Đúng vậy, không những bình phục, mà ta còn tìm được một đệ tử đắc ý đây.” Vô Cực Tử đắc ý cười.

“!!!”

“Tiểu tác tử đã ra đời rồi?” Lão Tông chủ vẻ mặt kinh dị hít vào một hơi khí lạnh, ai cũng biết Vô Cực Tử - Vô Cực Kiếm Thánh còn có một biệt danh khác là Tác Tử Tôn Giả, vì thế nghe tới đệ tử của hắn, lão Tông chủ liền nghĩ tới biệt danh này.

“Cút” Nụ cười đắc ý của Vô Cực Tử đã ném đi đâu mất, và thay vào đó là sắc mặt đen kịt, nghiến răng ken két.

“Hắc hắc, lần này là lỗi do ta.” Lão Tông chủ cười lớn, tay vỗ vai Vô Cực Tử nói xin lỗi, nhưng trên mặt hắn không có chút nào là tỏ vẻ hối lỗi cả, sau đó hai mắt ông phát sáng tò mò hỏi.

- Đệ tử đắc ý của ngươi sao? Như vậy tư chất của hắn rất cao a, về sau có dịp ngươi để hắn và đồ tôn của ta luận bàn một chút.

“Luận bàn?... Ta nghĩ là thôi đi.” Nghe được lời này, Vô Cực Tử trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói.

“Vì sao? Cả hai luận bàn cùng nhau tiếp thu kinh nghiệm, chẳng phải rất tốt sao? Chẳng lẽ ngươi sợ tư chất của ngươi không bằng đồ tôn của ta?” Lão Tông chủ có chút khó hiểu hỏi, nhưng nhắc tới đồ tôn Nam Cung Tuyết, hắn có chút hãnh diện, nhắm mắt gật đầu nói.

- Cũng đúng, rất ít người được như tiểu Tuyết, tuy rằng trước đó bị một đám phế vật có mắt không tròng vùi dập, nhưng trong vòng hai mươi năm liền đạt tới Kim Đan, hiện tại đã là Kim Đan Viên Mãn, tùy thời đều có thể Kết Anh.

- Tư chất yêu nghiệt cỡ này, dù là Hỏa Vân lúc trước cũng không bằng a.

“Không có, nếu so về phần tư chất, thì Nam Cung Tuyết vẫn kém nhiều lắm, nói ra ta sợ ngươi sẽ bị đả kích.” Vô Cực Tử hai mắt híp lại, khóe miệng nở nụ cười mà không phải cười nói.

“Ồ? Ý của ngươi là, tư chất của đệ tử ngươi còn yêu nghiệt hơn cả đồ tôn của ta?” Lão Tông chủ nội tâm có chút giận, chỉ thấy Vô Cực Tử gật đầu nhàn nhạt trả lời.

- Hai mươi năm từ Trúc Cơ đạt tới Kiếm Tâm cảnh giới, tuy rằng cơ thể thiếu Linh Lực, nhưng trong tình trạng như vậy, vẫn có thể dùng một thân tu vi Kiếm Đạo treo lên đánh Luyện Hư Viên Mãn, ngươi nghĩ như thế nào?

“Cút, ngươi lừa ta, về sau chúng ta tuyệt giao.” Lão Tông chủ đương nhiên là không tin, muốn đạt tới Luyện Hư Viên Mãn dễ dàng hay sao? Ngay cả Hỏa Vân Tôn Giả lúc trước cũng mất mấy ngàn năm, tu luyện hai mươi năm liền treo đánh Luyện Hư Viên Mãn, đây còn là tu luyện sao? Đây là bật hack đi.

Nếu đây thật sự là tu luyện, thì bọn họ tốn mấy ngàn năm để đạt tới Luyện Hư Viên Mãn tính là gì? Sớm tìm khối đậu hũ đập đầu tự sát a.

“Ta biết khi ta nói ra, ngươi sẽ có phản ứng này, nhưng đây là sự thật, ta cũng không còn cách nào khác a.” Vô Cực Tử lắc đầu cười khổ.

Lão Tông chủ hai mắt nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, nhận ra hắn không nói dối, lúc này ông mới hít sâu một hơi.

- Ngươi nói thật?

“Đương nhiên là thật.” Vô Cực Tử gật đầu một cái rồi nói tiếp.

- Tính ra, đệ tử của ta cùng đồ tôn của ngươi, cả hai vẫn là tỷ muội thân sinh đây.

“Tỷ muội thân sinh? Đệ tử của ngươi là Nam Cung Mị Ảnh?” Lão Tông chủ nghe tới đây liền nhanh chóng hỏi.

“Đúng vậy, nàng là tỷ tỷ của Nam Cung Tuyết, ta được nàng nhờ vả tới đây bảo vệ Nam Cung Tuyết trong thời gian mà tên Hỏa Vân kia rời đi.” Vô Cực Tử gật đầu nói, đối với chuyện lão Tông chủ biết tới Nam Cung Mị Ảnh hắn cũng không có chút ngạc nhiên, là sư tổ của Nam Cung Tuyết, hắn không biết tới tỷ tỷ của nàng mới có vấn đề.

