Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 167: Chuyện cũ (3)




Lâm Thanh Phong nghe xong tới đây thì cũng phải im lặng, hắn thật không biết cách phải khuyên giải như thế nào nữa, bởi vì Trấn Nguyên Đại Sư đã sai, về tình về lý hắn đều sai.

Vè trách nhiệm làm một người phụ thân cùng phu quân, Trấn Nguyên Đại Sư đã không hoàn thành, về phần là một vị luyện đan đại sư, mặc dù hắn không có bổn phận phải chữa cho tất cả mọi người, nhưng một đứa trẻ lặn lội tới cầu xin hắn như vậy thì ít ra hắn cũng phải đi theo nhìn bệnh nhân một chút, nhưng hắn cũng không làm.

Trấn Nguyên Đại Sư thật sự đi một bước rơi xuống hố sâu vạn trượng không thể cứu vớt nổi, Lâm Thanh Phong thở dài một hơi. 

-Như vậy chuyện tiếp theo sau đó thế nào?

Gia Cát Quang Minh trầm ngâm một lúc.

-Sau khi mẫu thân mất, ta cũng không biết phải nên làm gì tiếp theo, nhưng bởi vì mẫu thân đã mong nhớ lão già ấy như vậy, nên ta đã lén chôn nàng bên cạnh tông môn của hắn, nhưng ta cũng không lập mộ bia, bởi vì ta vẫn hiểu được không nên chôn cất ở gần tông môn người khác, vì thế ta lén chôn mẫu thân ở đó để nàng có thể mỗi ngày đều có cơ hội được nhìn thấy hắn.

-Sau khi chôn cất xong mẫu thân, ta như một tên điên mất định hướng, ta không biết tiếp theo ta nên làm những gì, tiền cũng không có, người thân cũng không, chỉ có ta lẻ loi hiu quạnh trên cuộc đời này.

-Vì thế nhiều lần ta đã cố gắng tự sát, nhưng tất cả đều thất bại, cho tới vài năm sau thì ta gặp được sư phụ, sư phụ là tán tu, tu vi khi đó chỉ ở Kim Đan kì, nhưng người thật sự rất yêu thương ta, người chăm sóc ta từng li từng tí cứ như là con ruột của người vậy.

Gia Cát Quang Minh nói tới đây thì liền mỉm cười.

-Đó là lần đầu tiên ta được người khác ngoài mẫu thân chấp nhận, ta rất vui vẻ và cứ đi theo sư phụ chu du khắp nơi, đồng thời sư phụ cũng hướng dẫn ta trở thành tu sĩ.

-Nhưng cũng không được bao lâu thì sư phụ lại phải độ thiên kiếp, và người đã không qua khỏi.

-Và ta lại tiếp tục trở thành cô nhi, một thân một mình trên cõi đời này, ta cứ như vậy mà trải qua một khoảng thời gian rất dài, cho tới khi ta gặp được Uyển nhi.

Lâm Thanh Phong thở nhẹ một hơi, cuộc đời của Gia Cát Quang Minh khiến hán cảm thấy tâm trạng thây nặng nề, hắn cũng cảm thấy đồng cảm cho những gì mà Gia Cát Quang Minh đã phải trải qua.

Gia Cát Quang Minh nở nụ cười.

-Tên thật của nàng là Bạch Ngọc Uyển, tuy rằng nàng không được coi là quốc sắc thiên hương, nhưng vào lần gặp đầu tiên ấy ta cứ như bị nàng ấy hút hồn, ngày nào ta cũng ngẩn ngơ mà nhớ tới hình bóng của nàng.

-Ta thì cứ ngày ngày bám theo nàng ấy, vui vẻ nói đủ những thứ trên trời dưới đất, và ta cũng biết được nàng vốn là một cô nhi từ nhỏ nàng đã bị bán vào kỹ viện, tấm thân của nàng cũng không được trong sach.

-Nhưng đối với ta đó không phải là vấn đề, khi biết được hoàn cảnh của nàng thì chỉ khiến ta cảm thấy thương nàng hơn, ta càng cảm thấy ta muốn bảo vệ nàng hơn, mặc dù tình cành của ta cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, nhưng ít ra ta vẫn còn một người phụ thân.

