Hạ Gục Tể Tướng

Quyển 5 - Chương 9: Giải phóng




Edit: Thu Beta: Tiểu Ngạn Ánh trăng sáng xuyên qua song cửa sổ nhỏ hẹp, chiếu vào trong một góc trong phòng địa lao của binh lính tinh anh.

Được bao phủ bởi ánh trăng Liên Hằng ngẩng đầu nhìn vầng trăng ở bên ngoài song sắt, trong lòng vô cùng kích động: Hắn không thể tưởng tượng được một chuyến đi đến Thương Châu lại có thu hoạch như vậy. Phó Vân Kiệt, con người tài hoa hơn người đó, người mà khiến Hoàng thượng không thể quên được, người tưởng đã chết vậy mà giờ lại còn sống đứng sờ sờ trước mặt mình. Căn cứ vào đoạn đối thoại của bọn họ, hắn rất dễ dàng để có thể đoán được đại khái. Lúc trước Phó Vân Kiệt bị người khác dịch dung, cũng đã mất đi trí nhớ, không biết vì nguyên gì lại trở thành nữ nô Thập Tứ. Sau này Hoắc Liễm phát hiện ra tài năng của nàng, để cho nàng dùng thân phận của Dạ Xoa bí mật huấn luyện quân đội mình chiêu mộ. Nhưng mà, làm sao Hoắc Liễm cũng không ngờ được mình không thể điều khiển được nàng. Dù sao, Bắc Tướng không phải là người bình thường có thể điều khiển được.

Trước mắt, hắn cũng không có ý định nói cho Dạ Xoa biết thân phận thật của nàng. Hắn phải tìm cách truyền tin tức này cho Hoàng thượng biết mới được. Nhưng mà, hắn phải làm như thế nào mới có thể truyền được tin tức đây?

“Két…” một tiếng, cửa sắt vẫn luôn bị đóng chặt được người mở ra. Dạ Xoa vẫn luôn mang theo mặt nạ quỷ đi đến.

Liên Hằng cũng không có bởi vì cái mặt nạ quỷ ở trong ánh trăng mờ ảo làm cho càng thêm quỷ dị, cùng với sự nghiêm túc lạnh lùng từ trên người Dạ Xoa phát ra hù dọa, chỉ bình tĩnh đối mặt với nàng.

Trong đôi mắt màu xanh thẫm kia lóe lên sự kinh ngạc rất nhanh, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo vang lên ở trong căn phòng: “Liên Hằng, ngự tiền đới đao thị vệ của Hoắc Thiên Thụy, cũng là đệ nhất cao thủ của thân vệ quân. Ta nói không sai chứ?”

Liên Hằng cũng không có bởi vì mình bị kẻ khác vạch trần thân phận mà bối rối, chỉ bình tĩnh nói:“Dạ Xoa, mục đích của ngươi là gì?”

Đôi mắt màu xanh thẫm nhìn thẳng vào trong mắt Liên Hằng, sau đó quay đầu nhìn vầng trăng ở bên ngoài song sắt kia, khẽ nói: “Liên Hằng, ngươi có cảm thấy Cao Quốc là một quốc gia rất quái dị hay không?”

“Quái dị?” Liên Hằng vốn tưởng rằng Dạ Xoa sẽ nói cái gì đó, không nghĩ tới sẽ bị hỏi một câu như vậy.

“Cao Quốc vì sao phải chèn ép nữ nhân như thế, cướp đoạt quyền lợi của các nàng……” Lời nói sau cùng, trong đôi mắt màu xanh thẫm hiện lên chút oán hận, sự oán hận dành cho việc đối xử bất công như thế.

Có thể cảm nhận được sự chán ghét cùng oán hận trong giọng nói của nàng, hắn lập tức cảm thấy thoải mái: Đây là tinh thần trượng nghĩa ở trong bản chất của Phó Vân Kiệt quấy phá. Lúc trước có thể ngạo nghễ ở trước mặt văn võ bá quan của Cảnh Quốc thừa nhận thân phận nữ nhân của mình như vậy, đã có thể thấy được bên trong suy nghĩ của nàng về sự ngang hàng của nam nữ mãnh liệt thế nào.

“Ta có thể thả một mình ngươi trở về. Ngươi về nói lại cho Hoắc Thiên Thụy nếu như muốn những thân vệ binh này bình an trở về, bảo hắn phê chuẩn cho Thương Châu độc lập. Đương nhiên, hàng năm Thương Châu vẫn đóng tiền thuế, trên danh nghĩa đối ngoại vẫn là một bộ phận của Cao Quốc. Nhưng mà, tất cả mọi thứ của Thương Châu đều do ta quyết định!” Đây là mục đích của nàng. Nàng muốn có được một chỗ. Một ngày nào đó cho nàng thay đổi cái tình hình kỳ quái này, cho nữ nhân của Thương Châu một cơ hội thay đổi vận mệnh.

