Hôm nay là ngày học đầu tiên, cũng khác với những trường khác, giáo viên ở đâu cũng không dài dòng giới thiệu, bởi vì tên giáo viên này nọ đã sớm ghi trên bảng, cũng không cần dông dài gì vô là học liền, tiết tấu nhanh như vậy, không phải chỉ ở lớp 1 hay 2 mà cả mười lớp đều như vậy.
Cũng phải nói học phí của học sinh ở trường này cũng chênh lệch nhau rất nhiều.
Mặc dù nói không khí học tập ở trường này rất tốt, nhưng mà vẫn có những học sinh chơi đùa, như lớp 10 là một ví dụ. Lớp này chính là những người thành tích thấp nhất trúng tuyển vào, mấy người ở đây đều phải đóng học phí rất cao.
Bất quá may mà chơi kiểu gì thì chơi, lúc học cũng không có phát sinh hành vi gì cả, bất quá lớp này cũng có người không chừa mặt mũi cho giáo viên, từ buổi học đầu tiên đã gục lên bàn ngủ say sưa.
Đại khái giáo viên cũng sẽ không quản ngươi ngủ hay không, nhưng mà bạn học thì không giống như vậy, vừa mới kết thúc buổi học đầu tiên thì đã có một đống nữ sinh tụ tập nhỏ giọng bàn tán về thiếu niên ngủ gục trong lớp học sáng nay.
“Ực! Các bạn nói, người đó là nam hay là nữ?” Một nữ sinh tương đối thanh tú nói.
“Không biết chắc nữa, sáng nay đến đã phát hiện bạn đó ngủ rồi!” Một nữ sinh khác nói, thanh âm rất nhu hòa dễ chịu.
Sáng nay bởi vì phải ra ngoài sớm, cho nên Dạ Hoằng đến lớp cũng sớm, khi đó phòng học cũng không có bao nhiêu người, hơn nữa động tác của y rất nhẹ, lúc vào cũng không có ai chú ý tới y, vì vậy y tìm một góc, lăn ra ngủ.
Hơn nữa quần áo của Dạ Hoằng cũng trung tính. Lúc bên Dancer đưa quần áo tới, Dạ Hoằng cứ tiện thể xếp lại bỏ vào trong tủ đồ, y một chút cũng không có ý định sẽ mặc nó, nhưng mà mấy ngày Hồng Tiêu không thấy Dạ Hoằng thay quần áo, hai người hàn huyên cả ngày, Dạ Hoằng mới lôi mớ đồ kia ra mặc, mà lần này hành lí đều là do Hồng Tiêu cùng Dạ Kì chuẩn bị, cho nên quần áo bên trong cũng toàn là đồ trung tính, lại có hình như mơi mang xu hướng nữ tính.
Bộ đồ hôm nay tuy có hơi hướng nam sinh, nhưng mà mặc trên người Dạ Hoằng thì cũng như không (Vấn đề chủ yếu là nằm trên người Dạ Hoằng, ai kêu y để tóc dài làm gì).
“Tóc dài như vậy, chính là nữ sinh rồi!” Một cô gái dáng người tinh tế nói.
“Tóc dài không nhất định không phải là nam sinh mà, ngày hôm qua tôi thấy một bạn nam tóc cũng dài như vậy, bất quá lúc đó tối, tôi không nhìn rõ bộ dáng của bạn đó.” Nữ sinh thanh tú lúc nãy nói.
“Như vậy à! Vậy Tinh Tinh ban5tha61y thế nào?” Nữ sinh tinh tế kia vẫn không nói gì, nhưng nhìn chằm chằm vào thiếu niên mà mọi người bàn tán nãy giờ.
“Dù sao cũng chẳng phải loại tốt lành gì! Làm gì thì làm, trực tiếp gọi y dậy là được mà.” Tống Tinh Tinh hung hăng nói.
Vì vậy bốn người đi đến chỗ Dạ Hoằng, vây Dạ Hoằng vào trong, lớp học có không ít nam nữ âm thầm cười, cũng không biết người kia vì sao lại chọc tới Tống đại tiểu thư.
Tống Tinh Tinh vốn có tiếng là xảo quyệt vô lí, thích gây chuyện, hơn nữa chỉ cần có người chọc tới cô ta, thì sẽ phải trả giá rất đắt.
Kì thật nói Dạ Hoằng đắc tội cô ta, thật ra cũng không phải do Dạ Hoằng cố tình, hôm nay Dạ Hoằng đến từ rất sớm, y đã cố ý lựa chọn một vị trí không người để ngồi xuống, nhưng mà ai biết sau đó không lâu lại có người ngồi xuống bên cạnh y.
