Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 170: Có ba cách giải quyết




Lâm Thanh Phong lê một thân dính đầy máu Hoàng Kim Thử, trên đầu và vai còn có thêm vài cái xác Hoàng Kim Thử khác, hắn thở ra một hơi rồi đặt chân xuống mặt đất.

Ngay lúc này, liền có Hoàng Kim Thử xuất hiện xung quanh Lâm Thanh Phong khiến hắn hít vào một hơi khí lạnh, bên trên Nam Cung Mị Ảnh cùng Gia Cát Quang Minh đều chăm chú quan sát hành động của bọn chúng.

Đám Hoàng Kim Thử này chỉ di chuyển xung quanh Lâm Thanh Phong ngửi ngửi một lúc rồi quay đầu bỏ đi, cũng không tiếp tục để ý tới hắn.

Nhìn bọn Hoảng Kim Thử quay đầu bỏ đi, ba người bọn Lâm Thanh Phong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó Lâm Thanh Phong mỉm cười, hắn đưa ngón tay cái với Nam Cung Mị Ảnh rồi từ từ bước lại gần Thất Thải Hoa.

Nhìn Thất Thải Hoa cứ đong đưa nhè nhẹ theo gió, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, đóa hoa tưởng chừng như vô hại này đâu ai ngờ bên dưới nó ẩn chứa nguy cơ kinh dị như vậy đâu.

Lâm Thanh Phong lắc đầu một cái rồi lấy ra một cái xẻng nhỏ bắt đầu đào đất xung quanh đóa hoa, hắn đào rất từ từ và nhẹ nhàng để cố gắng không làm tổn thương đến đóa hoa.

Lay hoay một lúc sau, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán mỉm cười thu lấy đóa hoa vào nhẫn trữ vật, sau đó hắn quay về phía sau lấy ra cái nổi điều khiển nó bay lên trên.

Nhưng lúc này dị biến liền phát sinh, mặt đất dưới chân hắn bắt đầu rung động, đám cát vàng dưới chân Lâm Thanh Phong bắt đầu nhô lên, dị biến này khiến ba người bọn hắn đồng thời giật mình.

Gia Cát Quang Minh phản ứng cực nhanh, hắn hét lớn.

-Phong tiểu tử, mau bay lên ngay, đó là thử vương, hành động của chúng ta bị phát hiện rồi.

Lâm Thanh Phong cũng không dám chậm trễ, hắn liền điều khiển cái nồi bay lên cao, đồng thời một viên RasenShuriken cũng nhanh chóng được tạo thành nằm trên bàn tay của hắn.

Hành động của Lâm Thanh Phong liền khiến Gia Cát Quang Minh hết hồn, những năm này đi chung với hai người bọn hắn, Gia Cát Quang Minh cũng không xa lạ gì với chiêu RasenShuriken này nữa, hắn liền đoán được Lâm Thanh Phong đang muốn làm gì, hắn hét lớn.

-Không được làm tổn thương thử vương, bằng không chúng ta thật sự bị đám Hoàng Kim Thử này truy sát tới chân trời góc bể mất.

“Cái máng”, Lâm Thanh Phong cũng giật mình, hắn nhanh chóng thu lại viên RasenShuriken và dùng hết sức bú sữa mẹ điều khiển cái nổi bay lên cao.

Nhưng Lâm Thanh Phong vẫn chậm chân một chút, hắn vừa mới bay lên cách mặt đất 1-2 mét thì từ trong đống cát vàng, liền có một con Hoàng Kim Thử lớn nhảy ra, ánh mắt nó đỏ ngầu, hai chiếc răng cửa trắng toát, nó dùng bốn chân bám vào tay cầm của cái nồi rồi bắt đầu điên cuồng cắn loạn khắp nơi, phía bên dưới Hoàng Kim Thử cũng bắt đầu tụ tập, chỉ trong vài giây ước chừng đã có hơn một ngàn con lít nha lít nhít chạy tới phía dưới chân Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong đầu chảy đầy mồ hôi, hắn cũng cảm thấy hoảng sợ, phía dưới nhiều chuột như vậy, chỉ cần rơi xuống thì dù hắn có mười cái mạng cũng không đủ để chết.

Về phía con Hoàng Kim Thử lớn đang bám vào tay cầm cắn loạn kia, hình thể của nó lớn hơn những con Hoàng Kim Thử phía dưới nhiều lắm, mặc dù những con chuột phía dưới to lớn khác nhau, nhưng to nhất cũng chỉ cỡ một bàn tay, còn con chuột đang bám trên cái nồi của Lâm Thanh Phong thì to gần bằng một cánh tay rồi.

