Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 249: Thần tiên sao?




Nghĩ không ra lý do nào lại có thể khiến Tổng Thống Mỹ lại rộng lượng như vậy, Lâm Cường trực tiếp mặc kệ, một dạng không quan tâm tùy ý nói.

- Mẹ nó, tiếp theo bà liền giữ điện thoại của tôi đi.

- Ngoài tên da đen vừa nãy ra thì đoán chừng sẽ có thêm vài tên nữa gọi tới hỏi chuyện a.

- Nếu những tên đó không đợi nổi thì bảo bọn hắn tới Buôn Ma Thuột tìm thằng Phong nha.

- Mà nhớ nhắc nhở bọn hắn phải biết điều một chút, Mị Ảnh vẫn còn ở đó, nếu để nó nổi giận thì có lẽ tận thế sẽ thật sự tới à.

Lâm Cường nói xong thì liền quay về ngồi uống trà với Lâm Anh Hào, mặc kệ mọi sự, đằng nào việc này cũng có liên quan tới Lâm Thanh Phong, mà đã dạng này thì ông có muốn quản thì cũng không quản nổi.

Trần Thị Hoa cười khổ không thôi, bà cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.

Một bên khác, sau khi ngắt máy, Tổng Thống Mỹ thở ra một hơi nhẹ nhõm, khóe miệng kéo lên nụ cười.

Người quân nhân một mặt không hiểu thấu, mới vài phúc trước Tổng Thống vẫn một dạng mặt ủ mày chau, hiện tại đánh một cuộc điện thoại gọi đi là tốt rồi? Lắc đầu một cái, người quân nhân lựa chọn im lặng không nói gì, hắn cũng tự hiểu được rằng có vài chuyện mà hắn vẫn còn chưa đủ tư cách để biết tới.

Tổng Thống Mỹ đứng ngồi không yên, nhưng ông vẫn cắn răng chờ đợi một giờ đồng hồ, sau một giờ, ông hít vào một hơi rồi lại gọi vào số điện thoại của Lâm Cường, mặc dù phải chịu khuất phục dưới “dâm uy” của Lâm Cường, nhưng đối với chuyện tìm được nguyên nhân dị tượng này rồi từ đó tìm ra cách giải quyết thì chịu đựng một chút có tính là gì?

Nhạc chờ điện thoại loại vang lên, Tổng Thống Mỹ thần sắc nghiêm túc ngồi đợi, chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủi mà thôi, nhưng đối với ông thì khoảng thời gian này dài còn hơn vài ngày, thậm chí là vài năm trời.

Rốt cục, đầu phía bên kia cũng tiếp nhận điện thoại, Tổng Thống Mỹ hớn hở nói.

- Làm phiền phu nhân, ta là Tổng Thống Mỹ, xin hỏi Lâm Cường hiện giờ đã rảnh tay hay chưa?

“Ồ? Lại là ngài sao? Thật ngại quá, chồng tôi hiện tại vẫn còn chưa có thờ gian.” Trân Thị Hoa xoắn xuýt trả lời, đồng thời đôi mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào Lâm Cường ở một bên đang cùng Lâm Anh Hào... chơi cờ, miệng toe toét cười rất cao hứng nói.

- Haha, cha à, cha sắp thua nha...

Tổng Thống Mỹ vẫn không hề biết chuyện này, chỉ nghe được Lâm Cường vẫn còn đang bận, ông cau mày thầm nghĩ.

- Không thể nào... chẳng lẽ việc này lại khó khăn như vậy? Ngay cả hắn cũng gặp trở ngại trong lúc điều tra nguyên nhân?

Nghĩ như vậy, trong lòng Tổng Thống Mỹ dâng lên một tia khí lạnh, sắc mặt ông trở nên ngưng trọng, nghiêm túc nói.

- Không sao cả phu nhân, là ta đường đột rồi.

- Nhưng nếu Hùng Vương có cần giúp đỡ thì xin hãy nói cho ta biết, ta sẽ tận lực giúp sức.

Trần Thị Hoa sắc mặt ngày càng cổ quái, trong lòng thầm lẩm bẩm.

- Trợ giúp đánh cờ ngươi có thể làm được không? Mặc dù làm được nhưng nếu nói ra thì ngài liền liều mạng già để sống chết với chồng tôi a.