Mà người kia chính là hôn phu của Tống Tinh Tinh – Tống Cảnh Kiệt.
Tống Tinh Tinh từ nhỏ đã được Tống gia thu dưỡng, từ nhỏ đã được dạy trở thành vợ của Tống Cảnh Kiệt, nhưng mà chính là Tống Cảnh Kiệt không biết tại sao lại không thích cô vợ tương lai này.
Nhưng Tống Tinh Tinh lại không cho là như vậy, cô ta cho rằng vị trí kia chính là thuộc về mình, sáng sớm đi tới trường liền nhìn thấy Tống Cảnh Kiệt ngồi bên cạnh một người, nói cho chính xác một chút là ngồi bên phải Tống Cảnh Kiệt là Hoàng Cáo bạn tốt nhất của hắn.
Hoàng Cáo vốn là bạn từ thuở nhỏ của Tống Cảnh Kiệt, Tống Tinh Tinh cũng không nói cái gì, nhưng mà bên trái hắn lại có một người lạ hoắc nằm ngủ, khẳng định là muốn nịnh hót Tống Cảnh Kiệt nơi mới ngồi ở đó.
Hơn nữa vẫn ngủ chính là khơi mào lòng hiếu kì của Tống Cảnh Kiệt. Trong giờ học mấy lần Tống Tinh Tinh phát hiện thấy Tống Cảnh Kiệt đang nhìn người kia.
Dạ Hoằng vào lớp học một chút đã tỉnh dậy, bất quá y không muốn ngẩng đầu lên, chính xác mà Dạ Hoằng không có ngủ, y cảm giác được có người nhìn mình, bất quá cũng không cảm thấy địch ý gì, Dạ Hoằng cũng không quan tâm, lại tập trung ngủ.
Bất quá lúc này y không thể ngủ tiếp rồi, bên cạnh có 4 người, trong đó một người lại mang theo địch ý, hơn nữa lại đứng ngay trước mặt mình. Mặc dù là con gái, nhưng trong mắt Dạ Hoằng thì chẳng hề có cái gì gọi là phân biệt nam nữ cả.
Chậm rãi ngồi xuống, hé mắt nhìn người trước mặt. Trong mắt không nhìn thấy bất kì cảm xúc nào, nhưng mà như cũ làm cho Tống Tinh Tinh ngồi trước mặt y không thể động đậy được.
Lúc này mọi người trong lớp nhìn Dạ Hoằng không nhúc nhích. Nhưng mà bọn họ bất đồng với Tống Tinh Tinh, Tông Tinh Tinh là bởi vì trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi không thể hiểu được, hơn nữa ngày càng mãnh liệt, vì thế làm cho thân thể không thể cử động.
Mà bọn họ là vì vẻ đẹp của Dạ Hoằng hù cho hết hồn, chưa từng nhìn thấy người nào đẹp như vậy, nhưng mà bọn họ vẫn có thể xác định đó là một nam sinh, chưa từng người nào bởi vì y quá đẹp mà hiểu lầm giới tính. Bởi vì khuôn mặt y rất đẹp, nhưng mà khuôn mặt y lại nói rõ y là nam sinh.
“Có gì.” Thanh âm không lớn, chỉ có vài người xung quanh có thể nghe thấy, nhưng mà làm cho mọi người lập tức khôi phục lại trước Dạ Hoằng, bất quá có vài người cố tình xoay người qua bên này, học thường thường liếc mắt lại chỗ này, có thể thấy được náo động do Dạ Hoằng gây ra vẫn chưa có chấm dứt.
“Tôi muốn đổi chỗ với bạn.” Âm thanh trong cổ họng Tống Tinh Tinh có chút lanh lảnh, cao ngạo giống như một con chim công.
Giương mắt liếc nhìn Tống Tinh một cái, Dạ Hoằng ngồi dậy khỏi mặt bàn.
[A! Hiểu chuyện là tốt rồi,] Trong lòng Tống Tinh Tinh nghĩ.
Bất quá động tác sau đó làm cho Tống Tinh Tinh không thể đắc ý được nữa.
Dạ Hoằng đem toàn bộ sách cất vào trong hộc bàn, sau đó cầm túi xách rời khỏi lớp. Mặc kệ Tống Tinh Tinh phía sau kêu cái gì, Dạ Hoằng cũng không hề quay đầu liếc cô ta lấy một cái.
“Tinh Tinh, y có ý gì vậy.” Nữ sinh thanh tú kia nói.
“Đương nhiên chính là không đồng ý rồi! Mấy cô đúng là ngu mà! (ta không cố ý nha, ta cũng không có nói nha. Đó là nữ sinh kia nói, tình huống kịch tính, các vị đừng ném đá ta)” Hoàng Cáo nói.
