Ba ngày thi rốt cuộc cũng kết thúc, hôm nay rốt cuộc cũng có thể thư giãn thư giãn rồi.
Hồng Tiêu sớm đến cổng trường chờ Dạ Hoằng, còn có Lam Thấm.
Hai ngày trước công ty hai người có một hợp đồng, chính là cùng nhau thực hiện, cho nên bọn họ hôm nay hẹn gặp nhau ở đây.
Bởi vì hôm nay bắt đầu, đám Dạ Hoằng sẽ có bốn ngày nghỉ, Hồng Tiêu muốn đưa Dạ Hoằng đến ngoại ô nghỉ ngơi, hơn nữa vốn là bây giờ Lam Thấm cũng tới, bất quá sau khi đã nói rõ mọi chuyện, hắn cũng chẳng ngại để bọn họ đi cùng, hơn nữa còn có thể để mình ở chung với Dạ Hoằng.
Cho nên hắn lập tức yêu cầu Lam Thấm cùng đi, mà đúng như hắn suy nghĩ, Lam Thấm liền đáp ứng.
Đồng ý Hồng Tiêu là bởi vì Lam Thấm vốn còn nợ Lam Vũ một kì nghỉ. Nếu Hồng Tiêu đã yêu cầu rồi, như vậy thì chẳng phải rất tốt sao.
Nhìn thấy Dạ Hoằng cùng Lam Vũ cùng nhau đi ra cổng trường, kì thật còn có bốn người khác, bất quá Hồng Tiêu cùng Lam Thấm cũng chẳng thèm nhớ, hơn nữa khoảng cách của mấy người đó cũng khá xa.
“Tiểu Vũ! Ở đây!” Lam Thấm nhìn thấy Lam Vũ ở xa xa mở miệng gọi.
“Cha!” Nghe thấy tiếng gọi, Lam Vũ nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy người muốn gặp, vui vẻ kêu lên.
“Oa! Dạ Hoằng đó là cha Lam Vũ sao, như thế nào lại nhìn không giống vậy?” Hoàng Cáo đi nhanh lên trước mấy bước, nói với Dạ Hoằng.
Bất quá Dạ Hoằng không có để ý đến hắn, bước nhanh đuổi theo Lam Vũ.
“Làm gì đó! Dạ Hoằng bạn đừng có kè kè theo Lam Vũ như vậy! Người ta còn phải gặp cha mà! Hoàng Cáo nói to sau lưng Dạ Hoằng.
“Bạn nhìn cho kĩ một chút được không!” Tống Cảnh Kiệt đi đến bên cạnh bạn tốt nhỏ giọng.
“Đúng vậy! Có những cái vốn không thể nói nha!” Dạ Tường cũng đi tới bên người Hoàng Cáo nhắc nhở.
“Đúng vậy, Hoàng Cáo, bạn đó nên quản lí cái miệng của mình cho tốt một chút.” Lâm Hạo nói tiếp.
“Người đàn ông kia là ai vậy, sao lại đối xử với Dạ Hoằng như vậy?” Hoàng Cáo tò mò hỏi Dạ Tường.
Dạ Hoằng cho tới bây giờ cũng sẽ không để cho người khác tiếp cận quá gần, nếu như không phải bản thân chủ động gần với người khác, Dạ Hoằng cũng sẽ lui lại rất nhanh chóng, đương nhiên ngoại trừ Lam Vũ không biết xấu hổ kia, bởi vì Dạ Hoằng bảo trì khoảng cách, Lam Vũ cũng sẽ tự động nhào lại lần nữa.
Mà Dạ Hoằng với người đàn ông này, Dạ Hoằng có thể để cho mình ở vào vị trí rất ám muội.
Nói ám muội, đó chính là mặc kệ nhìn từ hướng nào đến, Dạ Hoằng cũng chính là dính sát vào người đàn ông đó, nhưng mà bọn họ tin tưởng, Dạ Hoằng sẽ không dựa vào trên người ông ta.
