Ha Ha, Phụ Thân

Chương 59




Mọi chuyện cứ thế tiến hành rất thuận lợi, cuối cùng sau khi đã xong mọi chuyện, Tống Trí Minh cùng Dạ Tĩnh kết hôn với nhau.

Chúng ta không thể không cảm khái một chút về khả năng tự chăm sóc của Dạ Tĩnh.

Rõ ràng đã ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi, nhưng mà thoạt nhìn giống như người mới hơn hai mươi.

Hôn lễ rất náo nhiệt, Dạ Ảnh cũng phái đại diện tới, đương nhiên Hồng gia cũng tới, ngay cả lão bất tử của Tống gia cũng tới.

Vốn lão ta chẳng muốn đến, bất quá Tống Trí Minh nói cho lão biết thân phận của Dạ Tĩnh, không ngờ được! Đây chẳng phải là chuyện lão có thể thâu tóm hay định đoạt được nữa.

“Thiếu chủ.” Dạ Tĩnh nói với một người khác trong phòng.

Từ nhỏ Dạ Hoằng là do Dạ Tĩnh cùng Dạ Kì chăm sóc, cho nên địa vị hai người trong Dạ Hoằng không lớn không nhỏ.

Nhưng mà một tiếng gọi nghiêm túc làm cho Dạ Hoằng không thể quen được.

“Cái gì?” Dạ Hoằng nhìn người thiếu phụ xinh đẹp trong lễ phục cưới trước mắt.

“Còn nhớ ngày đầu tiên cậu đến Dạ Ảnh không?” Dạ Tĩnh mở miệng hỏi, lần này đã không gọi theo thân phận nữa rồi, giống như là người lớn nói chuyện với con cháu trong nhà.

“Tôi đã quên.” Khi đó Dạ Hoằng cũng chỉ mới ba tuổi, nhớ được cũng đã rất khó khăn rồi, hơn nữa Dạ Hoằng từ đó trở đi, cũng phải chịu những huấn luyện tàn khốc, thành ra một chút ấn tượng đều không có.

“Nhưng mà tôi còn nhớ rất rõ, ngày đầu tiên lúc cậu đến thế giới của chúng tôi, giống y như là một tiểu thiên sứ. Một chiếc quần short màu xanh lơ, một chiếc áo trắng tinh khiết, trên đầu còn đội một chiếc mũ nhỏ nhắn. Một đôi giày da màu đen. Im lặng ngủ, thoạt nhìn thật giống như là thiên sứ,” Vẻ mặt Dạ Tĩnh say mê nhớ lại chuyện trước kia.

Dạ Hoằng không rõ Dạ Tĩnh nói như vậy là có ý gì.

“Đúng đó, tôi mới tiếp nhận hết những huấn luyện cơ bản, bởi vì trước đó không có chỗ dựa nào, tuổi cũng lớn, làm việc cũng khó. Nhưng mà lão chủ nhân đem cậu ôm đến trước mặt tôi, nói thật, lúc ấy tôi thật sự rất vui vẻ, bởi vì tôi đi vào Dạ Ảnh là để trốn tránh khỏi sự truy sát của Tống gia, nói thật, lúc đó tôi thật sự không còn bất kì hi vọng nào, chỉ có thể đi vào Dạ Ảnh, nhưng mà tôi đã thành công rồi, bởi vì tôi đối với thời trang có khả năng thiên phú. Khi đó tôi đã không còn Kiệt Nhi, mặc dù biết nó ở đâu, nhưng mà không thể tới tìm nó, nhận thức nó. Cho nên khi cậu xuất hiện trước mặt tôi, tôi thật sự rất vui, bởi vì cậu đáng yêu như vậy, không giống như những đứa trẻ khác trong Dạ Ảnh, cậu đem tình cảm của bản thân biểu lộ ra ngoài, tôi lúc đó hoàn toàn đem cậu trở thành con của mình.” Vừa nói Dạ Tĩnh nhìn Dạ Hoằng vẫn ngồi im không nhúc nhích. Không biết y đang nghĩ cái gì.

