Chú Phúc đem cơm trưa đặt lên bàn ngoài phòng Dạ Hoằng, bởi vì liên quan đến Dạ Hoằng, đi vào trong phòng này chỉ có Dạ Hoằng, Hồng Tiêu cùng cái cô xuất quỷ nhập thần Dạ Kì kia thôi (nói Dạ Kì xuất quỉ nhập thần là vì Dạ Kì mỗi lần xuất hiện thì chẳng ai hay, đi cũng chẳng ai biết, đương nhiên trừ Dạ Hoằng ra, thì một người ở ám bộ cũng chẳng có ai nhận thấy được.)
Lúc Hồng Tiêu đi lên, liền nhìn thấy mấy thứ đó đã đặt trên bàn, nhẹ nhàng cười cười, đứa trẻ này chán ghét những người xung quanh đến như vậy sao? Xem ra muốn cho nó hòa nhập vào xã hội này cũng rất khó khăn đây!
Bưng mâm đồ ăn, nhẹ nhàng mở cửa phòng, quả nhiên không ngoài dự đoán nhìn thấy tiểu nhân nhi nằm trên giường trở mình một cái, liếc nhìn mình một cái, sau đó xoay người ngủ tiếp.
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, vừa cười vừa nói: “Hoằng Nhi, dù muốn ngủ cũng phải để bụng no đã chứ! Nhìn lại đi, mặt trời đốt cháy hết mông rồi kìa!”
Vừa nói vừa đem mâm đồ ăn để lên trên tủ đầu giường của Dạ Hoằng, sau đó đỡ Dạ Hoằng dậy, nói: “Hoằng Nhi, một giờ rồi, còn chưa dậy sao?”
“Một giờ? Trưa?” Bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Dạ Hoằng có nghi hoặc như vậy là bởi vì cửa sổ trong phòng có màn cách quang, hơn nữa lại thêm một tầng rèm che dày cui, bất cứ ánh sáng gì cũng chẳng thể xuyên qua, mà ánh sáng duy nhất trong phòng chính là ngọt đèn yếu ớt đầu giường.
Cho nên làm cho Dạ Hoằng bây giờ cũng chẳng biết là đã mấy giờ.
“Đúng vậy! Bây giờ là một giờ rồi, con còn ngủ sao?” Hồng Tiêu nói xấu xa.
“Hô ~” Dạ Hoằng hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại tiếp tục nằm xuống, ngủ thẳng cẳng.
“Hoằng Nhi, con không ăn cơm trưa sao?” Nhìn thấy hành động của Dạ Hoằng như vậy, Hồng Tiêu cũng cười không nổi rồi.
“Không ăn, bây giờ còn muốn ngủ, xế chiều còn phải quay lại trường.” Đúng vậy, chiều nay Dạ Hoằng còn phải quay lại trường học, mặc dù hôm nay không có tiết, nhưng mà trường học này qui định tất cả học sinh đều phải quay về trường trước tám giờ tối chủ nhật.
“Hôm nay không cần phải quay lại trường! Sáng mai, cha chở con đi, đã báo là con bị cảm rồi!” Nghe Dạ Hoằng nói như vậy, Hồng Tiêu nháy mắt liều cảm thấy hối hận tại sao lại để cho Dạ Hoằng đi học, đứa trẻ này tại sao lại trở nên nghe lời như vậy rồi!
“Không! Con không muốn khác biệt!” Dạ Hoằng lạnh lùng nói, bởi vì chuyện phòng ngủ của y, Dạ Hoằng với Lam Vũ đã bị người khác nói ra nói vào rồi, mặc dù Dạ Hoằng không ngại bất kì ai chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng mà cũng mang đến cho y không ít phiền phức, cho nên, Dạ Hoằng bây giờ nghĩ bớt một chuyện thì đỡ một chuyện, tránh rắc rối.
“Như vậy à!” Hồng Tiêu biết chuyện tình ở trường học của Dạ Hoằng, cũng biết Dạ Hoằng bởi vì hắn sắp xếp lại phòng ngủ mà bị làm phiền, cho nên hắn biết Dạ Hoằng đang nghĩ cái gì. “Như vậy thì đến trường cũng được, nhưng mà bây giờ con phải dậy ăn cơm đi, sáng nay đã không ăn rồi, bây giờ con cũng không thể bỏ bữa như vậy được!”
“Có gì đâu, trước kia cũng thường như vậy mà.” Dạ Hoằng hời hợt nói, bất quá Hồng Tiêu nghe được thì đầu xịt khói.