“Nhìn qua chẳng phải biết hay sao!” Dạ Tường không biết loại tình huống này nên xử lí như thế nào, bởi vì bọn họ đều là bạn thân của Dạ Hoằng, hắn không biết có nên nói sự thật với bọn họ hay không, cho nên Dạ Tường quyết định, chuyện như vầy để cho Dạ Hoằng tự mình xử lí sẽ tốt hơn.
“Đúng vậy, nhìn qua một chút là tốt rồi, chúng ta không phải đang bàn nhau xem đi ăn cơm ở đâu sao!” Lâm Hạo tiếp lời Dạ Tường.
“Uh. Chỗ nào cũng muốn đi, tốt hơn hết là hỏi thử sao.” Mặc dù Tống Cảnh Kiệt nói như vậy, nhưng vẫn nghi hoặc nhìn Dạ Tường.
Không phải Dạ Tường là anh của Dạ Hoằng sao? Vậy tại sao lại không biết.
Nhưng mà Tống Cảnh Kiệt cũng không nói gì cả, bởi vì gần đây qua tiếp xúc, hắn cảm giác được bọn họ không thể nào là anh em, mà giống như là thượng cấp với thuộc hạ. Nhưng mà có đôi khi anh em cũng có thể ở chung giống như vậy, cho nên lúc ấy hắn không nói gì thêm, nhưng bây giờ thoạt nhìn, lại cảm thấy cái cái gì đó không đúng.
“Tường! Em nói đi! Em với mấy đứa con nít ranh ở đây làm cái gì!” Một thanh âm bất mãn vọng vào tai mọi người.
“Ông là ai?” Hoàng Cáo kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, hắn cư nhiên đem Dạ Tường ôm vào lòng, lại còn ôm rất thân mật, giống như muốn ôm gọn cả người Dạ Tường vậy đó, còn đầy thì ghì lên vai Dạ TƯờng. Đây là chuyện gì đang xảy ra?
Câu hỏi đồng dạng cũng xuất hiện trong lòng vài người.
“Hồng Hàn! Nếu như anh muốn em hôm nay nói ra toàn bộ, vậy thì cứ tiếp tục ôm đi!” Dạ Tường nhẹ giọng cảnh cáo người đang ôm mình, mặc dù Dạ Tường trên nhiều khía cạnh có thể chiều theo Hồng Hàn, nhưng mà ở nơi công cộng, Dạ Tường không hi vọng mình trở thành tiêu điểm chú ý.
Mà Dạ Tường cũng biết, nếu hòa nhã nói với Hồng Hàn, Hồng Hàn sẽ chẳng bao giờ chịu nghe. Chỉ có uy hiếp gã như vậy thì mới có kết quả.
Nghe Dạ Tường nói như vậy, Hồng Hàn trái lại thả Dạ Tường ra.
Tiếp tục mở miệng hỏi: “Bọn họ là ai?”
“Bạn học của Hoằng.” Dạ Tường trả lời vấn đề của hắn.
“Nhóc kia đâu? Nó tại sao không ở chỗ này?” Hồng Hàn một hơi đến đây liền nhìn thấy Dạ Tường đứng ở cửa, cùng mấy thằng nhóc này nói chuyện.
Suy nghĩ độc chiếm của gã rất mạnh, căn bản là không có nhìn thấy Dạ Hoằng cùng Hồng Tiêu cách đó không xa, trực tiếp xông đến đây.
“Đây! Chỗ đó!” Dạ Tường hất cằm, chỉ chỉ về bốn người không xa lắm.
“A! Các bạn, tôi có việc, về với Dạ Tường trước!” Hồng Hàn hôm nay bắt được một tin, nói là Hồng Tiêu định đưa Dạ Hoằng đi chơi vài ngày, Dạ Tường thật vất vả mới rảnh nhiều như vậy. Nhưng mà gần đây có một hạng mục, nghe nói rất trọng yếu, Hồng Hàn sợ Hồng Tiêu bắt mình phải thực hiện dự án này, vì vậy ép bản thân xử lí xong hết chuyện ở ám bộ, muốn cùng Dạ Tường chạy ra ngoài đến chơi suối nước nóng! Hồng Hàn tuyệt đối không cho phép hắn bắt gã làm việc.