Nhưng Dạ Tĩnh lại tiếp tục nói: “Nhưng mà lão chủ nhân biết suy nghĩ của tôi, lão ta điều tôi cách xa cậu, khi đó cậu mới năm tuổi, tôi chỉ mới làm mẹ được hai năm. Nhìn thấy cậu khóc thương tâm như vậy, tôi thật sự cảm giác mình đã chết. Nhưng mà Dạ Hoa lại nói với tôi, tôi không thể chết được, bởi vì tôi phải trở nên mạnh mẽ, như vậy tôi mới có thể giành lại cậu. Sau đó, có thêm Dạ Tường, rồi Dạ Kì, cho nên chúng tôi quyết định làm một chuyện.” Dạ Tĩnh nói những lời này vốn đã được sự đồng ý của những người kia. Bọn họ cảm thấy chuyện này sớm muộn gì Dạ Hoằng cũng sẽ biết, hơn nữa Dạ Hoằng cũng không có nghi ngờ. Nhưng mà bọn họ trước kia cũng không biết Dạ Hoằng vì cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi.

“Lão chủ nhân chết, là do một tay chúng tôi làm ra, cũng không phải bởi vì đã già, ông ta là bởi vì ăn lộn thuốc. Bởi vì ông ta cũng giống như cậu, rất thích ăn bánh ngọt, cho nên Dạ Hoa mới nghiên cứu ra một loại thuốc độc, trộn nó chung với đường. Bởi vì sau mỗi lần cậu ra ngoài làm nhiệm vụ lúc trở về cậu đều đến gặp Dạ Hoa, để cho cậu ta kiểm tra cơ thể, Dạ Hoa chính là lúc này đem thuốc giải cấp cho cậu. Cho nên !!!” Dạ Tĩnh rốt cuộc đem chuyện này nói ra, cũng rốt cuộc cảm thấy linh hồn đã được giải thoát.

Dạ Tĩnh mặc dù là một thành viên trong Dạ Ảnh, nhưng mà cũng chỉ làm việc ở bộ phận thu thập tin tức, lại luôn là người cẩn thận trong Dạ Ảnh, cô chưa từng giết bất kì người nào, nhưng mà Dạ Ảnh là chết trước mặt của cô, kế hoạch cũng là do bốn người làm ra, cho nên trong một khoảng thời gian rất dài, trong lòng Dạ Tĩnh lúc nào cũng cảm thấy bất an.

Nếu không nhìn thấy Dạ Hoằng rốt cuộc cũng có sức sống hơn lúc trước rất nhiều, trở thành một người bình thường, Dạ Tĩnh thật sự có thể tự khiến mình phát điên.

Mà hôm nay, Dạ Tĩnh sẽ gả cho Tống Trí Minh, cô phải đem chuyện này nói ra, nếu sau này chuyện đó bị ai điều tra, sẽ không còn là chuyện của bốn người nữa, rất có thể sẽ liên lụy tới Tống gia.

“Tôi biết rồi, chuẩn bị hôn lễ cho tốt đi. Tôi đi ra ngoài trước, có muốn tôi gọi bọn họ vào không.” Dạ Hoằng vẫn giống như trước, giống như là những gì Dạ Tĩnh nói chẳng liên quan gì tới y.

“Vậy thì phải phiền toái tiểu chủ nhân tôn quí rồi!” Dạ Tĩnh vui vẻ nói.

Bởi vì hiểu rõ con người của Dạ Hoằng. Phản ứng như vậy có nghĩa là y coi chuyện này chưa từng xảy ra, nên thế nào thì cứ là thế ấy đi.

Cười một chút, Dạ Hoằng đi ra khỏi phòng.

Dạ Hoằng trước kia cũng cảm thấy Dạ Ảnh chết không đơn giản như vậy. Lấy tình huống sức khỏe của Dạ Ảnh, lão ta chẳng có khả năng chết sớm như vậy, nhưng mà Dạ Hoa kiểm tra cũng nói là chết tự nhiên.

