Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 232: Truyền Thừa?




“Phu quân vẫn chưa tỉnh lại sao?” Nam Cung Mị Ảnh có chút ngán ngẩm, hai tay ôm đầu gối đưa mắt nhìn xung quanh.

Xung quanh vẫn như lúc trước, Ma Binh vẫn còn ở khắp nơi, ma khí thoát ra từ cơ thể chúng khiến mặt trời không thể chiếu sáng nơi đây.

Ngũ Phương Trấn Ma Trận uy lực liên tục suy yếu, hiện tại ánh sáng tỏa ra từ nó mười không còn một, tùy thời đều có thể tắt đi.

Trong tình cảnh này, nếu đổi thành một người khác thì đã sớm chạy khỏi nơi này từ sớm, nhưng Nam Cung Mị Ảnh vẫn kiên trì ở lại đây hộ pháp cho Lâm Thanh Phong. 

Không phải là nàng không lo lắng, mà chỉ đơn giản là nàng tin tưởng Lâm Thanh Phong có thể hoàn thành xong thí nghiệm trước khi Ngũ Phương Trấn Ma Trận hoàn toàn hỏng mất.

Không biết đã trải qua bao lâu, Lâm Thanh Phong rốt cục tỉnh lại, hắn mở mắt cau mày nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Nam Cung Mị Ảnh thì hắn rốt cục yên tâm nở nụ cười.

- Lão bà, vất vả cho ngươi.

“Chàng tỉnh rồi? Như vậy tức là thử nghiệm của chàng đã thành công?” Nam Cung Mị Ảnh cũng vui vẻ đứng dậy đi đến bên cạnh hắn.

Lâm Thanh Phong gật đầu đứng dậy.

- Đã thành công một nửa, hiện tại ta sẽ thử nghiệm thêm một chút, nếu ta thành công thì ta sẽ giải quyết triệt để bọn chúng.

Nam Cung Mị Ảnh tò mò hỏi.

- Như vậy tiếp theo chàng muốn làm thế nào?

Lâm Thanh Phong mỉm cười thần bí, hắn bước ra khỏi phong ấn hình cái nồi của mình, hít vào một hơi rồi thầm nói với Ma Vương bên trong cơ thể.

- Hiện tại ngươi thử vận chuyển Luyện Khí Quyết tầng 1 thử một chút xem sao?

“Ta biết rồi.” Ma Vương hiện tại chỉ là một đoàn khí màu trắng bạc, sau khi nghe Lâm Thanh Phong nói như vậy thì đoàn khí phát sáng, Nguyên Anh đã sớm truyền cho hắn phương pháp vận chuyển Luyện Khí Quyết nên hắn rất dễ dàng làm theo.

Ngay lúc này, ma khí xung quanh khu vực này giống như một dòng suối, chảy vào cơ thể Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh đều giật mình, nhưng ma khí sau khi tiến vào cơ thể Lâm Thanh Phong thì một dạng như trâu đất xuống biển, không khiến hắn bị ảnh hưởng gì khác.

Nhận ra điểm này, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, hắn lên tiếng nói.

- Đừng lo lão bà, ta không có chuyện gì.

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu đứng im lặng cạnh bên.

Lâm Thanh Phong nhắm mắt, tinh thần lực tập trung nhìn vào Ma Vương bên trong cơ thể.

Ma Khí tràn vào càng nhiều, kích thước của Ma Vương cũng theo đó ngày càng lớn, nhưng tốc độ lớn lên rất chậm, Lâm Thanh Phong quan sát hắn hơn mười phút thì hắn cũng chỉ dài và lớn hơn một chút mà thôi, lúc đầu kích thước của Ma Vương dài chừng 11cm, thì sau mười phút thì chỉ dài thêm chừng 0.1cm mà thôi.

0.1cm tuy rằng không nhiều, nhưng ma khí xung quanh đây bị hút hơn mười phút đã bắt đầu ít hơn thấy rõ.

Sau hơn 30 phút thì đã có một tia ánh sáng mặt trời chiếu rọi tới đây, Nam Cung Mị Ảnh ngay lập tức nhìn thấy được tia sáng này, nàng mỉm cười.

