Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 222: Nguyên Anh




Lâm Cường gật gù.

- Ít ra phải như vậy, Mị Ảnh là một đứa con gái rất tốt, nó đã vì mày mà phải làm nhiều thứ như vậy, nếu mày còn không chấp nhận nó thì sau khi trở về tao liền đem mày đi thiến, sau đó tao và mẹ mày sẽ ra sức tạo thêm một đứa nữa để nối dõi tông đường.

Lâm Thanh Phong bĩu môi một cái.

- Tên đàn ông vô liêm sỉ mặc đồ của phụ nữ mà cũng dám nói tới việc ra sức tạo em bé hay sao?

“Mày…” Lâm Cường cứng họng, ông cũng không thể nói gì khác mà chỉ đành hừ một cái rồi giận dỗi quay mặt đi.

Lâm Thanh Phong cười hắc hắc, Lâm Anh Hào thì mồ hôi đầy đầu nhìn về con trai của chính mình, mặc dù lúc đầu ông có chút gai mắt với bộ đồ mà con trai mình đang mặc, nhưng lại nghĩ rằng đây là “mốt” thời trang hiện tại nên ông chỉ hơi nghi ngờ một chút thôi.

Cho tới hiện tại khi nghe Lâm Thanh Phong khẳng định đây là đồ của phụ nữ thì ông liền muốn khóc.

Lâm Anh Hào vẻ mặt sinh không thể luyến cắn chặt răng thở dài.

- Tiểu Cường, cha thật không ngờ… nhưng không sao, con có thể yên tâm, cha sẽ không trách con, mỗi người đều có một sở thích riêng mà.

Lâm Cường sắc mặt đen như đáy nồi, từ từ giải thích.

- Cha à, cha đừng nghe thằng bất hiếu đó nói bậy.

- Bởi vì Mị Ảnh sợ rằng con sẽ gặp chuyện bất trắc, nên nó mới đưa bộ đồ này cho con mượn, mặc dù là đồ của phụ nữ, nhưng theo lời Mị Ảnh nói thì một bộ đồ mỏng như vầy sức phòng ngự của nó còn hơn mười bộ áo chống đạn cơ.

Đợi Lâm Cường giải thích xong, Lâm Thanh Phong cười cười nói.

- Nhưng nó vẫn là đồ của phụ nữ đúng không?

Lâm Cường chỉ biết câm nín, ngẩng mặt nhìn trời, nhưng hiện tại bọn họ đang ở trong động, cũng không có bầu trời để ông nhìn, ông chỉ đành nhìn lên trần hang.

Trêu chọc Lâm Cường một lúc, Lâm Thanh Phong cũng không muốn tiếp tục nữa, hắn lắc đầu mỉm cười.

- Thôi, cũng đừng nói những chuyện này nữa, việc trước mắt là cha cùng ông nội, hai người hãy cũng nhau tu sửa phong ấn thôi, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa.

Lâm Cường hừ một tiếng từng bước đi tới trước phong ấn, Lâm Anh Hào cũng gật đầu rồi đi tới đó, hai người cùng nhau bàn bạc.

Lâm Thanh Phong không có chuyện gì làm, nên đành ngồi xuống tìm hiểu vì sao hắn chỉ có thể vận chuyển ba tầng đầu của Luyện Khí Quyết chứ không thể vận chuyển tầng thứ tư. 

Thở ra một hơi, Lâm Thanh Phong nhắm lại hai mắt rồi bắt đầu vận chuyển công pháp, đồng thời hắn cũng sử dụng tinh thần lực quan sát sự thay đổi của cơ thể mình.

Ngay lúc này hắn cũng nhận thấy Nguyên Anh ngồi im trong cơ thể hắn mở mắt, hắn trợn mắt nhìn về nó, chỉ thấy nó bĩu môi nhìn về đoàn tinh thần lực của Lâm Thanh Phong, tuy Nguyên Anh không nói gì nhưng không biết tại sao Lâm Thanh Phong vẫn có thể hiểu được.