“Ngươi không sợ Hoàng Thượng nghe được yêu cầu vô lý như thế, phát động đại quân đến san bằng Thương Châu sao?” Liên Hằng nói ra sự nghi ngờ trong lòng.

“San bằng Thương Châu?!” Môi đỏ nhếch lên thành một nụ cười châm chọc: “Đừng nói hiện tại Hoắc Thiên Thụy chắc đang vội vàng đối phó với đại quân của Cảnh Quốc áp sát biên giới, cho dù là hắn thật sự phái đại quân tới đây, ta cũng có biện pháp đánh lui!” Nói đến đây trong đôi mắt màu xanh thẫm lộ rõ sự tự tin!

Phần tự tin này làm cho Liên Hằng rung động: Đây là Bắc Tướng Phó Vân Kiệt. Cho dù nàng đã mất đi tất cả trí nhớ, nhưng bản chất ở bên trong vẫn không hề thay đổi.

“Được! Ta đồng ý với ngươi!” Liên Hằng không có do dự, một lời đồng ý với nàng. Bởi vì chỉ có như vậy, hắn có thể danh chính ngôn thuận đi ra ngoài mang tin tức tốt này nói cho Hoàng thượng.

Khi bầu trời nhuộm đỏ những áng mây trên bầu trời, trong doanh trại nữ nô đã xuất hiện tiếng hoạt động. Nữ nô ăn mặc lam lũ tờ mờ sáng đã phải đến công trường làm những việc nặng nhọc này.

“Nhanh lên, Tam Thập Bát, ngươi lại dám lười biếng!”

“Động tác chậm chạp quá đấy, muốn ăn đòn phải không?”

Binh lính vung roi trong tay, thúc giục những nữ nô kia nhanh chóng làm việc.

“Bịch….” Một nữ nhân thân hình gầy yếu bỗng nhiên ngã xuống đất.

Tên lính trông coi ở bên cạnh thấy thế lập tức bước nhanh tới đó, lớn giọng quát to: “Giả chết à, đứng lên nhanh cho ông mày! Nghe thấy không, đứng lên.” Nói xong, roi trong tay hắn không chút kiêng dè quất xuống.

Cây roi mạnh mẽ ác liệt rất nhanh đã cắt đứt bộ quần áo vốn tàn tạ cũ nát không chịu nổi, quất sâu vào da thịt, tạo ra một vệt máu rõ ràng.

Đối mặt với tình huống như thế, trên mặt những nữ nô nếu không là sự sợ hãi cũng là vẻ lạnh lùng.

Tên lính kia thấy nữ nhân này rõ ràng là bởi vì bị quất, đau đớn mà hơi hơi run rẩy, nhưng vẫn không chịu đứng lên, tức giận trong lòng càng lớn hơn, dùng lực tay mạnh hơn, vung roi ở trong tay lên.

Mắt thấy trên lưng của nữ nhân kia sắp có thêm một vệt máu nữa. Lúc này một bóng người phi thân đến, một phát tóm được chiếc roi đangvung mạnh kia.

Tên lính kia vốn định chửi ầm kẻ nào có can đảm dám quấy rối kia, nhưng mà cái mặt nạ quỷ đập vào mắt làm cho hắn nhất thời kinh hãi.

“Rầm rập rầm rập…” Theo tiếng bước chân truyền đến, mười mấy binh lính tinh anh đã bao quanh ở chỗ nữ nô này.

Ở đây mặc dù cũng có mười mấy tên lính trông coi, nhưng đều là những kẻ nhát gan, thích bắt nạt kẻ yếu, nhưng sợ hãi kẻ mạnh. Bọn họ lập tức cảm nhận được trên người những tinh anh binh này tỏa ra sát khí áp người, không tự giác mà tựa sát vào nhau.

Vương Khánh, người phụ trách doanh trại nữ nô này, cưỡng chế sự sợ hãi ở trong lòng, tay phải to béo có chút run rẩy chỉ vào Dạ Xoa, hỏi:“Ngươi, các ngươi rốt cuộc là người phương nào? Lại dám can đảm vụng trộm xông vào doanh trại nữ nô!”

Câu hỏi của hắn vừa mới xong, đã bị Trương Hồng cho một quyền đánh bay.

“Con mẹ nó, ngươi lại dám vô phép với Dạ Xoa đại nhân như thế, không muốn sống chắc!” Giọng nói ồm ồm kèm theo giọng điệu hung hãn Trương Hồng nói ra.

Những tên lính kia thấy Vương Khánh mắt trợn trắng té ngã ở bên cạnh, bị dọa sợ tới mức càng dựa sát vào nhau run lên.

“Các ngươi ai còn có ý kiến?” Bàn tay lớn của Trương Hồng vừa chỉ, cất giọng ồm ồm lớn tiếng nói.