Ma Vương bên trong cơ thể Lâm Thanh Phong đã dài thêm 0.1cm nữa, lúc này Lâm Thanh Phong mới gật đầu nói tiếp với Ma Vương.

- Hiện tại hãy vận chuyển tầng 2 thử xem?

Ma Vương im lặng không nói gì, ánh sáng từ đoàn khí màu bạc càng ngày càng sáng hơn, đoàn khí cũng bắt đầu chầm chậm xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy nhỏ.

Ma Khí xung quanh cũng theo đó mà bị hút vào cơ thể Lâm Thanh Phong nhanh hơn, lúc ban đầu thì như một dòng suối chảy, hiện tại giống như lũ chảy thẳng vào cơ thể Lâm Thanh Phong, lực hút quá mạnh ngay cả đám Ma Binh xung quanh cũng bị hút vào theo.

Đám Ma Binh bị hút vào cơ thể Lâm Thanh Phong bọn chúng như cảm nhận được nguy hiểm, nên bắt đầu phản kháng, nhưng bọn chúng phản kháng không có tác dụng, kết quả bọn chúng cũng giống như ma khí bị hút vào vòng xoáy mà Ma Vương tạo ra, từ đó vòng xoáy cũng dần dần trở nên lớn hơn.

Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút rồi nghĩ.

- Lớn nhanh là do hút được Ma Binh và số lượng ma khí nhiều hơn sao?

“Có lẽ như vậy.” Nguyên Anh cũng gật đầu.

Lâm Thanh Phong mỉm cười.

- Nếu là như vậy, có lẽ với số lượng lớn Ma Binh bên ngoài cùng số Ma Tướng và Ma Vương bị phong ấn trong kia thì hẳn là đủ để hắn hóa thân thành một Nguyên Anh khác.

Nguyên Anh gãi đầu một cái rồi nói.

- Nếu là như vậy thì về sau chúng ta liền gặp vấn đề khác, ta chắc chắn rằng hắn không sử dụng ma khí để tăng thực lực, bởi nếu hắn sử dụng ma khí thì hắn cũng không trở thành đoàn khí màu trắng như thế này.

- Về sau chúng ta làm sao tìm ra loại khí thích hợp cho hắn tu luyện đây?

“Ta cũng không biết, nhưng hiện tại cứ như vậy đi, chuyện đó về sau chúng ta sẽ tìm cách khác.” Lâm Thanh Phong nghĩ nghĩ rồi trả lời.

Ngay lúc này Ma Vương liền nói.

- Không cần thiết, ta cảm nhận được rằng, ta không cần những loại khí mà các ngươi nói để tu luyện, ta dùng một phương thức khác.

Nghe được lời này, Lâm Thanh Phong cùng Nguyên Anh cả hai đều tròn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Ma Vương, Lâm Thanh Phong liền hỏi.

- Ý của ngươi là sao? 

Ma Vương trả lời.

- Kể từ lúc trở thành như thế này, trong trí nhớ của ta liền xuất hiện một loại phương pháp để tu luyện.

- Lúc ban đầu ta không biết nó là gì, không biết rằng nó có chính xác hay không, nhưng hiện tại ta đã xác định rằng, đây mới là phương pháp tu luyện chính xác nhất.

Lâm Thanh Phong cau mày suy đoán một chút rồi hỏi.

- Là truyền thừa sao? Trước tiên không quản nó từ đâu ra, nhưng vì sao ngươi có thể xác định được?

Ma Vương trầm ngâm một chút rồi nói.

- Lúc ban đầu, ta cũng theo lời các ngươi thử vận chuyển Luyện Khí Quyết, nhưng tốc độ hấp thụ ma khí rất chậm.

- Và hiện tại ta đang làm theo phương pháp trong trí nhớ của ta thì tốc độ hấp thu ma khí lại nhanh hơn.

Trầm ngâm một chút thì Ma Vương lại nói tiếp.

- Cũng không đúng, những ma khí này được tạo từ đoàn khí màu bạc giống ta hiện tại, ta cảm giác được những đoàn khí này là một thể, vì thế ta chỉ việc thu bọn chúng lại mà thôi. 