- Tên rảnh hơi không có chuyện làm hay sao mà cứ đi làm phiền ta?



Lâm Thanh Phong trừng mắt nhìn chằm chằm về Nguyên Anh của chính mình, khóe miệng co quắp không nói nên lời, Nguyên Anh cũng được tính là một phần của hắn, cảm giác bị chính mình mắng như thế nào?

Lắc đầu một cái, Lâm Thanh Phong liền hỏi.

- Là ngươi đang nói chuyện với ta?

Nguyên Anh hừ lạnh.

- Nếu không phải là ta thì ai vào đây?

Lâm Thanh Phong gãi đầu tò mò.

- Nhưng ngươi cũng không nói gì, cũng không phát ra âm thanh nha? Làm sao ta có thể nghe được?

Nguyên Anh vẻ mặt có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

- Ngươi có thể động não một chút sao? Ta là Nguyên Anh của ngươi, ta cũng chính là ngươi, chúng ta dùng chung suy nghĩ, vì thế ta chỉ cần nghĩ những gì ta muốn nói là ngươi liền biết được.

Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

- Ồ, thì ra là như vậy sao? 

- Nhưng chẳng phải Nguyên Anh bình thường đều không có ý thức sao? Vì sao ngươi có thể tự mình suy nghĩ?

Nguyên Anh thở dài.

- Đúng là nguyên bản ta không có ý thức, chỉ có thể nghe mệnh lệnh của ngươi, nhưng nhờ lúc trước ngươi để đám ma khí nhập thể, vào lúc đó ma khí cũng đồng thời dung hợp với ta một ít, nên ta liền trở nên như vầy.

- Nói một cách khác là ta là một biến dị Nguyên Anh, ngoài ra bởi vì đã dung hợp một ít ma khí, nên ta có thể điều khiển chúng.

Lâm Thanh Phong hai mắt sáng rực.

- Nói cách khác là ta sẽ không cần lo lắng tới việc ma khí nhập thể sẽ gây ảnh hưởng tới ta?

“Đúng vậy” Nguyên Anh gật đầu.

- Lúc bình thường ta còn có thể thay ngươi vận chuyển công pháp, ngoài ra khi ngươi đối địch ta sẽ thay ngươi thi triển một loại, cũng đồng nghĩa với việc, ngươi cùng lúc có thể sử dụng hai loại pháp thuật khác nhau để tấn công đối thủ.

- Hoặc là ngươi có thể để ta ly thể, khi đó ta và ngươi sẽ đồng thời đối địch, nhưng ta không khuyến khích ngươi làm như vậy, mặc dù hai người đánh một sẽ có lợi thế hơn, nhưng dù gì ta cũng là Nguyên Anh, ta không có cơ thể trâu bò như ngươi, nếu để đối thủ nhân cơ hội này đánh ta trọng thương thì ngươi cũng ngay lập tức bị trọng thương.

- Hoặc tệ hơn là ta bị đối thủ giết chết thì tu vi của ngươi cũng ngay lập tức mất sạch.

“Ta hiểu được” Lâm Thanh Phong gật đầu.

- Nếu ngươi có thể giúp ta sử dụng pháp thuật, vậy ngươi có thể giúp ta lấy đồ từ nhẫn trữ vật không? 

Nguyên Anh gật đầu.

- Theo lý thuyết là vẫn được, nói cho cùng ta là do Nguyên Lực của ngươi ngưng tụ mà thành, nói một cách khác thì ta chính là một đám Nguyên Lực có ý thức tự chủ, những chuyện cần sử dụng Nguyên Lực thì ta sẽ làm được.

- Nhưng chúng ta không biết phải ở lại đây tới bao giờ, trước khi chưa tìm ra cách để bổ sung nguyên lực thì càng ít sử dụng một chút.

“Ta đã hiểu” Lâm Thanh Phong gật đầu rồi chuyển dời tinh thần lực ra ngoài, tập trung nhìn vào nhẫn trữ vật. 

