Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 152: Thời gian của ta rất quý giá




Nguyệt Thánh Dạ dứt lời, thân thể của hắn như được nâng đỡ, hắn đứng lơ lửng trên không trung, hai tay bắt đầu bấm pháp quyết, hắn cũng không muốn ra lệnh cho tay sai xử lý Lâm Thanh Phong nữa, hắn muốn tự mình giải quyết.

Nhìn biểu hiện của Nguyệt Thánh Dạ, Lâm Thanh Phong lắc đầu thở ra một hơi, hắn bước lên phía trước Nam Cung Mị Ảnh cũng Lệnh Hồ Xung, bộ ngự thần bào cũng xuất hiện trên người hắn, sau đó hắn liền lấy ra cái nồi rồi biến lớn nó lên để che chắn cho hai người, bởi vì khoảng cách quá gần, hắn sợ rằng hai người sẽ bị tổn thương.

Một tay cầm theo viên RasenShuriken, Lâm Thanh Phong dùng sức ném mạnh vào Nguyệt Thánh Dạ, ngay lúc này Nguyệt Thánh Dạ cũng đã hoàn thành pháp quyết, hai mắt hắn tràn đầy sát khí nhìn về Lâm Thanh Phong, hắn hét lớn. 

-Tiểu tử, ngươi đi chết.

Kể thì lâu, nhưng hành động của Lâm Thanh Phong cùng Nguyệt Thánh Dạ thật sự rất nhanh, mọi chuyện xảy ra chỉ trong chưa đầy ba hơi thở.

Một con Phượng Hoàng bằng lửa từ tay Nguyệt Thánh Dạ xuất hiện, sau đó nó liền bay thẳng tới chỗ ba người Lâm Thanh Phong, từ chỗ Lâm Thanh Phong cũng có một viên RasenShuriken nhỏ bay thẳng vào nó.

Cả hai ngay lập tức đụng vào nhau, nhưng chỉ trong chớp mắt, Phượng Hoàng liền lập tức chia năm sẻ bảy, ngọn lửa từ Phượng Hoàng cũng xoay tròn theo viên RasenShuriken bay thẳng tới chỗ Nguyệt Thánh Dạ.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến tất cả mọi người xung quanh ngay cả Nguyệt Thánh Dạ đều không phản ứng kịp, Nguyệt Thánh Dạ chỉ thấy được, sau khi Hỏa Phượng Hoàng bay khỏi tay hắn ngay lập tức liền chia năm sẻ bảy, sau đó là một viên cầu liên tục xoay tròn mang theo ngọn lửa từ Hỏa Phượng Hoàng nhanh chóng tiến gần tới hắn.

Nguyệt Thánh Dạ khiếp sợ, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, một tầng linh khí nhanh chóng xuất hiện bao phủ toàn thân hắn, ngay lúc này viên RasenShuriken cũng tới, ngay lập tức nó liền bị tầng linh khí chặn ở ngoài, nhưng cũng đúng lúc này, viên RasenShuriken mang theo ngọn lửa lập tức biến lớn, rồi tạo thành một vụ nổ.

Tầng linh khí bao quanh Nguyệt Thánh Dạ liền giống như một tờ giấy mỏng nhanh chóng bị cắt đứt, vụ nổ nhanh chóng bao phủ toàn thân của hắn.

Vụ nổ nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh phạm vi 10m thì dừng lại, hiện tại bọn người Lâm Thanh Phong đứng cách xa Nguyệt Thánh Dạ cũng hơn 100m, vì thế cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm, nhưng những tay chân đứng trên đài cao dưới chân Nguyệt Thánh Dạ liền khổ rồi, bọn hắn đều bị cuốn vào vụ nổ.

Một lúc sau, vụ nổ tản đi, chỉ có Nguyệt Thánh Dạ toàn thân trọng thương, quần áo rách rưới vẫn đang lơ lửng, sau đó hắn liền té xuống đất như diều đứt dây, còn lại tất cả những tên phía dưới bị cuốn vào đều chết sạch, đài cao cũng bị nổ ra một mảng lớn.

Tất cả những đại gia tộc còn lại, nhìn thấy cảnh này liền khiếp sợ, đầu bọn hắn đều chảy ra mồ hôi, phải biết Nguyệt Thánh Dạ là Hóa Thần Viên Mãn, hắn chỉ chịu một đòn mà đã thành như vậy, bọn hắn nếu lãnh một đòn tương tự thì chỉ có một con đường chết.