Nếu như Dạ Ảnh không chết sớm như vậy, thì đó chính là Dạ Hoa đang nói dối. Nhưng mà Dạ Hoa nói dối thì có thể chứng tỏ chuyện này có khả năng là do hắn làm, nhưng mà trị liệu y học cũng bị kiểm tra, cũng chính là do Dạ Kì giám sát, nói cách khác chuyện này Dạ Kì cũng có phần, mà chuyện lớn như vậy, bộ phận tình báo một chút tin tức cũng không có, chính là thể hiện bộ phận tình báo cũng có vấn đề, như vậy người phụ trách trực tiếp là Dạ Tĩnh chẳng thể thoát được trách nhiệm. Mà từ đó suy ra, cách giết Dạ Ảnh đơn giản nhất chính là trực tiếp dùng thuốc độc, hơn nữa phải là thuốc độc mới được nghiên cứu.

Bởi vì phương diện nghiên cứu thuốc độc của Dạ Ảnh hình như còn thiếu. Nhưng mà chỉ cần là loại thuốc độc nào vừa xuất hiện trên thị trường, Dạ Ảnh đều biết, cũng hiểu rõ tính chất, cho nên phải là loại mới, nhưng mà muốn làm loại mới, vậy thì phải dấu Dạ Ảnh, vậy thì chẳng thể sử dụng phòng thí nghiệm cùng những tài liệu trong Dạ Ảnh được.

Cho nên bọn họ phải đi tìm một phòng thí nghiệm mới, mà rất vừa khéo là thời gian trước bọn họ mới diệt trừ được một phòng thí nghiệm. Chuyện này là do Dạ Tường cầm đầu.

Mà địa chỉ phòng thí nghiệm này ở đâu Dạ Tường chỉ nói với Dạ Hoa.

Cái này cũng không khó đoán nữa, bởi vì Dạ Hoằng biết bọn Dạ Hoa không có hại mình, cũng hiểu Dạ Ảnh đã làm chuyện gì chọc giận bọn họ, bọn họ mới có thể làm ra việc này.

Hơn nữa Dạ Ảnh vốn không thân cận với Dạ Hoằng, cho nên lão ta chết, Dạ Hoằng cũng chả thấy gì, chỉ bảo trì im lặng.

Chỉ là làm cho y không ngờ đến là hôm nay Dạ Tĩnh lại nói ra.

“Hoằng Nhi, con tại sao lại ở đây?” Thanh âm Hồng Tiêu vang lên bên tai Dạ Hoằng.

“Nếu như, mẹ của cha được gả cho người khác, cha sẽ nghĩ gì?” Dạ Hoằng thản nhiên hỏi.

“Cái gì?” Hồng Tiêu không rõ ý tứ của Dạ Hoằng.

“Khi còn bé chính là cô ta chăm sóc con.” Dạ Hoằng nói bổ sung.

“Ha ha, chỉ cần cô ấy vui vẻ là tốt rồi phải không.” Hồng Tiêu vừa cười vừa nói. Đứa trẻ này thật sự cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.

“Đúng vậy, nếu như ông đối xử với cô ấy không tốt, tôi nhất định sẽ để cho ông sống không bằng chết.” Dạ Hoằng nói với người đàn ông cách đó không xa.

“Sẽ không, nếu như tôi đối xử với cô ấy không tốt, tôi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.” Đó là lời thề của người đàn ông nọ.

“Có làm được hay không, không phải chỉ dựa vào lời nói.” Nói xong, Hồng Tiêu tiện thể ôm Dạ Hoằng đi ra khỏi hành lang.

Phải nói là Tống Trí Minh thật sự rất yêu Dạ Tĩnh, đó là một hôn lễ cực kì long trọng, thậm chí so với lúc Tống Trí Minh cưới Từ Minh Phương còn muốn long trọng hơn gấp mấy lần.