- Sau khi ta lấy lại nó thì ma khí tự động tiêu tán.

Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu hỏi.

- Chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc lại sau, hiện tại ngươi có thể tăng tốc độ hấp thụ ma khí hay không?

- Ngũ Phương Trấn Ma Trận tùy thời đều có thể sụp đổ, chúng ta phải nhanh hơn một chút.

“Được thôi, rất đơn giản.” Ma Vương giọng nói rất bình thản trả lời.

Ma Vương dứt lời thì hắn cũng tăng tốc độ hấp thụ ma khí.

Ma khí xung quanh biến mất với tốc độ mắt thường đều có thể nhìn thấy được, chỉ sau vài giờ mà ánh sáng mặt trời đã chiếu sáng nơi đây, số lượng Ma Binh đếm không hết bên ngoài hiện tại chỉ còn khoảng vài trăm con.

Bọn người Lâm Cường vừa tới, Trần Thị Hoa không có ở đây vì bà phải ở lại chăm sóc cho Lâm Anh Hào, những người này đều giật mình bởi bọn họ nhìn thấy cảnh Lâm Thanh Phong điên cuồng hấp thu ma khí, ngay cả những ma khí trong cơ thể do bọn họ giết Ma Binh bên ngoài đều một dạng bị Lâm Thanh Phong hấp thu.

Mọi người tập trung vào Lâm Thanh Phong, chỉ riêng mỗi một mình tên mập trợn mắt kinh ngạc nhìn về Ngũ Phương Trấn Ma Trận ngơ ngác hỏi.

- Cột sáng đó là gì?

Không ai để ý tới câu hỏi của tên mập, tất cả mọi người đều một dạng tập trung nhìn về phía Lâm Thanh Phong, mặc dù bọn họ cũng tò mò về Ngũ Phương Trấn Ma Trận, nhưng hiện tại bọn họ vẫn lo lắng tới an nguy của Lâm Thanh Phong nhiều hơn, Lâm Thanh Phong là người có thể sử dụng Bách Nhân Trảm Ma Đao, hắn là người duy nhất không lo lắng ma khí nhập thể khi giết yêu ma, nếu hắn xảy ra chuyện thì bọn họ phải làm sao xử lý hết đám yêu ma bây giờ?

Lâm Cường trong lòng cũng gấp lên muốn chạy tới bên cạnh Lâm Thanh Phong, nhưng ông rất tỉnh táo hỏi Nam Cung Mị Ảnhi.

- Mị Ảnh, con biết thằng Phong nó đang làm cái gì sao?

Nam Cung Mị Ảnh nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười nói.

- Phu quân hiện đang hấp thụ ma khí vào cơ thể để xử lý bọn chúng.

“Ngu ngốc.” Lâm Cường lập tức hét lớn, ông cắn răng nói.

- Nó cũng biết tác hại khi ma khí nhập thể là gì mà? Tại sao nó lại làm như vậy? Còn con tại sao con không ngăn cản nó?

Đối mặt với câu hỏi của Lâm Cường, Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười nhàn nhạt trả lời.

- Phụ thân đừng lo lắng, phu quân biết rõ chàng ấy đang làm cái gì.

- Hiện tại chàng cần tập trung để xử lý những Ma Binh cùng số ma khí còn sót lại, không biết bao giờ mới xong, nếu nọi người đã tới đây thì hãy giữ sức thôi, phong ấn phía trước tùy thời sụp đổ, sau đó chúng ta phải trải qua một trận đại chiến đây.

Lâm Cường trầm mặc nhìn về phía phong ấn, sau đó lại nhìn về phía Lâm Thanh Phong, một lúc sau ông thở ra một hơi, ông cũng tin tưởng rằng Nam Cung Mị Ảnh sẽ không lừa ông những chuyện này, ông gật đầu nói.

- Được rồi, mọi người cứ theo lời Mị Ảnh nghỉ ngơi một chút thôi.

Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười gật đầu, nhưng lúc này Lâm Thanh Phong lại mở mắt lên tiếng.

- Không còn kịp nữa, bọn chúng đã tới rồi.

….Hết Chương 232….