-Cho tới một ngày, đột nhiên nàng bảo nàng muốn làm thê tử của ta và hỏi ta có muốn cưới một cô gái như nàng hay không?

Gia Cát Quang Minh chìm đắm vào hồi ức, khuôn mặt hắn tràn đầy hạnh phúc.

-Đó là lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy mình có lý do để tồn tại trên cõi đời này, lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy thế giới xung quanh cũng không đen tối như ta đã nghĩ, và đó cũng là lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy rằng ta phải cảm ơn lão già ấy, bởi chính lão đã giúp cho ta gặp được nàng.

-Trong đầu ta liền nghĩ tới một cảnh tượng, đã trải qua từng ấy năm rồi, có lẽ lão già ấy cũng đã nhớ ra mẫu thân? Nếu đúng như vậy thì có lẽ nếu ta cùng Uyển nhi đi gặp lão thì chẳng phải lão ấy cũng sẽ chấp nhận bọn ta sao? Khi đó gia đình chúng ta sẽ vui vẻ ở cùng nhau, đồng thời ta cũng muốn nhân cơ hội này trở về thăm mộ mẫu thân.

-Ta vui vẻ như con chim nhỏ, bàn tính sẵn kế hoạch với nàng, sau khi nàng nghe xong thì liền đồng ý đi theo ta.

Gia Cát Quang Minh lúc này cúi đầu, hắn có chút thất vọng.

-Nhưng kết quả thì không giống như ta mong đợi, lão già ấy vẫn chẳng nhớ ra mẫu thân là ai, đồng thời cũng chẳng thèm nhìn mặt hai người bọn ta.

-Nhưng mẫu thân đã từng bảo rằng ta phải tin tưởng ở hắn, vì thế cho dù có chút thất vọng, ta vẫn dập đầu với hắn rồi rời đi tiếp tục chờ đợi.

Lâm Thanh Phong hiện giờ cũng chẳng còn biết nói giúp Trấn Nguyên Đại Sư như thế nào nữa rồi, hắn chỉ đành thở dài một tiếng rồi tiếp tục im lặng nghe Gia Cát Quang Minh kể.

Gia Cát Quang Minh có chút cô đơn.

-Mặc dù đã trở thành phu thê suốt năm ngàn năm, nhưng hai chúng ta vẫn không thể có con, không phải do ta hay nàng, chỉ là do tu sĩ càng tu luyện tới đẳng cấp cao thì càng khó có hậu đại.

-Chúng ta cũng rất tuyệt vọng, vào lúc đó ông trời giống như thương xót chúng ta, đã để bọn ta tìm thấy Diệu Hương, lúc đó nàng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, nàng bị bỏ rơi mà không có ai chăm sóc, vì thế hai người chúng ta đã mang nàng về nuôi dưỡng.

-Trên người nàng khi đó cũng không có gì khác, ngoài một mảnh giấy viết hai chữ Diệu Hương, vì vậy chúng ta liền gọi nàng là Diệu Hương, đồng thời chúng ta liền chuyển nhà về gần nơi mà ta chôn cất mẫu thân để sống ở đó.

-Chúng ta sống cùng với nhau không được bao lâu, thì Ngọc Uyển liền mang thai, lúc đó chúng ta rất vui mừng, cả nhà chúng ta ăn mừng gần một tuần lễ.

-Nhưng tới lúc sanh Uyển nhi thì Ngọc Uyển lại có chuyện, trước khi nhận biết ta thì nàng đã bị thương trong lúc đánh nhau với yêu thú, bình thường nàng vẫn không có chuyện gì vì thế chúng ta cũng không nghĩ tới, nhưng tới lúc nàng sanh Uyển nhi, thì viết thương ấy lại tái phát.

Gia Cát Quang Minh cắn chặt răng.

-Bởi vì vết thương đó, nên sau khi Ngọc Uyển vừa mới sinh xong Uyển nhi thì ta liền dẫn nàng gấp rút đi tìm lão già ấy, ta mong rằng hắn cho dù không niệm tình bọn ta, nhưng nếu có bệnh nhân ở trước mặt thì hắn vẫn sẽ ra tay cứu giúp.