Dù cho trong lòng nghĩ loạn thất bát tao, nhưng mặt ngoài Trần Thị Hoa vẫn nghiêm túc nói.

- Thật phiền ngài quá, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là hiện tại ông ấy thật sự không dứt ra được.

“Con bà nó, lần này lớn chuyện như vậy? Ngay cả Hùng Vương cũng bị trọng thương tới mức lập tức chạy đi tĩnh dưỡng?” Tổng Thống Mỹ mồ hôi chảy đầy đầu, trong lòng khiếp sợ không thôi, Trần Thị Hoa lại nói tiếp.

- Nhưng ông ấy có căn dặn tôi chuyển vài lời cho ngài.

“Ồ? Là những lời gì? Phiền phu nhân cho tôi biết.” Nghe Trần Thị Hoa nhắc tới có lời cần chuyển cho mình, Tổng Thống Mỹ cũng nghiêm túc hẳn lên, theo ông nghĩ rằng Hùng Vương đều gặp “trọng thương” vì “điều tra” nguyên nhân chuyện này, thì thế ông rất cẩn thận lắng nghe, lo sợ bỏ sót bát kì chữ nào, nếu thật sự như vậy thì phần tội lỗi này ông không gánh nổi.

Thở dài một hơi Trần Thị Hoa nói.

- Nguyên nhân ngài liên lạc thì ông nhà tôi cũng biết rõ.

- Nhưng ngài cứ yên tâm, tình trạng này chỉ kéo dài vài ngày, nửa tháng mà thôi, cũng không gây ra hậu quả gì to tát, cùng lắm là xem như trời nhiều mây đen che phủ trong vài ngày.

- Nếu ngài muốn biết nguyên nhân, thì hãy cho người tới ngọn núi mà bọn tôi vừa đi tại Buôn Mê Thuột, còn việc đó là ngọn núi nào thì đoán chừng sẽ không làm khó được ngài a? Ở nơi đó sẽ có người giải thích rõ ràng cho ngài biết, ngài cứ trực tiếp hỏi người đó là được.

- Nhưng phiền ngài nhớ kĩ, không được phép làm trái lời người đó, hoặc là có những tiểu hành động khiến người đó bất mãn, bởi vì người đó là Thần Tiên, nếu trường hợp tệ nhất xảy ra... thì dù ngài có bồi cả nước Mỹ thì cũng không một ai có thể cứu được ngài.

Trần Thị Hoa nói xong liền ngắt máy, để lại đầu bên kia Tổng Thống Mỹ một mặt trợn mắt há mồm.

Rất nhanh sau đó, ông liền lấy lại bình tĩnh cau mày suy nghĩ, Thần Tiên? Trên đời này thật sự có Thần Tiên cái dạng này tồn tại sao? Nhưng Trần Thị Hoa cũng không có lý do để lừa ông cả, vì thế đối với câu nói sau cùng của Trần Thị Hoa, Tổng Thống Mỹ mặc dù không tin nhưng cũng phải suy xét lại cho thật kỹ.

Trầm ngâm một hồi, Tổng Thống Mỹ liền nhấc lên điện thoại đánh một cuộc gọi.

- Các người hãy cử một Tiểu đội... à không, một Trung đội đang ở Việt Nam tới Buôn Mê Thuột, trong vòng hai giờ dùng bất cứ giá nào cũng phải tới đó cho bằng được, và tôi muốn trực tiếp xem xét tình hình ở đó, nên hãy mang theo thiết bị đầy đủ.

Tổng Thống căn dặn một hơi rồi gác máy, thở dài mệt mỏi, tựa lưng vào ghế ngồi thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Vị quân nhân đứng một bên có vẻ khá ngạc nhiên, nhịn không được lên tiếng hỏi

- Thưa Tổng Thống, vì sao trông ngài có vẻ mệt mỏi như vậy?

Tổng Thống Mỹ im lặng không trả lời, vị quân nhân cũng đành ngậm miệng.

Một lúc sau, vị quân nhân lại nghe được câu hỏi.

- Trên thế giới này thật sự có Thần Tiên sao?

….