Cho nên thừa dịp Hồng Tiêu còn chưa có nhìn mình, liền nói trước.
Nhưng mà chuyện cũng không có phải được như Hồng Hàn nghĩ.
Hồng Hàn vừa xuất hiện trước mặt Dạ Tường, Hồng Tiêu liền nhìn thấy ông anh quí hóa làm hắn phải tìm đỏ mắt này rồi!
“Hồng Hàn ~~~ vừa hay, hôm nay tìm anh có chút việc, thì ra anh cũng ở đây rồi!” Hồng Tiêu gọi giật ông anh đang muốn chạy trốn lại.
“Ha ha! Tiêu ~~~ Chú tại sao cũng ở đây vậy, là tới đón Tiểu Hoằng Nhi sao! Thật không ngời, mấy ngày nay bận quá, chú cũng có thời gian ghê!” Hồng Hàn oán hận nhìn ông em của mình, nói châm chọc.
“May mắn, không khó khăn như tưởng tượng!” Hồng Tiêu chính là nói thật, hắn thật không ngờ người cùng hợp tác là Lam Thấm, cho nên chuyện vốn nhìn qua rất khó khăn, cũng không còn đến mức khó khăn như cũ.
“Oh! Như vậy là tốt rồi! Vậy chú bây giờ tính sao?” Hồng Hàn nhìn mấy thứ trên xe Hồng Tiêu. Tin tức mình thu được đúng là không sai, trên đó có không ít đồ đi du lịch.
“Oh! Tôi cùng Lam tổng quyết định đưa hai đứa nhỏ đi chơi mấy ngày!” Hồng Tiêu vừa cười vừa nói.
“Oh ~~~ đi chơi à!” Sắc mặt Hồng Hàn đã biến thành màu xanh rồi.
Xem ra hôm nay mình trốn không thoát rồi.
“Các bạn có muốn đi cùng không?” Dạ Hoằng mở miệng hỏi mấy người Hoàng Cáo.
“Chúng tôi có thể đi cùng sao?” Lâm Hạo hỏi lại lần nữa.
“Tất nhiên! Bất quá chúng ta đi dã ngoại nha! Phải có ý chí kiên cười!” Hồng Tiêu cười trả lời, vốn là bọn họ đi leo núi, dã ngoại nhiều người thì chơi cũng rất vui.
“Được!” Lâm Hạo cao hứng trả lời. Hắn từ lâu đã muốn đi cắm trại rồi, nhưng mà chưa có ai đi cùng cả, đi một mình thì lại không dám.
“Có thể, tôi không có vấn đề!” Tống Cảnh Kiệt ôn nhu trả lời.
“Tôi á ~~~ đương nhiên là không có bất cứ vấn đề gì rồi!” Hoàng Cáo cười trả lời!
“Vậy hai người thì sao?” Hồng Tiêu thất tất cả đã đồng ý rồi, nhưng mà hai người này còn chưa có phản ứng!
“Cái gì! Chú hóa ra không có bóc lột sức lao động của tôi à!” Hồng Hàn kinh ngạc hỏi.
“Vậy anh rốt cuộc là có đi hay không?” Hồng Tiêu không nhịn được mở miệng lần nữa.
“Đi, như thế nào lại không đi!” Hồng Hàn đứng đắn trả lời.
Vậy là tốt rồi, mấy bạn không cần chuẩn bị gì đâu, 5 giờ gặp nhau ở Dancer nhé! Chúng ta sẽ đi bốn ngày.” Dạ Hoằng mở miệng nói.
Bởi vì bọn họ còn muốn đi Dancer mua một ít đồ, cho nên quyết định hẹn nhau ở Dancer, hơn nữa đếu có thứ gì chưa đủ, cũng có thể tìm được ở Dancer.
“Uh, quyết định như vậy đi.”
Vì vậy mấy người chia tay nhau ở cổng trường Gia Anh, tự chuẩn bị chút vật dụng cá nhân.