“Tư chất quái vật cỡ này, hẳn là ngươi đã dốc hết toàn bộ tài sản để trợ giúp nàng đi? Nhưng như vậy cũng đáng giá a.” Lão Tông chủ lúc này cũng dần tin tưởng, nói tới tỷ tỷ của Nam Cung Tuyết, ông tin Vô Cực Tử sẽ không lừa mình.

“Như vậy thì không có, lúc nhận nàng làm đệ tử, ta chỉ là một luồng thần niệm, vì thế ta chỉ dạy nàng một bộ kiếm pháp căn bản, và tặng nàng một thanh kiếm Linh cấp Pháp Khí, sau đó ta liền đi tới một thế giới khác để tái tạo thân thể, nàng có thể đạt tới tu vi hiện tại đều là do tự thân nàng cố gắng.” Vô Cực Tử một mặt vô tội nói.

“Cút, tuyệt giao, ta hạn cho ngươi trong mười giây liền cút khỏi tầm mắt của ta, còn bằng không đừng trách ta không khách khí.” Lão Tông chủ hai mắt phát hỏa, theo ông nghĩ, tên Vô Cực Tử này căn bản là nói bậy, bởi theo lời hắn nói, Nam Cung Mị Ảnh chẳng khác nào một tán tu a, một tán tu không có người chống lưng có thể đạt tới mức này sao? Căn bản là nói bừa.

Vô Cực Tử cười khổ lắc đầu, ngay cả ông cũng không dám tin Nam Cung Mị Ảnh có thể đạt tới trình độ như vậy đâu, trong khoảng thời gian hai mươi năm, Nam Cung Mị Ảnh có thể đạt tới Kiếm Ý cảnh giới là ông nằm mơ cũng có thể mỉm cười rồi, nhưng sự thật nàng còn hơn ông mong đợi, vững vàng đứng ở Kiếm Tâm cảnh giới, lúc vừa trở về gặp Nam Cung Mị Ảnh, suốt mấy ngày ông đều ngồi một mình cười như điên, Lâm Thanh Phong còn nghĩ rằng ông điên thật rồi đây.

Nhắc tới Lâm Thanh Phong, Vô Cực Tử liền sửng sốt, nhanh chóng nói.

- Đúng, nhắc tới hai nàng, ta còn phải nhắc tới một người khác đây.

“Ngươi còn muốn lừa ta chuyện gì?” Lão Tông chủ cau mày hỏi.

“Từ đầu tới giờ, ta thực sự không lừa ngươi, ngươi tin cũng được, mà không tin cũng được, nhưng nếu ngươi muốn nhờ vả vị Trận Pháp Đại Sư kia, ngươi phải nghe ta nói về người này.” Vô Cực tử lắc đầu nói.

Nghe được lời này, lão Tông chủ mới nghiêm túc gật đầu.

- Tốt, ngươi mau nói.

“Hắn gọi là Lâm Thanh Phong, hắn là trượng phu của Mị Ảnh.” Vô Cực Tử trầm giọng nói.

“Là trượng phu của Mị Ảnh? Như vậy hắn là tỷ phu của tiểu Tuyết rồi? Ta có thể nhờ tiểu Tuyết nói giúp a.” Lão Tông chủ vẻ mặt kinh hỉ, nhưng đáp lại ông chỉ có cái lắc đầu của Vô Cực Tử.

- Ngươi có thể làm như vậy, nhưng ta không hứa chắc là hắn sẽ nghe lời Nam Cung Tuyết a.

- Mà thậm chí, hắn còn có thể khiến Nam Cung Tuyết quay ngược lại cắn ngươi một ngụm.

“Cái này… hẳn là không thể nào đi?” Lão Tông chủ cau mày, Vô Cực Tử lại thở ra một hơi rồi nói.

- Ngươi đã từng nghe Âm Dương hai vị tôn giả nhận được một vị đệ tử mới chưa?

“Đương nhiên là nghe qua, là một nữ hài mang Âm Dương hai hệ linh căn, từ 13 năm trước ở tuổi 30 liền trở thành Nguyên Anh tu sĩ, và được công nhận là Nguyên Anh kì trẻ nhất đại lục, chuyện này có liên quan tới hắn sao?” Lão Tông chủ gật đầu tò mò hỏi.

“Đương nhiên là có, đệ tử của hai người ấy, là do Lâm Thanh Phong tên này “tiện tay” nhặt được ngoài đường.” Vô Cực Tử thở ra một hơi.

- Sau đó Âm Dương hai vị tôn giả lại trùng hợp đi cùng Băng Thánh tới gặp Hỏa Vân tên kia, và phát hiện ra.

“Âm Dương hai vị tôn giả thật may mắn a, trên trời rớt xuống một dĩa bánh…”

“Dĩa bánh mà ngươi nói, Âm Dương hai người bọn họ phải mua với giá 100 viên Linh Thạch Cực Phẩm, ngốn gần một phần tư gia sản của hai người, và còn phải thiếu nợ hắn một cái nhân tình.” Lão Tông chủ còn chưa nói hết lời, Vô Cực Tử liền chen vào.

“!@#!@$%” Lão Tông chủ trợn mắt há mồm, một mặt không thể tin nhìn về Vô Cực Tử, ông còn nghĩ rằng mình nghe nhầm đây.

….Hết Chương 277….