Hạ Khiết Dương Hậu

Chương 42: Đụng độ trà xanh




Đăng tại: bachngocsach.com

***

An Thục và Nhất Sinh rời khỏi Dưỡng Tâm điện, hai người họ đến dạo chơi nơi thành Trường An đông đúc người qua lại. Nơi đây có rất nhiều tửu quán, bên trong bày trí cũng rất đẹp. An Thục vốn có cái bản tính ham ăn, chạy đi lung tung, nào là ăn kẹo hồ lô, ăn bánh ngọt rồi lại bánh bao nhân thịt.

Nhất Sinh kia cứ nghĩ là đơn giản chỉ là dạo chơi, tản bộ, thả lỏng sau chuỗi ngày mệt mỏi, ai ngờ lại tiêu tốn không ít ngân lượng

“Ầy, nàng ăn nhiều thật đấy! Ta mà nuôi nàng chắc sẽ mệt lắm a~” Triệu vương bất lực nhìn An Thục. Nữ nhi mà sao ăn nhiều như thế?

“Ai cần huynh nuôi hả? Huynh không nuôi thì thôi, ta không cần” An Thục ăn bánh bao đầy miệng, hai má phúng phính đáng yêu nhìn về phía Nhất Sinh, nói với giọng điệu khá phẫn nộ

Rồi chợt Triệu vương kia lại nhìn An Thục với ánh mắt khác, hắn nở nụ cười ranh mãnh, ma mị. Hắn nhìn như con hổ đói khát đang săn lùng con mồi nhỏ yếu ớt

An Thục như nhận ra điệu cười với ánh mắt kia, tính kiếm một chuyện nào đó để thoát khỏi tình cảnh éo le này. Ai mà ngờ, câu nói của Triệu vương lại khiến cho An Thục đứng lặng người, không cất lên nổi một câu nói

“Nuôi cho béo để thịt chứ” Hắn khoanh tay trước ngực, phì cười với khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu đến chết người kia của An Thục.

An Thục hoàn toàn đứng ngây người vì câu nói đó, hai má cô đỏ ửng lên, mặt cô nóng lên. Rồi nghĩ lại thì cô lại giận tím mặt. Cô tính quay lưng bỏ đi thì vô tình đụng phải vai một vị cô nương

Sau lưng cô ta có đi theo một hầu nữ thân cận, có lẽ là người quý tộc. Hơn nữa, y phục của cô ta làm từ vải gấm thượng hạng, trang sức cũng đeo loại đắt đỏ, có lẽ là một vọng tộc giàu có.

“Aiyo~ Ai đi đứng mà chẳng cẩn thận gì cả? Đau chết ta rồi a~” Cô ta than van các thứ, như kiểu oan uổng khiến An Thục không có cảm tình, nói thẳng là có ác cảm

Cô nương này là Liễu Giai Nghi, là nữ tử duy nhất của phủ Thượng thư. Là con cưng của cả cha lẫn mẹ. Nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, học vấn lại cao nhưng lại tự kiêu, tự mãn.

An Thục cầm lấy tay cô ta, định kéo cô ta đứng dậy, ai ngờ lại bị cô ta hất ngã. Cô ta nhìn về phía Nhất Sinh, như thể đã bị xiêu lòng.

“Aiyo~ Vị công tử này, liệu chàng có thể đỡ ta dậy được không? Chân ta đau quá a~” Qủa nhiên, cô ta nhìn trúng Nhất Sinh. Nhưng cô ta có biết, vị thê tử chưa cưới kia của hắn đang ghen không?

An Thục bị ngã ngay cạnh, cũng đau mà sợ là đã bị trật mắt cá chân. Cô nương kia đụng phải ngã chút xíu, có khi đau chưa bằng An Thục.

Hừ hừ, trà xanh lại diễn tuồng rồi! Thật tức chết ta a~

An Thục đứng dậy, phủi sạch y phục. Cô bước đến chỗ Liễu tiểu thư kia, tặng cho cô ta một cặp mắt đùng đùng sát khí. Cô cầm tay cô tay, lôi mạnh cô ta đứng dậy. Đã vậy, cô ta giả vờ không đứng vững, lại ngã trúng người Nhất Sinh. Hắn nhìn cô ta với ánh mắt sắc lạnh, khiến cô ta cũng run run mà đứng vững.

“Vị công tử này a~ Không biết chàng đã có thê thϊế͙p͙ gì chưa?” Cô ta lại gần Triệu vương, nắm lấy tay hắn rồi vuốt vuốt, xoa xoa

An Thục đương nhiên không thể chịu nổi cảnh đó, cô liền lại gần rồi tặng cho cô ta thêm một bạt tai, coi như là lời cảnh cáo

“Cô dám?” Liễu Giai Nghi nhìn về phía An Thục, gằn giọng tức giận

“Có gì mà ta không dám?” An Thục nhìn Liễu Giai Nghi, khuôn mặt nở nụ cười ranh mãnh “Sau này còn động đến nam nhân của ta, ta cho đầu cô rơi xuống đất”

An Thục cầm lấy tay Nhất Sinh, định đưa về Kỷ Hoa cung, tránh né đi cái cô nương kia. Nhưng trước khi để cho hai người họ rời đi, Liễu Giai Nghi còn lôi tay Nhất Sinh lại

- Chàng cho ta biết danh phận được chứ?

- Hoàng Nhất Sinh

Danh của Triệu vương gia uy phong lẫm liệt, cả Đại Lam này không ai không nghe qua. Mỗi từng chữ hắn trả lời cô nương kia, hắn đều nhấn mạnh

Nhất Sinh, hắn lại nổi tiếng không gần nữ nhân, nhưng riêng với An Thục lại gần gũi, cưng chiều, vậy thì An Thục chắc chắn rất quan trọng trong lòng Nhất Sinh. Liệu rằng Liễu Giai Nghi kia có biết Triệu vương đã được chỉ hôn?