Những đại gia tộc xung quanh, ai cũng nuốt vào một ngụm nước bọt, nhưng một lúc sau bọn hắn đều thở ra một hơi nhẹ nhõm, bởi vì bọn hắn cũng không có thù oán gì với Lâm Thanh Phong, người hiện tại phải lo lắng là Điền Bá Quang cùng Điền gia mới đúng.

Điền Bá Quang hiện tại, toàn thân chảy đầy mồ hôi, hắn chỉ tay vào Lâm Thanh Phong, giọng nói của hắn có chút run run.

-Ngươi…ngươi…

Sau khi vụ nổ tản đi hết, Lâm Thanh Phong liền thu lại cái nồi cùng bộ ngự thần bào, hắn cười khẩy một cái nhìn Điền Bá Quang rồi trả lời.

-Ngươi cái gì mà ngươi? Hiện tại, ta muốn ngươi trả thêm 20% bởi vì khiến ta phí sức ra tay, mau trả tiền.

Điền Bá Quang cắn răn, hắn chỉ biết câm nín, hắn hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh, đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển, sau đó hắn lại nở nụ cười gằn.

-Tiểu tử, đừng ở đó mà giả vờ, ta không tin ngươi vẫn còn sức để sử dụng một đòn như vậy nữa đâu, một đòn uy lực mạnh như vậy, một tên Trúc Cơ viên mãn không thể nào sử dụng nhiều lần được.

Lâm Thanh Phong có chút ngạc nhiên, hắn trợn mắt lên mà nhìn Điền Bá Quang, nhưng chỉ một lúc thì hắn nở nụ cười, hắn lại đưa bàn lên, một viên RasenShuriken khác xuất hiện, viên này còn lớn hơn viên trước đó, giọng nói của hắn có chút châm chọc.

-Sao hả? Ngươi vừa nói gì? Ta vẫn không nghe rõ đâu?

Điền Bá Quang cả người đều toàn là mồ hôi, ngay cả những người thuộc Điền gia ở phía sau hắn cũng nuốt một ngụm nước bọt, hai chân đều bắt đầu run rẩy, đa phần bọn hắn đều chỉ là những tên đệ tử của Điền gia cảnh giới cũng không cao, hôm nay Điền Bá Quang cùng hai vị trưởng lão dẫn theo bọn hắn đi xem kịch thôi, nhưng không ngờ lại gặp cảnh này.

Điền Bá Quang có chút khó xử, hắn nuốt một ngụm nước bọt, rồi cuối cùng cũng chịu thua, so với nguy hiểm tới sinh mạng hiện tại thì 100% tài sản Điền gia có nghĩa lý gì đây? Giọng nói của Điền Bá Quang có chút run run.

-Được, được, ta sẽ trả ngươi 100% tài sản của Điền gia.

Lâm Thanh Phong nhếch mép lên, hắn lắc đầu một cái rồi trả lời.

-Không, bởi vì thời gian của ta rất quý giá, vì thế hiện tại ta sẽ tính thêm lợi tức, 100% tài sản Điền gia, còn có mạng của ngươi cùng những tên lúc trước ngươi đã sai đi “thu nhận” người của chúng ta.

-Ta đã rất nhân hậu rồi, ngươi cũng đừng kéo dài thêm thời gian, đừng khiến lợi tức tăng lên toàn gia tộc a.

Lâm Thanh Phong nói xong, hắn cũng không để Điền Bá Quang tiếp tục suy nghĩ mà ngay lập tức giơ lên năm ngón tay, một hơi thở sau lại thả xuống một ngón, Điền Bá Quang ngay lập tức trầm mặc, hắn vẫn im lặng mà không nói một câu nào cả.

Chuyện này thật ra cũng không trách được Điền Bá Quang, ai ở tình cảnh này thì cũng đều như hắn thôi, chẳng ai muốn lựa chọn mình chết cả, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn không dừng lại, sau năm hơi thở thì hắn cũng thả hết năm ngón tay, hắn tiếp tục lên tiếng.