Tất cả danh gia vọng tộc trong thành phố S lẫn xung quanh đều đến dự. Lại còn có cả đại diện của những công ti có hợp tác với Tống gia cũng đến.

May mà Tống gia tổ chức hôn lễ ở khu biệt thự ngoại thành, nếu làm trong nội thành, còn không phải sẽ làm ùn tắc giao thông hay sao.

“Cục cưng, có phải cảm giác đang mất mát không?” Dạ Kì nhìn đứa trẻ bên người hỏi.

May mà không có Hồng Tiêu ở đây, Dạ Kì như thế nào lại không muốn náo loạn một chút.

“Bất quá chính là chú Hồng đi cùng một đám người làm ăn nói chuyện phiếm mất rồi, cha mẹ cũng chúng tôi cũng phải đi.” Hoàng Cáo trợn mắt nói.

“Ha ha, tôi không phải nói cái này, tôi nói chính là Dạ Tĩnh phải lập gia đình rồi, cục cưng Dạ Hoằng của tôi có cảm thấy mất mát không.” Dạ Kì chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Lúc này cô còn muốn đùa cả Tống Cảnh Kiệt.

Nhìn đi, Tống Cảnh Kiệt đứng ở một bên lập tức đeo một bộ mặt kì quái.

“Chỉ cần cô ấy vui vẻ là tốt rồi.” Dạ Hoằng đem lời Hồng Tiêu vừa nói với mình, trả lại cho Dạ Kì.

“Ha ha, nhưng mà tôi thì sẽ buồn bực một chút, rõ ràng là chiếu cố cho người cua3mi2nh, còn nghĩ người đó sẽ trở thành mẹ, nhưng mà người đó lại đi gả cho người.” Dạ Kì trưng ra vẻ mặt mất mát.

“Này, Dạ Hoa chúng tôi tối nay không có trở về, cậu tới đón Dạ Kì đi.” Dạ Kì vừa nói xong, Dạ Hoằng liền lấy điện thoại gọi cho Dạ Hoa.

“Hoằng ~~~” Dạ Kì không đồng ý kêu lên.

“Cái gì vậy?” Mà ngay lúc đó ở phía sau, Hồng Tiêu lại xuất hiện.

“Ha ha, không có gì!” Hoàng Cáo vừa cười vừa nói.

Từ khi đi cắm trại, cả bọn đã biết Dạ Hoa là khắc tinh của Dạ Kì, mà có thể điều khiển được khắc tinh này thì lại chính là Dạ Hoằng.

“Hoàng Cáo, cậu chờ đó, chờ xem tôi chỉnh cậu như thế nào.” Dạ Kì tức giận nói.

“Được rồi, được rồi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, các người đừng đùa nữa.” Tống Cảnh Kiệt mở miệng khuyên bảo hai người đang giương cung bạt kiếm.

“Hừ! Tôi mới không thèm so đo với phụ nữ!”

“Tôi mới không thèm so đo với con nít!”

Hai người cùng nhau nói.

“Được rồi, vào trong nào.”

Dạ Hoằng mở miệng, tự nhiên không ai nói gì nữa.

Lúc đi tới cửa, Dạ Hoằng nhẹ nhàng kéo áo Tống Cảnh Kiệt một chút.

Thấp giọng nói: “Khi còn bé chính là Dạ Tĩnh chăm sóc tôi.” Dạ Hoằng lo lắng trong lòng Tống Cảnh Kiệt có gút mắc với Dạ Tĩnh.

“Uh, có thể tượng tượng ra.” Tống Cảnh Kiệt cười tươi an ủi Dạ Hoằng.

Từ cha, Tống Cảnh Kiệt hiểu đã biết được thân phận của Dạ HOằng, mà người có được thân phận như vậy, tự nhiên chẳng thể có tuổi thơ bình thường, cũng chính là lúc đó, Tống Cảnh Kiệt cảm thấy Dạ Hoằng thật sự rất lợi hại, càng cảm thấy được Dạ Hoằng đúng là rất đáng được mọi người thương yêu.