“Chúng tôi là đồ ngu sao? Hoàng Cáo, tôi nói cho bạn biết, tối nay bạn đừng năn nỉ tôi nhìn mặt bạn!” Nữ sinh thanh âm dễ nghe hung hăng nói.
Nghe được như vậy, Hoàng Cáo đã bay tới, túm lấy tay nữ sinh kia nói: “Khanh Khanh! Bạn đừng như vậy mà! Tôi nói bậy rồi có được hay không, bạn đừng không để ý tới tôi.”
Bất quá mặc kệ Hoàng Cáo kia nói cái gì, Diệp Khanh chính là không để ý tới hắn ta nữa.
“Dạ Hoằng? Từ nay kết thù với chúng ta!” Vừa mới nhìn thấy tên Dạ Hoằng trên sách. Tống Tinh Tinh hung hăng nboi1.
Nói xong Tống Tinh Tinh cũng về chỗ ngồi của mình. Chuẩn bị vào học, giáo viên tiến vào, nhìn thấy có người còn chưa tới, cũng không nói gì thêm, cứ thế mà dạy.
Còn một tiết nữa thì đến giờ nghĩ trưa, Dạ Hoằng không muốn lại đi vào phòng học, dù sao y cũng sẽ không nghe bài, cho nên đơn giản đi ra ngoài, đến vườn hoa, buổi này Dạ Tường học thể dục, bọn họ đã hẹn sẽ gặp nhau. Đây là Dạ Tường nói, Dạ Hoằng cảm thấy cũng không cần thiết lắm, bất quá Dạ Tường trịnh trọng yêu cầu như vậy, Dạ Hoằng từ chối cũng không tiện.
Đợi ở vườn hoa một chút, liền nhìn thấy Dạ Tường cấp bách chạy tới.
“Xin lỗi, làm cho ngài đợi lâu!” Dạ Tường cung kính nói.
“Không có, đợi không lâu.” thật ra là lời nói thật. Dạ Hoằng từ bên lớp học tới đây là chỗ xa nhất, hơn nữa Tống Tinh Tinh lúc nãy còn quậy một trận. Nhân tiện đã trễ lại càng trễ hơn.
“Có việc gì sao?” Dạ Hoằng tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, nhắm mắt cảm thụ ánh sáng mặt trời.
Hôm nay trời không nóng lắm, ấm ấm, có cảm giác như là mua2thu.
“Chúng tôi rất lo lắng, ngài có cảm thấy quen không?” Đây là chuyện tất cả mọi người lo lắng, Dạ Hoằng từ nhỏ đều chỉ một mình, chỉ có ngẫu nhiên mới cùng đi làm nhiệm vụ với Dạ Tường, không thì là cùng Dạ Ảnh, Dạ Kì cùng Dạ Hoa cũng có tiếp xúc một chút. Hơn nữa cũng chỉ toàn là lạnh lùng, mãi cho đến khi Dạ Ảnh chết, quan hệ của bọn họ mới tốt hơn.
Dạ Hoằng như vậy tất cả mọi người đều rất lo lắng, y có thể ở cùng một chỗ với những bạn học khác không.
“Không sao. Lúc nào có thể trở về.” Đây mới là vấn đề Dạ Hoằng quan tâm nhất.
“Cuối tuần là có thể trở về.” Như vậy mà có thể nói là không sao à, rõ ràng là không quen mà!
“Cuối tuần. Còn 5 ngày nữa.” Dạ Hoằng thấp giọng nói. 5 ngày, không, chính xác là 4 ngày rưỡi. Hôm nay đã trôi qua nửa ngày rồi.
Dạ Hoằng không muốn ở đây đợi, nơi này rất chán còn không nói, lại còn rất là nhiều người khó hiểu, Dạ Hoằng không thích như vậy.
“Anh là anh tôi.” Đột nhiên Dạ Hoằng nói một câu.
“Đúng vậy.” Dạ Tường trả lời. Hắn hiểu rõ ý tứ của Dạ Hoằng là cái gì, ở chỗ này Dạ Hoằng là em trai của Dạ Tường, Dạ Tường như thế nào lại có thể dùng ngữ khí cung kính với ý chứ.
“Dạ Hoằng! Bạn hóa ra ở đây à ~~~” Lam Vũ vội vã chạy tới, hôm nay năm nhất được tan học sớm, Lam Vũ vội chạy đến lớp Dạ Hoằng tìm Dạ Hoằng cùng đi a8nco7m.
“Bạn sao lại không đi học vậy? Còn đây là ai?” Lam Vũ tò mò nhìn Dạ Tường.