Cơ mà tiểu thư họ Liễu kia, gia thế hiển hách, danh gia vọng tộc, lại xinh đẹp tuyệt trần, đương nhiên không thiếu nam nhân bên cạnh. Nhưng đây có lẽ là muốn trèo cao, một bước lên mây chăng? Lên được đến vị trí Triệu vương phi thì không lo đói khổ, ăn sung mặc sướиɠ, ai ai cũng phải kính nể. Dù có bị thất sủng đi chăng nữa nhưng nữ nhi nào trong Quốc cũng mong muốn đề thân làm phi của hắn.

An Thục lần này coi như là nhẫn nhịn, giữ lấy cái thể diện. Cầm tay Nhất Sinh, hai người họ đi về hoàng cung.

Về đến Kỷ Hoa cung, An Thục lúc này đang bừng bừng lửa giận. Quay sang nhìn Nhất Sinh với ánh mắt sắc như dao.

- Huynh cũng ghê thật! Mới đi ra thành Trường An có chút xíu, mà đã bị tiểu thư nhà người ta ngắm trúng rồi

- Sao nàng không nói với cô ta, nàng là công chúa?

- Tại sao ta phải nói?

- Nếu nàng nói, chẳng phải cô ta sẽ phải sợ hãi mà bỏ cuộc sao?

- Hừ, ta không muốn người ta nói là cậy chức cậy quyền, bắt nạt tiểu thư nhà người ta.

- Nàng phải nhanh chóng đánh dấu chủ quyền a~ Sợ người ta cướp mất đó

Triệu vương nhìn An Thục, xoa đầu nàng cưng chiều. Hắn nói ra lời nào cũng như đang trêu ghẹo, nhưng thực sự trong lòng hắn, chỉ có một mình vị công chúa ở trước mặt.

“Ta nên nhắc huynh giữ cho kĩ vào! Ta cũng nam nhân nhiều lắm a~” An Thục nói rồi bỏ chạy ra ngoài

Ta để huynh nghỉ ngơi một chút!

- oO0Oo-

An Thục đến Ngự hoa viên tản bộ. Gặp Nhất Ngôn đang ngồi uống trà, đánh cờ với Tích Lịch tướng quân.

“Ngôn ca!” An Thục lại gần, hét lớn báo hiệu cho cả hai người

An Thục chạy lại ngồi gần Nhất Sinh. Thích thú nhìn bàn cờ đang chơi dở dang. Khi xưa cô cũng thường xuyên đánh cờ với Nhất Ngôn, bật mí là chưa lần nào cô thua cả, nên lần này đến đây Nhất Ngôn không mời cô chơi cờ nữa.

“Tẩu tử, tẩu có muốn chơi không?” Tích Lịch tướng quân dọn lại bàn cờ.

Qua ba ván chơi chiếm khá lâu thời gian, Thượng Thiên cuối cùng cũng biết tại sao ai cũng nói An Thục cầm – kỳ - thi – họa rồi. Qủa thực các nước đi cờ của cô rất thông minh, nhìn là biết là người chơi cờ lâu năm.

“Thôi, hôm nay chơi vậy được rồi! Ta ra kinh thành mua chút trà”

“Ta đi với muội” Nhất Ngôn cầm lấy tay An Thục.

“Không cần đâu ca, muội tự đi được rồi”

Nhất Ngôn chỉ có thể cứ như vậy nhìn An Thục đi một mình ra đến kinh thành. Hắn với thân phận ca ca nhưng trong lòng đã yêu An Thục. Hắn không nghĩ trong chốc lát, An Thục lại đã là của người khác rồi.

- oO0Oo-

An Thục cũng đã lâu chưa ra đến Kinh thành. Nơi này vẫn tấp nập và náo nhiệt đến thế. Cô nhìn quanh với ánh mắt thích thú. Nói đi mua trà, nhưng kiếm cớ ở lại chơi một lát. Dạo chơi, khám phá Kinh thành.

An Thục tìm đến Tư Không Tửu Quán, mua được đủ loại trà ngon. Rồi sau đó lại đi dạo xung quanh. Nhưng cô chẳng ngờ tại việc, mình lại gặp Liễu Giai Nghi kia ở đây, ngay trước Kim Tiên lầu

Aiyo~ Thật là oan gia ngõ hẹp

An Thục chẳng muốn đụng chạm cô ta làm gì, càng chẳng muốn thốt lên nửa lời trò chuyện với cô ta.

- Yo~ Đây chẳng phải cô nương hôm trước đây sao? Thật trùng hợp a~

- Phải thì đã sao?

- Cô…

- Ta còn có việc, không có thì giờ nói chuyện với cô

An Thục định bỏ đi ngay trước mặt cô ta, nhưng lại bị cô ta lôi tay lại tặng cho một bạt tai.

Ở đây đông người, không tiện trả đũa. Vậy nếu cô muốn diễn, vậy ta diễn với cô tới cùng

“Aiyo~ Đau quá a~ Sao cô lại đối xử với ta như thế?”

“Cô… cô…” Liễu Giai Nghi kia bỗng chợt giật mình, cô không nghĩ An Thục lại đối phó với tình huống này như thế. Thân là Thiên kim Thượng thư, thế này chẳng phải là bôi xấu mặt gia tộc sao?

Đến lúc này, Liễu Giai Nghi kia buộc phải đến đỡ An Thục dậy, quỳ xuống cầu xin tha thứ lỗi lầm, nếu không thì chẳng thể biết tiếng tăm của cô còn vươn xa đến đâu trong Đại Lam Thiên Quốc này nữa.