Ha Ha, Phụ Thân

Chương 49




Dạ Hoằng tức giận nằm trên giường, trong lòng mắng Hồng Tiêu không thôi, ngày hôm qua rõ ràng là nói ngủ trưa mà, cư nhiên ~~~ cư nhiên lại thành làm chuyện này.

Làm hại mình cả đêm hôm qua rất khó chịu, bởi vì hôm qua cha rất kích động, nói cái gì mà nhìn thấy mình như vậy không kích động mới là lạ, còn nói trừng phạt mình không ngoan.

Mặc dù bây giờ Dạ Hoằng còn không biết bản thân không ngoan ở chỗ nào.

“Hoằng, bạn còn chưa chịu đứng dậy sao? Bọn Hoàng Cáo ở bên ngoài chờ chúng ta lâu lắm rồi đó.” Lam Vũ nhẹ nhàng gọi Dạ Hoằng.

Tối hôm qua lúc Dạ Hoằng trở về, bộ dáng nhìn qua thấy rất mệt mỏi, hắn không nghĩ ra được Dạ Hoằng đã đi đâu, bởi vì hôm qua lúc đến lớp học, hắn cũng không có thấy Dạ Hoằng, hơn nữa bọn Hoàng Cáo cũng nói không có nhìn thấy Dạ Hoằng.

“Uh, bạn rửa mặt trước đi, tôi dậy liền đây.” Dạ Hoằng cục cực, nói với Lam Vũ.



Một lát sau, năm người chỉnh đề đứng trước cổng trường.

“Hôm nay như thế nào đây, thật vất vả mới có người một ngày như vậy!” Hoàng Cáo cao hứng giống như một đứa trẻ.

“Tôi xin bạn, mỗi tuần đều có ngày nghỉ mà?” Lam Vũ nói móc Hoàng Cáo.

“Không, hôm nay vốn là thứ sáu, cũng không phải ngày lễ, thật muốn nghỉ một ngày, vốn là căn bản không có khả năng, cho nên hôm nay có thể nói là một ngày quan trọng với một người.” Hoàng Cáo phản bác lại Lam Vũ.

“Cưỡng từ đoạt lí” Lam Vũ thấp giọng nói.

Mặc dù thấp giọng, nhưng mà vẫn duy trì đủ để năm người có thể nghe rõ ràng.

“Bạn?????” Hoàng Cáo giống như muốn nói cái gì, nhưng lại bị Tống Cảnh Kiệt chen ngang.

“Được rồi, được rồi. Chúng ta nghĩ thử hôm nay đi đâuchơi đi!” Thật vất vả mới được ra ngoài đi chơi, hắn cũng không muốn nghe thấy hai thằng đần kia cãi nhau.

“Chúng ta đi công viên nước đi!” Lâm Hạo đề nghị.

“Được đó! Nghe nói ở đó mới có mấy trò chơi mạo hiểm rất hay!” Hoàng Cáo phụ họa theo.

“Uh, đúng rồi, chỗ đó tôi cũng chưa tới!” Lam Vũ cũng đồng ý, dù sao hôm nay trời cũng khá nóng.

“Dạ Hoằng thì sao?” Tống Cảnh Kiệt hỏi Dạ Hoằng, hi vọng y có thể phản đối.

“Tôi không có ý kiến!” Dạ Hoằng vừa nói xong, Tống Cảnh Kiệt như bị đạp xuống vực sâu không đáy, trên người còn bị cột thêm mấy tảng đá.

“Ha ha, Cảnh Kiệt à! Công viên nước cũng không có sâu lắm đâu, lại có không ít nhân viên cứu hộ, bạn sẽ không có việc gì đâu.” Hoàng Cáo đương nhiên biết bạn tốt của mình sẽ có phản ứng như thế nào.

“Tống Cảnh Kiệt, bạn không biết bơi?” Lam Vũ tò mò nhìn Tống Cảnh Kiệt.

“Không phải không biết bơi, mà cậu ta khi còn nhỏ thiếu chút nữa bị chết đuối, cho nên cậu ta rất sợ nước.” Hoàng Cáo cười nói.

“Như vậy à, Hoằng, bạn biết bơi không?” Lam Vũ hỏi Dạ Hoằng.

“Biết.” Dạ Hoằng bơi rất giỏi, dù sao từ nhỏ Dạ Hoằng chính là học bơi ngoài biển.

“Lâm Hạo thì sao?”

“Biết, nhưng cũng không có tốt lắm, chỉ bơi được một chút thôi.” Lâm Hạo rầu rĩ trả lời. Hắn bơi chủ yếu chỉ có thể đạp vài cái trong tình trạng đặc biệt, để không chết đuối là được.

“Tống Cảnh Kiệt, hôm nay chúng tôi sẽ dạy bạn bơi, nam sinh thì không thể không biết bơi, biết lội cũng tốt mà!” Lam Vũ cười nói với Tống Cảnh Kiệt.

“Lam Vũ, bạn sao không hỏi tôi có biết bơi hay không!” Hoàng Cáo dỗi Lam Vũ tại sao không hỏi mình.

