Anh nhốt cô hơn một tuần, trong một tuần này ngày nào anh cũng đích thân đem đồ ăn cho cô. Nhưng cô tuyệt đối không ăn buộc anh phải dùng biện pháp mạnh cô mới ăn. Hôm nay cũng thế.
Anh bưng khây đồ ăn đem lại cho cô thì cô đẩy ra, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy anh đưa cô đẩy. Nên anh tức giận quát:
" EM CÓ ĂN KHÔNG HẢ". Tuy ngoài mặt thì quát cô nhưng thật ra anh rất đau lòng. Nhưng sau khi nghe câu nói của cô thì như bị dội nước lạnh vào mặt.
" Tôi đã nói tôi không ăn là không ăn" cô nhíu mày đáp.
"TÔI HỎI LẦN NỮA EM...CÓ...ĂN...HAY...KHÔNG.." anh nghiến răng nói.
"TÔI ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG....Ưm...Ưm.."cô chưa nói hết câu thì đã bị anh chặn môi bằng nụ hôn. Anh đưa thức ăn từ miệng mình vào miệng cô buộc cô phải nuốt, sau đó lưu luyến rời khỏi môi cô, nói:
"Bây giờ em tự ăn hay để tôi bón cho em ăn đây" mặt gian tà nói.
"Anh...anh..đồ biến thái...đồ thần kinh...đồ..." cô tức giận chữi anh.
Tên khốn Tư Hàn này tự nhiên lại đi hôn mình. Anh ta bị điên à.
"Em chữi đủ chưa, ăn đi" anh nói xong sau đó đi ra khỏi phòng.
Cô dõi mắt nhìn theo sau đó chuyển sang nhìn phần thức ăn trên bàn nghĩ " cầm gì phải làm khổ bản thân mình vì anh ta chứ, ăn thôi".
Ăn xong cô lăn ra ngủ. Anh bước vào nhìn đĩa thức ăn đã hết sạch mỉm cười ấm áp.
...
Thấy cô đang lẩm bẩm gì đó trong khi mắt nhắm tịch. Anh lại gần thì nghe.
"Ba...hức... Ba...đừng bỏ con...hức..BA..A..A..." cô giật mình tỉnh giấc, giấc mơ này từ khi xảy ra vụ việc ấy lúc nào cô gặp ác mộng hàng đêm, nó như là nỗi ám ảnh với cô vậy.
"Sao vậy" cử chỉ ân cần nhẹ nhàng ngồi xuống giường ôm cô vào lòng.
" Tôi muốn về nhà" cô theo bản năng ôm lại anh khẽ nói trong tiếng nấc.
Người đàn ông này cô vừa yêu vừa hận. Yêu vì anh ta là động lực của cô, hận vì anh đã nhẫn tâm chà đạp tình cảm của cô dành cho anh. Rốt cuộc như thế nào anh mới để yên cho cô.
Thật ra mấy hôm nay anh cũng đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều, thật sự anh không muốn mất cô, rất muốn giữ cô lại bên cạnh mình nhưng nhìn cô như vậy anh thật sự không đành lòng. Nên anh đã ra một quyết định là sẽ cùng cô đăng ký kết hôn.
" Em... Thật sự muốn về nhà" anh ân cần hỏi.
" Muốn" cô ngước lên nhìn anh đáp.
"Vậy...em phải kết hôn cùng tôi" anh biết là cô sẽ không đồng ý nhưng chỉ có cách này anh mới có thể bù đắp cho cô vừa có thể khiến cô thuộc về anh cũng vừa có thể ra ngoài.
"Tôi...không đồng ý" đúng như anh nghĩ cô sẽ không đồng ý. Cô nhìn vào mắt anh không có sự tức giận mà là một ánh mắt ân cần. Nhưng cô đã lầm khi nghe câu nói của anh.
"Tôi nghe nói Hạ thị đang gặp khó khăn về kinh tế".
Chỉ một câu nói của anh ta đã thành công đe dọa cô sao có thể Hạ thị là công sức của ba và chú ba, hơn nữa chú ba là người cưu mang mẹ con cô khi ba gặp chuyện. Làm sao cô có thể chơ mắt nhìn Hạ thị phá sản được chứ.
"Anh đang ép tôi"cô nhìn anh hỏi.
"Tôi không ép em" anh bình thản nói.
"..." im lặng.
"Anh...có thể cho tôi thời gian một tuần không??" cô một lần nữa nhìn anh hỏi.
"Được" anh gật đầu đáp.
"Khuya rồi, em ngủ sớm đi". Anh để cô nằm xuống sau đó đắp chăn cho cô đợi cô ngủ rồi tự mình chở lại thư phòng xử lơi công việc.