Nhìn sơ qua thì ai cũng đoán được, con chuột này chính là Hoàng Kim Thử Vương.

Hoàng Kim Thử chủ yếu ăn đất đá và khoáng thạch để sinh sống, vì thế hàm răng của chúng rất chắc khỏe, ngay cả Linh Cấp pháp khí cũng dễ dàng bị Hoàng Kim Thử thường gặm nát, thì đừng nói tới độ rắn chắc của bộ răng Hoàng Kim Thử Vương.

Tuy là vậy, nhưng Hoàng Kim Thử Vương sau một hồi cắn loạn nó vẫn không để lại nổi một vết trầy trên cái nồi, có lẽ nó cũng nhận ra rằng nó không thể cắn nổi cái nồi này, nên nó dừng lại dùng hai mắt đỏ ngầu của chính mình nhìn xung quanh.

Sau khi nó nhìn thấy Lâm Thanh Phong thì nó liền nhảy tới tấn công hắn.

Nam Cung Mị Ảnh ở phía trên lo lắng, nàng hét lớn.

-Phu quân, cẩn thận.

Lâm Thanh Phong sắc mặt lạnh lùng, hắn hừ một tiếng, đưa tay tóm lấy thân thể của Hoàng Kim Thử Vương, sau đó dùng hết sức mà vứt nó sang một bên.

Hành động này của Lâm Thanh Phong liền khiến Gia Cát Quang Minh giật mình, hắn nhanh chóng sử dụng linh lực làm thành một cái đệm nhẹ nhàng đỡ lấy Hoàng Kim Thử Vương rồi hét lớn.

-Thảo nê mã, chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng làm tổn thương nó sao? Ngươi ném nó mạnh như vậy, lỡ như nó ghi thù ngươi thì ngươi liền khổ rồi, sẽ bị Hoàng Kim Thử truy sát tới chân trời góc biển.

Lâm Thanh Phong lúc này đã điều khiển cái nồi lên một khoảng cách cao ngang hàng với Gia Cát Quang Minh cùng Nam Cung Mị Ảnh, hắn cũng không để ý tới lời nói của Gia Cát Quang Minh, mà chỉ lạnh lùng nhìn về Hoàng Kim Thử Vương.

Hoàng Kim Thử Vương hai mắt đỏ ngầu, nó bắt đầu kêu “chít, chít…” loạn cả lên, nhưng những con Hoàng Kim Thử xung quanh lại tập trung ngày càng đông hơn, số lượng hiện tại của bọn chúng còn đông hơn khi nãy bọn chúng tập trung đối phó với Độc Giác Lang nữa.

Nhìn số lượng Hoàng Kim Thử phía dưới, Nam Cung Mị Ảnh vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, nàng lên tiếng.

-Phu quân, hiện tại chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta đã chọc giận bọn nó a.

Lâm Thanh Phong cau mày, thật sự cái ổ chuột này quá đông rồi, nếu như không giải quyết triệt để bọn chúng thì về sau nhất định sẽ rất phiền toái, hắn hít vào một hơi rồi đánh liều một phen.

-Hoàng Kim Thử Vương, ta biết rằng ngươi có thể nghe hiểu ta nói những gì, nếu ngươi hiểu thì gật đầu, chúng ta sẽ thương lượng.

Nam Cung Mị Ảnh cùng Gia Cát Quang Minh trợn mắt nhìn Lâm Thanh Phong, con hàng này nghĩ lạc đi đâu rồi? Bảo Hoàng Kim Thử hiểu tiếng người? Sao ngươi không bảo chúng nó thượng thiên a? Phải biết rằng yêu thú muốn hiểu tiếng người thì ít nhất phải đạt tới cấp 4, Hoàng Kim Thử Vương chỉ mới đạt tới cấp 2 thì nó hiểu tiếng người kiểu gì?

Nhưng trái với suy nghĩ của Nam Cung Mị Ảnh cùng Gia Cát Quang Minh, Hoàng Kim Thử Vương hai mắt đỏ ngầu, nó kêu lên “chít, chít” rồi gật đầu.

Biểu hiện của Hoàng Kim Thử Vương lại khiến Nam Cung Mị Ảnh cùng Gia Cát Quang Minh kinh ngạc, nó thật sự hiểu tiếng người, nhìn Hoàng Kim Thử Vương gật đầu, Lâm Thanh Phong mới thở nhẹ ra một hơi, hắn gật đầu một cái rồi lên tiếng.