“Chúng ta chỉ cần ba người biết bơi là ổn rồi, bạn có biết hay không cũng không sao cả!” Lam Vũ xua tay.

“Bạn!” Hoàng Cáo rất muốn mắng Lam Vũ. Nhưng lại bị hắn cắt ngang.

“Xe tới rồi, chúng ta đi thôi!” Dạ Hoằng mở miệng nói.

Một chiếc xe Jeep dừng trước mặt bọn họ, một người phụ nữ xinh đẹp từ trên xe đi xuống. Đáng đề cập ở đây là trên chiếc xe Jeep còn có một chiếc moto phân khối lớn.

“Này! Mĩ nhân, hôm nay chúng tôi đi bơi, cô đi không?” Lam Vũ nói chuyện với mĩ nữ trước mặt.

“Tôi cũng muốn đi lắm, nhưng mà trên xe chỉ có thể chở tối đa 5 người, tôi đi rồi, cưng không đi sao?” Dạ Kì cười trả lời Lam Vũ.

“Lam Vũ, các người quen nhau à!” Hoàng Cáo nhìn thấy mĩ nhân như vậy, không nhịn được nghĩ muốn làm quen.

“Ha ha, cậu bé này nói chuyện cũng rất đáng yêu! Bất quá không phải loại mà tôi thích!” Dạ Kì lấy tay xoa cổ Hoàng Cáo nói.

“Kì Kì, cô đi về trước đi, làm thấy này Dạ Hoa lại không biết sẽ làm cái gì nữa bây giờ.” Dạ Hoằng nhắc nhở Dạ Kì, dù sao Dạ Hoa lúc này tuyệt đối có thể nghe được những gì họ nói.

Bởi vì earphone của hai người không có tắt đi, cũng là tại sao Dạ Kì lại đem theo moto tới đây. Bởi vì cô biết mấy người bọn họ muốn ra ngoài chơi, nhưng mà nơi này không tiện gọi taxi, cho nên Dạ Kì đã đem xe của Dạ Hoằng đưa đến đây, vốn là muốn để Dạ Hoằng đi chiếc xe màu bạc, nhưng mà cảm thấy chiếc xe đó cũng bình thường, cho nên đã đem chiếc mà Dạ Hoằng thích nhất đưa tới.

“Ha ha! Vậy thì hi vọng các cậu có thể lái được tới trung tâm” Nói xong, Dạ Kì để bọn họ hỗ trợ đem chiếc moto xuống, sau đó chính mình leo lên.

“Tôi đi trước đây!” Nói xong Dạ Kì liền phóng xe đi.

“Oa, thật đẹp trai! Nói xem tại sao các người lại quen người kia vậy.” Hoàng Cáo tò mò hỏi Lam Vũ cùng Dạ Hoằng.

“Cô ấy là người nhà Dạ Hoằng.” Lam Vũ chỉ nói vậy, bởi vì hắn biết Hoàng Cáo cũng chẳng có khả năng đào được cái gì từ trong miệng Dạ Hoằng.

“Dạ Hoằng cô ấy là người nhà bạn sao?” Có người liền thay đổi mục tiêu.

“Cô ta có chồng rồi!” Dạ Hoằng chỉ thản nhiên nói một câu. Đã cấp cho Hoàng Cáo một sự đả kích rất lớn.

“Không thể nào! Cô ấy nhìn đâu có lớn!” Dạ Kì thoạt nhìn thật sự là không già mà.

“Cô ta lớn hơn chúng ta mười tuổi!” Dạ Hoằng vừa nói vừa ngồi lên ghế tài xế.

Mà mấy người Lam Vũ cũng leo lên ngồi sau đó.

“Dạ Hoằng, đây là xe của bạn sao?” Tống Cảnh Kiệt hỏi Dạ Hoằng, bởi vì chiếc xe này được sản xuất hạn chết, trên toàn cầu cũng chỉ có 100 chiếc, mặc dù không phải là quí, nhưng muốn mua được cũng nhất định phải có bối cảnh.

“Uh, là quà sinh nhật Dạ Kì tặng tôi.” Đây là chiếc xe mà Dạ Kì tặng y năm ngoái. Mặc dù Dạ Hoằng không biết giá trị của chiếc xe này, nhưng mà đồ Dạ Kì tặng tất nhiên là chẳng thể kém cõi rồi.

“Dạ Kì?” Tống Cảnh Kiệt hỏi.

“Chính là cái cô vừa rồi!” Lam vũ trả lời.

“Cô ấy là Dạ Kì? Dạ Hoằng cô ấy là chị của bạn à?” Hoàng Cáo hỏi.

“Không phải.” Dạ Hoằng chỉ trả lời như vậy, liền hỏi tiếp: “Chỗ đó đi thế nào?” Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, vì vậy Dạ Hoằng thay đổi đề tài.

“Đi lên núi.” Tống Cảnh Kiệt trả lời Dạ Hoằng.

“Uh!” Đáp lại một câu, Dạ Hoằng cho xe chạy đi.

Bọn họ rời đi không lâu, một chiếc xe màu đen liền dừng lại trước cổng trược, một người đàn ông đặc biệt quyến rũ từ trên xe đi xuống.