“Trước kia cũng thường như vậy? Đó là trước kia, khi đó con còn chưa có gặp cha, nhưng mà bây giờ thì không giống như vậy, con bây giờ là con cha, cha có trách nhiệm chăm sóc con, cho nên từ nay về sau chuyện đó không được phép xảy ra nữa.” Hồng Tiêu tức giận nói, mặc dù có thể tưởng tượng ra cuộc sống trước kia của Dạ Hoằng, nhưng mà chính tai nghe thấy được thì lại là chuyện khác.
“Dạ.” Dạ Hoằng biết chẳng thể lay chuyển được Hồng Tiêu, vì vậy đành ngồi dậy.
Nhìn thấy Dạ Hoằng ngồi dậy, Hồng Tiêu vì vậy ngồi vào bên cạnh con, đưa bánh trà xanh mà Dạ Hoằng yêu thích qua.
Dạ Hoằng nhìn thoáng qua Hồng Tiêu, trốn không thoát được món bánh ngọt mà mình yêu thích nhất kia, liền cầm lấy mấy cái bánh trên tay Hồng Tiêu.
Bất quá Hồng Tiêu không có để cho Dạ Hoằng thực hiện được, nhẹ nhàng né khỏi động tác của Dạ Hoằng, giả vờ ủy khuất nói: “Hoằng Nhi không thích cha sao, không để cho cha đút Hoằng Nhi?”
“Con không có bị bệnh.” Dạ Hoằng thản nhiên phun ra sự thật.
“Nhưng mà tối qua Hoằng Nhi bị mệt cả đêm, hôn nữa ngày hôm qua Hoằng Nhi là cho cha rất cao hứng, lo lắng Hoằng Nhi bây giờ còn mệt, cha cũng rất nên tưởng thưởng cho Hoằng Nhi mà!” Hồng Tiêu đại khái có thể đoán được nguyên nhân Dạ Hoằng không cho hắn đút, cho nên tự biên tự diễn nguyên một tràn kịch dài.
Còn không chờ Dạ Hoằng nói cái gì, Hồng Tiêu lại tiếp tục lải nhải: “Hay là Hoằng Nhi cảm thấy tinh thần bây giờ tốt rồi? Không cần cha nữa?”
Bây giờ có thể nói tinh thần Dạ Hoằng mệt mỏi tới cực điểm, như thế nào có thể tốt chứ!
“Được rồi!” Vừa nói Dạ Hoằng nhân tiện ngậm lấy muỗng bánh cách mình không xa.
“Ha ha! Cha nói Hoằng Nhi thật là ngoan mà!” Hồng Tiêu vừa nói nhân tiện cũng ăn một miếng bánh trà xanh.
Đối với hành động đó Dạ Hoằng cũng không phản ứng nhiều, bởi vì trước kia Hồng Tiêu cũng thường thường ăn bánh ngọt của y, nhưng mà hôm nay là lần đầu tiên ăn chung một muỗng.
Kì thật Hồng Tiêu vẫn muốn ăn bánh ngọt từ trong miệng Dạ Hoằng kìa, chắc chắn, bánh kia tuyệt đối ngon hơn bánh trong muỗng một vạn lần, nhưng mà không biết có phải vì chuyện giải tình hay không, Hồng Tiêu bây giờ sợ hắn chỉ cần vừa hôn lên Dạ Hoằng thì sẽ nhịn không được mà nuốt luôn y vào trong bụng, nhưng mà Dạ Hoằng lúc này tuyệt đối không thể chịu thêm bất kì chà đạp nào của Hồng Tiêu nữa rồi.
Cúc hoa của Dạ Hoằng bị hái, lại thêm sự chiếm đoạt mạnh mẽ của Hồng Tiêu đúng là ăn không tiêu, may mà Dạ Hoằng thường xuyên rèn luyện, lại thêm phải chịu những sự huấn luyện kinh hoàng, cho nên bây giờ vẫn còn gắng gượng được, nếu làm thêm một hai lần, Hồng Tiêu cam đoan Dạ Hoằng hai ngày tới đừng mơ có thể bò ra khỏi giường, lại còn đừng nói hôm nay có thể quay lại trường học.
Vì vậy hai người trong bầu không khí hòa bình mà ăn hết bữa cơm trưa, sau khi ăn cơm xong Dạ Hoằng lại tiếp tục đi tìm Chu gia gia nói chuyện phiếm.