-Lợi tức tăng thêm mười người của Điền gia, ngươi vẫn còn suy nghĩ sao? Vậy ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ nha, đừng lo lắng ta sẽ thu đủ mà không thừa, không thiếu, ta rất vui vẻ vì có nhiều lợi tức đây.

Lúc này những đệ tử của gia tộc Điền gia cũng không chịu đựng nổi nữa, bọn hắn cũng tức giận, có người bắt đầu lên tiếng.

-Gia chủ, đừng sợ, chúng ta cứ việc liều với tên tiểu tử này, chúng ta có nhiều người còn hắn chỉ có ba người, ta không tin bọn hắn có thể chịu đựng được.

-Đúng vậy, chúng ta cứ liều một phen, không thể nào cứ nhẫn nhục như vậy được.

Điền Bá Quang trầm mặc một lúc, sau đó hai mắt hắn cũng kiên định trở lại, hắn gật đầu rồi lên tiếng.

-Các ngươi, một người mau bắn pháo hiệu, còn những người khác một lúc sau hãy cùng ta tiến lên.

Điền Bá Quang ra lệnh, hơn hai mươi người của Điền gia đều gật đầu, một người chạy ra phía sau để bắn pháo hiệu, những người còn lại ai cũng mang theo vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn Lâm Thanh Phong.

Điền Bá Quang hít vào một hơi, hắn đứng dậy chắp tay với những gia tộc ở lại rồi lên tiếng.

-Điền gia đang gặp khó khăn, xin các vị hãy giúp đỡ một tay, sau chuyện này chúng ta nhất định sẽ hậu tạ.

Điền Bá Quang dứt lời, liền có một vài gia tộc bắt đầu rục rịch, vì thế Lâm Thanh Phong cũng ngay lập tức ra tay, hắn viền ném viên RasenShuriken trên tay vào một gia tộc gần đó, Lâm Thanh Phong ra tay quá bất ngờ, hơn 20 người ở gia tộc này cũng không kịp phản ứng, một vụ nổ khác lại xảy ra, tất cả bọn hắn đều chết hết.

Thật sự mà nói, đối với tốc độ hồi phục linh lực hiện tại của Lâm Thanh Phong thì trong một khoảng thời gian ngắn, hắn có thể ném liên tục hơn 20 viên RasenShuriken tương tự, hoặc hai viên RasenShuriken cỡ lớn như OdamaRasengan của Naruto, nếu 20 viên không đủ thì hắn vẫn còn sức lực của chính bản thân hắn đây, vì thế hắn cũng không lo lắng bọn người này có thể uy hiếp tới hắn.

Lâm Thanh Phong vẫn mang theo nụ cười châm chọc, hai tay lại xuất hiện thêm hai viên RasenShuriken khác sau đó hắn lên tiếng.

-Ây chà, ném trượt rồi, các vị ở những gia tộc không liên quan, ta nghĩ các ngươi không nên động đậy đâu, cẩn thận ta lại “ném trượt” a.

Tất cả những gia tộc xung quanh đều câm như hến, bọn hắn thật sự sợ rồi, ngay cả Nguyệt Thánh Dạ tu vi cao nhất cũng không biết sống chết ra sao, thì bọn hắn thật sự không thể chịu đựng nổi, vì thế những gia tộc bắt đầu rục rịch liền im ắng lại, không ai dám có phản ứng gì khác thường nữa.

Nhìn xung quanh một hồi, Lâm Thanh Phong mới gật đầu, hắn lấy tay sờ cằm một chút rồi lại lên tiếng.

-Điền gia, hiện tại lợi tức cũng đã tăng thêm rồi, các ngươi cứ mãi nhảy nhót mà không chịu quyết định, như vậy thật sự rất phiền a, thôi thì ta cứ diệt tộc bọn ngươi một lần được chứ?

Điền Bá Quang run rẩy, hai tay hắn nắm lại thật chặt, móng tay đâm vào da thịt cũng đổ máu, nhưng sau đó hắn hừ lạnh một tiếng rồi trả lời.

-Tiểu tử, cũng đừng khinh người quá đáng, hiện tại chúng ta liều chết với ngươi.

Những tên đệ tử Điền gia xung quanh cũng đồng thời hét lớn.

-Xông lên, liều chết với hắn.

Nhưng đáp lại Điền Bá Quang cùng những tên đệ tử ấy chỉ có một quả cầu RasenShuriken…

….Hết Chương 152….