“Dạ Tường, anh của tôi.” Dạ Hoằng thản nhiên nói.
“Chào anh Dạ Tường, em là Lam Vũ, sau này phiền anh giúp đỡ. Lam Vũ cười bắt chuyện với Dạ Tường.
“Chào em!” Dạ Tường cũng cười bắt chuyện, Dạ Tường biết đứa trẻ này, đây là bạn cùng phòng của Dạ Hoằng.
Nói thật, bọn họ đối với thiếu niên này rất hài lòng, người như hắn, trí tuệ của hắn, còn có cảm giác thường tình cờ gặp gỡ. Rất đáng yêu.
“Chúng ta đi ăn cơm đi.” Hôm nay buổi sáng Dạ Hoằng ăn cũng không ngon miệng, mặc dù ăn đồ ngọt không ít, nhưng cũng không thể ăn (kì thật miệng Dạ Hoằng rất điêu) Dạ Hoằng chưa ăn được bao nhiêu, đã đói bụng từ đời nào.
“Uh, đi thôi! Anh Dạ Tường anh đi cùng bọn em không?” Lam Vũ tò mò hỏi.
“Anh đưa tụi em tới chỗ này, chỗ đó đồ ăn ngon hơn được chút xíu.” Đây là mục đích chính của Dạ Tường tìm đến Dạ Hoằng, tất cả mọi người đều biết chắc Dạ Hoằng đối với đồ ăn ở đây sẽ không hài lòng.
Cho nên Hồng Tiêu ở đây mới làm ra một phòng ăn nhỏ, mục đích chủ yếu là để thỏa mãn đứa con kén ăn này của mình.
Đi tới phòng ăn này, nơi đây là tầng dưới cùng của kí túc xá giáo viên, trước kia chỉ có một cái kho hàng nhỏ, cũng không có bao nhiêu tác dụng, bất quá bây giờ chủ yếu thức ăn của Dạ Hoằng là từ nơi này mà ra.
Nhìn thức ăn bên trong, trong lòng Lam Vũ bị đả kích không nhỏ. Mặc dù biết Dạ Hoằng thích ăn ngọt, cũng không tới mức này chứ, nơi này toàn là bánh ngọt, mặc dù không phải thứ nào cũng ngọt, nhưng mà nhìn bánh ngọt ở đây cũng có thể biết được là được đầu bếp có tiếng làm ra.
“Chúng ta ăn gì bây giờ! Tôi không có ăn ngọt được như vậy!” Lam Vũ cau mày, nói rất vô tội.
“Hôm nay nếm thử một chút đi, nghe nói ngon lắm.” Dạ Tường cũng không thích ăn ngọt, bất quá bánh ngọt ở đây thật sự rất ngon.
“Hử?” Hoài nghi cầm lấy bánh Dạ Tường đưa qua, cho một miếng vào trong miệng.
“Oa! Thật sự là ngon quá đi!!!” Nói xong, Lam Vũ liền ăn liền liền mớ bánh ngọt trong tay.
“Ăn chậm chút,” Dạ Hoằng thản nhiên nói.
Ăn nhanh như vậy thì chẳng thể nào thưởng thức được vị ngon của bánh rồi.
“Hả! Dạ Hoằng bạn đang lo lắng cho tôi sao?” Lam Vũ cao hứng nói.
“Bánh ngọt rất đáng thương.” Không sai, Dạ Hoằng vố là lo lắng cho bánh ngọt, bánh ngọt làm ra là để cho người ta nhấm nháp, nhưng mà Lam Vũ kia lại ăn như heo thì làm sao có thể thưởng thức được vị ngon của bánh chứ.
“Cái gì hả! Hóa ra lại là vậy.” Hóa ra là y quan tâm tới mấy cái bánh, mà không phải người. Không nghĩ tới mình ngay cả một cái bánh cũng không bằng. Lam Vũ rầu rĩ nghĩ.
“Lam Vũ, không cần phải như vậy, cậu ấy vẫn đều là cái dạng như vậy thôi.” Dạ Tường xoa đầu Lam Vũ.
“Không thể nào!” Lam Vũ không tin nói.
“Thật sự, ngay cả đối với cha cậu ấy cũng như vậy, bất quá cậu ta đối với em còn tốt hơn so với bác trai nhiều!” Dạ Tường tiếp tục nói.
“Như vậy à!” Lam Vũ hào hứng nói.
~~~~~~~~~~~~~~
Ha ha, Hoàng Nhi đắc tội với cưng rồi, bất quá mẹ đây cảm thấy chính là tại cưng tự chuốc lấy cực khổ thôi hà.