-Nhưng hắn vẫn như những lần trước, hắn vẫn không để ý tới chúng ta mà chỉ lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Gia Cát Quang Minh lại thở dài một hơi.

-Sau khi lão già ấy bỏ đi, ta triệt để thất vọng với hắn, vì thế ta liền đưa Ngọc Uyển đi tìm vị Luyện Đan Sư khác để cứu nàng, nhưng nàng không chờ nổi cho tới lúc đó và nàng đã chết.

-Còn chuyện sau đó thì ngươi cũng đã biết rồi, ta dẫn theo Diệu Hương cùng Uyển nhi tới nơi này, và bắt đầu sinh sống ở đây cho tới khi Diệu Hương mang ngươi trở về.

Gia Cát Quang Minh lắc đầu chán nản. 

-Ban đầu ta cứ nghĩ rằng, ta sẽ ở cùng cả hai, đợi cả hai lập gia đình rồi sinh con, sau đó ta sẽ yên lặng tìm một nơi để đi theo Ngọc Uyển, nhưng khi thấy Diệu Hương mang ngươi về thì ta liền cảm giác rằng cuộc sống của bọn ta sẽ không được như ta suy tính rồi.

Lâm Thanh Phong cười khổ, hắn cũng đâu còn cách nào khác? Lúc đó hắn thật sự trọng thương tới độ ngay cả tỉnh lại còn không được, thì hắn phải làm sao đây?

Gia Cát Quang Minh nghiêm mặt lại, rồi chỉ tay ra ngoài cửa.

-Nhưng điều quan trọng hơn, là tại sao ngươi lại đưa tên ấy tới đây? Mau đuổi hắn đi, ta không muốn nhìn mặt hắn.

Lâm Thanh Phong ngoài cười khổ cũng chỉ biết cười khổ, hắn làm sao đuổi được Trấn Nguyên Đại Sư đây? Đánh thì đánh không lại, còn nếu lão ấy muốn rời đi thì còn chờ Lâm Thanh Phong đuổi đi sao?

Lâm Thanh Phong lắc đầu.

-Ta thật không tiện để xen vào việc của các ngươi, nhưng tại sao ngươi không ra ngoài nghe thử lão ấy muốn nói gì? Chẳng phải mẫu thân ngươi cũng nói ngươi phải tin tưởng hắn sao?

-Cứ ra ngoài nghe hắn nói một chút cũng đâu mất mát gì phải không?

Gia Cát Quang Minh hừ một tiếng.

-Muốn ta bỏ thời gian nghe hắn nói?

-Đừng có nằm mơ, cho dù hắn có quỳ xuống cầu xin ta thì ta cũng không chấp nhận.

Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, rồi lắc đầu.

-Quang Minh thúc, ngươi cứ ra nghe hắn nói một lần xem sao, chẳng phải ba lần trước hắn cũng bỏ thời gian chờ ngươi sao? Hiện tại ngươi lại ra ngoài nghe hắn nói hết một lần là được rồi.

-Coi như ngươi trả lại khoảng thời gian lúc trước cho hắn, sau đó nếu ngươi muốn đuổi hắn đi thì ngươi cứ nói thẳng thì hắn sẽ đi, không phải sao?

Nghe Lâm Thanh Phong nói xong, Gia Cát Quang Minh cũng trầm tư suy nghĩ, một lúc sau hắn hừ một tiếng.

-Ngươi đi vào trong đi, ta không biết hắn đã nói gì với ngươi, nhưng lần này ngươi đã thành công thuyết phục ta rồi.

Lâm Thanh Phong không biết phải nói như thế nào nữa, hắn lắc đầu một cái rồi đứng dậy đi vào trong, chuyện này hắn thật sự không thể giải quyết được, hắn chỉ có thể giúp đỡ Trấn Nguyên Đại Sư tới đây thôi, còn chuyện khác thì phải do Trấn Nguyên Đại Sư tự mình làm rồi.