-Theo ta nhìn được, thì ổ chuột của ngươi có khoảng mười vạn con chuột đi?

Hoàng Kim Thử Vương hai mắt vẫn đỏ ngầu, nó kêu “chít chít” vài tiếng rồi lại gật đầu.

Lâm Thanh Phong mỉm cười.

-Trước tiên ta đoán một cái nữa, có phải rằng số lượng này sau nhiều năm nhưng mãi vẫn không tăng thêm đúng chứ?

Hoàng Kim Thử Vương tiếp tục gật đầu, bởi vì đây là sự thật, nó cũng không muốn dấu giếm làm gì.

Lâm Thanh Phong gật đầu rồi tiếp tục nói.

-Nếu như ta đoán không sai, nguyên nhân lớn nhất khiến bọn ngươi không thể tiếp tục gia tăng số lượng, là do không đủ thức ăn để cung cấp đúng không?

Hoàng Kim Thử Vương tiếp tục gật đầu, Lâm Thanh Phong mỉm cười.

-Nếu như ta có cách khiến các ngươi gia tăng thêm số lượng, như vậy ngươi có thể đưa ta Thất Thải Hoa hay không?

Hoàng Kim Thử có chút nghi ngờ, nhưng Lâm Thanh Phong đã nói trúng suy nghĩ của nó vì thế nó muốn nghe thử xem Lâm Thanh Phong có cách gì.

Lâm Thanh Phong mỉm cười rồi tiếp tục.

-Các ngươi đã trông giữ Thất Thải Hoa rất lâu rồi, vì thế ta cũng đoán được, lúc đầu có rất nhiều yêu thú tự đưa thân tới đây cho cac ngươi làm thịt để gia tăng số lượng, nhưng về sau thì số yêu thú tới đây ngày càng ít, đồng thời mỏ quặng ở phía dưới cũng đã bị tộc nhân của ngươi đào rỗng, thế nên hiện tại các ngươi đang thiếu lương thực trầm trọng đúng không?

Hoàng Kim Thử Vương cũng không lên tiếng, nó chỉ im lặng tiếp tục chờ Lâm Thanh Phong nói thôi.

-Ngươi có từng thử nghĩ, nếu như có một loại khoáng thạch mà ngươi cực kì thích ăn xuất hiện trước mặt ngươi thì ngươi sẽ thế nào?

-Theo ta đoán, khi đó ngươi liền lao tới mà ăn không thèm suy nghĩ đúng không?

Hoàng Kim Thử Vương gật đầu, đây là chuyện rất hiển nhiên a?

Lâm Thanh Phong mỉm cười.

-Vậy nếu như viên khoáng thạch đó lại trôi nổi giữa dòng dung nham lớn thì sao? Muốn ăn được khoáng thạch thì ngươi nhất định phải nhày xuống dung nham, nhưng một khi nhảy xuống dung nham thì mệnh ngươi cũng không còn, như vậy ngươi còn muốn ăn không?

Hoàng Kim Thử Vương suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, ăn nó bụng làm gì khi mệnh đã không còn chứ? Đây là điều rất hiển nhiên a?

Lâm Thanh Phong mỉm cười vỗ tay một cái rồi chỉ tay xuống đất.

-Trường hợp của các ngươi cũng tương tự như vậy, bao lâu nay các ngươi làm tổ ở đây sớm đã bị các yêu thú khác biết được rồi, vì thế đâu có yêu thú nào muốn thí mạng cho các ngươi ăn đâu?

-Vì thế các ngươi có để đóa Thất Thải Hoa ở đây cũng vô dụng, còn không bằng đưa nó cho ta để ta suy nghĩ tìm cách giúp các ngươi đâu.

Hoàng Kim Thử Vương trầm ngâm suy nghĩ, mặc dù nó mở ra linh trí có thể hiểu được tiếng người, nhưng dù sao linh trí của nó cũng rất thấp, không thể suy nghĩ xâu xa như người bình thường được, hiện tại Lâm Thanh Phong chỉ rõ vấn đề này thì nó mới nhận ra.

Nhìn Hoàng Kim Thử Vương im lặng suy nghĩ, Lâm Thanh Phong mỉm cười rồi giơ lên ba ngón tay.

-Ta có ba cách để giúp ngươi gia tăng số lượng, đồng thời cũng không sợ hãi vấn đề thiếu lương thực.

…..hết chương 170…..