Chỉ thấy bên trong có một đống linh thạch chồng một góc, vài lọ đan dược, vài bộ y phục, một cái valy, một con dao xếp, vài chai nước rỗng, ngoài ra cũng không còn gì khác.

Lâm Thanh Phong cau mày hỏi.

- Nguyên Anh, tại sao trong nhẫn trữ vật không có cái nồi của ta? Nó đâu rồi?

Nguyên anh hừ một cái..

- Trước khi ngươi độ kiếp thì cái nồi vẫn còn đề Son Goku và Vegeta ngồi, sau đó ngươi cũng đâu có thời gian lấy về, hiện tại nó hẳn là đang ở chỗ bọn hắn.

Nghe được Nguyên Anh trả lời, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi tiếc nuối.

- Là vậy sao? Tiếc thật, ta cảm thấy sử dụng cái nồi khá thuận tay, nhưng hiện tại không có thì thôi vậy.

Không còn cách nào khác, Lâm Thanh Phong liền thở ra một hơi rồi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, nhưng Nguyên Anh lại lên tiếng.

- Ta thấy, pháp thuật lúc nãy của ông nội khá thú vị, nhưng mỗi tội pháp lực cùng ma khí của ông nội truyền vào quá ít, không thể giúp chúng ta khôi phục ký ức hoàn toàn được, hiện tại cũng không có việc gì làm, ngươi cùng ta hai người có thể tu luyện một ít Pháp Lực đi, một lúc nữa ngươi giết thêm yêu ma để lấy ma khí, ta sẽ dung hợp bọn chúng rồi chúng ta tự mình thi triển pháp thuật.

“Cũng đúng” Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi đứng dậy đi tới chỗ Lâm Cường cùng Lâm Anh Hào.

Lâm Cường nhíu mày một cái rồi hỏi.

- Mày qua đây làm gì?

Lâm Thanh Phong mỉm cười.

- Không có gì, chỉ muốn hai người dạy con cách tu luyện ra pháp lực thôi.

Lâm Cường hừ một cái.

- Qua bên kia chơi, hiện tại tao và ông mày không rảnh.

Với câu nói này của Lâm Cường, Lâm Anh Hào cũng gật đầu.

- Cháu trai, hiện tại không phải thời gian đùa giỡn, cháu qua bên kia đi, ông và cha cháu còn đang bận việc đây, sau khi trở về thì cha cháu sẽ dạy cháu sau.

Hai người nói xong liền không tiếp tục để ý tới Lâm Thanh Phong, hai người chỉ xem là hắn đang đùa giỡn mà thôi, Lâm Thanh Phong không có pháp lực là điều hai người đều nhìn ra, hắn muốn tu luyện là đúng, nhưng hiện tại hai người thật sự không có thời gian.

Lâm Thanh Phong chưa từng tu luyện pháp lực, nên phải bắt đầu chỉ dẫn từng bước một, nhưng hiện tại phong ấn còn chưa sửa xong, làm sao hai người có thể bỏ thời gian để chỉ dạy hắn đây?

Lâm Thanh Phong thở dài một hơi, hắn cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng hai người không muốn dạy thì hắn cũng không còn cách nào khác.

Sờ cằm suy nghĩ một chút, Lâm Thanh Phong ngẩng đầu nhìn về phía phong ấn, lúc trước hắn đã được Trần Mỹ Duyên chỉ dạy tất cả pháp thuật do Lạc Long Quân truyền lại, phong ấn cũng là một trong số đó vì thế hắn cũng học hết.

Vấn đề là hắn không có pháp lực nên những gì hắn học được cũng không có trứng gì dùng, hắn chỉ học được lý thuyết suông mà thôi, cũng không thể thực hành, nhưng lần này thì khác, ở đây có sẵn phong ấn, hắn chỉ cần nhìn về phong ấn, cùng nhớ lại những gì mình đã học thì hắn liền hiểu nguyên lý hoạt động của phong ấn, từ đó có thể cùng Lâm Anh Hào và Lâm Cường suy nghĩ biện pháp tu sửa nó.

….Hết Chương 222…