Tổng Thống Mỹ cử một Trung đội tiến tới Buôn Mê Thuột cũng không ra lệnh dấu diếm bất kì ai, vì thế rất nhanh sau đó, các nước khác cũng biết được chuyện này, ai cũng nhao nhao phái ra quân đội tới đây.

Chỉ trong nhất thời, Buôn Mê Thuột liền trở thành đề tài nóng bỏng nhất trên các phương tiện thông tin truyền thông.

Đối với những chuyện này, Nam Cung Mị Ảnh cùng Lâm Thanh Phong hai người đều không biết gì cả, lúc này Lâm Thanh Phong một thân hình rồng đang nằm ngắm mắt, đã dung hợp được gần một phần ba viên Yêu Đan, thân rồng đã dài hơn mười mét, Long Lân trên người đã cố định từ lâu, ban đầu còn mỏng như cách ve nhưng hiện tại đang ngày càng dày hơn.

Vài giờ đồng hồ dung hợp được một phần ba viên Yêu Đan, nghe như cũng không đến nỗi chậm, nhưng Nam Cung Mị Ảnh nhìn thấy rất rõ ràng, tốc độ dung hợp Yêu Đan của Lâm Thanh Phong ngày càng chậm lại, theo nàng tính toán thì để dung hợp thành công hai phần ba viên còn lại thì Lâm Thanh Phong phải cần ít nhất là một tuần lễ nữa.

Nam Cung Mị Ảnh rất vui vẻ, bình thường đều là Lâm Thanh Phong đứng ra bảo vệ cho nàng, chỉ có những lúc như thế này hắn mới cần nàng đứng ra bảo vệ cho hắn, tinh thần lực của nàng đã sớm tản ra, bao phủ cả ngọn núi, không có gì có thể thoát khỏi cặp mắt của nàng được.

Ngồi ngẩn người không được bao lâu, Nam Cung Mị Ảnh bỗng dưng nhíu mày, lẩm bẩm một câu.

- Các người phải biết điều một chút a.

Nói rồi Hàn Băng Kiếm xuất hiện, nắm trong tay Hàn Băng Kiếm, thân thể nàng từ từ lơ lửng lên không trung rồi biến mất.

Phía bên ngoài...

Mười chiếc xe chuyên dụng để chở quân nhân, có in hình lá cờ nước Mỹ dừng lại dưới chân núi, bên trong một chiếc xe một vị quân nhân vóc người cao lớn, khuôn mặt khá điển trai, một bộ tóc ngắn vàng óng, mắt xanh, chỉ cần nhìn qua là biết hắn không phải người dân gốc Châu Á, hắn ngồi ở tay lái, đưa tay đè lên bộ đàm trên vai rồi dùng tiếng Anh nói.

- Báo cáo, chúng tôi đã tới nơi, đang đợi chỉ thị.

“Tốt lắm tiểu đội trưởng, tôi đã biết, hiện tại các anh liền đợi ở đó, dù cho có bất kì người nào tới thì các anh cũng không được hành động lỗ mãng.” Bên trong bộ đàm truyền tới giọng nói khàn khàn.

Người quân nhân sắc mặt nghiêm túc trả lời.

- Rõ.

Ngắt bộ đàm, vị quân nhân này đưa tay sờ lên cổ, nơi đó hắn đeo một sợi dây chuyền hình quả trứng nhỏ, bên trong quả trứng có đặt một tấm ảnh chụp một người phụ nữ gốc âu đang bế một đứa bé trai.

Nhìn tấm hình, trên khuôn mặt nghiêm túc của vị quân nhân liền hiện lên một nụ cười ôn nhu, nhưng chỉ trong giây lát, hắn cất sợi dây chuyền vào ngực rồi bước xuống xe, khuôn mặt nghiêm cẩn lớn tiếng kêu.

- Mọi người, mau xuống xe tập hợp.

Lời của vị quân nhân vừa dứt, toàn bộ người có mặt trên mười chiếc xe, tổng cộng hai trăm người nhanh chóng bước xuống, một thân vũ trang đầy đủ xếp thành năm hàng nghiêm túc đợi lệnh.

Lúc này vị quân nhân kia mới gật đầu nói.

- Tốt lắm, hiện tại mọi người liền ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ, ta có vài lời muốn nói.

….Hết Chương 249….