Lời này vừa nói ra, lập tức sắc mặt của tất cả những binh lính này đều trắng bệch vội vàng lắc đầu.

Trương Hồng thấy được đáp án vừa lòng, mới xoay người lại cung kính nói với Dạ Xoa: “Dạ Xoa đại nhân, đã không có vấn đề !”

Đôi môi đỏ mọng khẽ cười: Trương Hồng này vẫn là người thô lỗ thẳng thắn như vậy. Nhưng mà, nàng cũng không để ý. Có khi, biện pháp thẳng tay như vậy mới có thể đạt được mục đích nhanh nhất.

Bàn tay Dạ Xoa vung lên, những binh lính tinh anh rất nhanh chóng theo trật tự đem những tên lính trông coi này trói lại, áp giải rời đi.

Dạ Xoa lúc này mới cúi đầu, nâng nữ nhân vừa rồi bị đánh lên, quan tâm hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”

Nữ nhân kia vừa xoay người, vừa thấy khuôn mặt quỷ kia, cùng với khí thế khắc nghiệt của kẻ làm lính trên người Dạ Xoa tản ra, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm tái đi, đôi môi khô nứt nẻ run rẩy, cầu xin tha thứ nói: “Cầu, van cầu binh gia thả ra, buông tha tiểu nô!”

Lời vừa nói ra, những nữ nô vốn bị binh lính tinh anh dọa sợ hãi đồng loạt quỳ xuống dập đầu nói: “Van cầu binh gia buông tha tiểu nô! Van cầu binh gia buông tha tiểu nô!……”

Dạ Xoa đưa tay đỡ nữ nô bị thương kia nói: “Các ngươi mau đứng lên, mau đứng lên đi! Ta sẽ không làm hại mọi người!” Nhưng mà, nàng vừa mới nâng người này dậy, một người khác đã lại quỳ xuống .

Nô tính đã khắc sâu vào trong nội tâm các nàng từ khi còn nhỏ, khiến cho Dạ Xoa cảm thấy vô cùng thất bại. Nhìn thấy từng khuôn lại từng khuôn mặt không chịu ngẩng lên lắng nghe, một cơn tức giận quanh quẩn ở trong lòng của nàng.

Dạ Xoa đột nhiên đứng dậy, giơ linh kiện vẫn đeo ở bên hông của mình chém về phía chiếc cột trụ ở bên cạnh mình.

“Rầm….” Tiếng cây cột đổ xuống đất nhanh chóng đàn áp được những nữ nô chỉ biết có dập đầu, trên mặt các nàng đều mang theo sự sợ hãi mà nhìn về phía nam nhân mang mặt nạ quỷ.

“Kẻ nào còn tiếp tục dập đầu, lập tức lôi ra ngoài chém!” Dạ Xoa lớn tiếng nói.

Lời vừa nói ra, trên mặt các nữ nô càng lộ rõ sự sợ hãi, nhưng mà không ai dám dập đầu nữa. Ánh mắt các nàng đều tập trung ở trên người Dạ Xoa- người đang nắm giữ tính mạng các nàng trên tay.

Cuối cùng thì trong sân cũng đã yên tĩnh lại. Dạ Xoa khẽ thở ra, nói lớn lên:“Mọi người, mọi người không cần sợ hãi. Chúng ta sẽ không làm hại các ngươi. Trái lại, chúng ta tới đây để giải cứu các ngươi . Về sau, các ngươi sẽ không còn là nữ nô nữa, sau này các ngươi được tự do!”

Không có tiếng hoan hô như mong muốn xuất hiện, không có nét mặt vui sướng xuất hiện như mong muốn. Trên mặt các nữ nô ngoài sự khiếp sợ còn là vẻ khó hiểu.

Nữ nô Ngũ Thập Lục cảm nhận được sự yên lặng, đánh bạo lên tiếng nói: “Vị đại nhân kia, tiểu nô cho dù rời khỏi doanh trại nữ nô cũng không biết làm sao để sống sót!”

Dạ Xoa lúc này mới nhớ tới Cao Quốc có một cái điều lệ tuyệt vô cùng kỳ thị và áp bức nữ nhân: tất cả mọi người không được thuê mướn nữ nhân. Bởi vậy, đường ra duy nhất của nữ nhân chính là dựa vào nam nhân hoặc là tiến vào doanh trại nữ nô. Ít nhất, các nàng còn có thể có miếng cơm ăn.

Dạ Xoa lại lớn tiếng nói:“Yên tâm, kể từ hôm nay ở trong Thương Châu, tất cả nữ nhân đều có thể có được quyền lợi giống như nam nhân, có thể tìm được một phần việc để kiếm sống.”

Nhìn thấy những người kia bởi vì khuôn mặt hung dữ của Trương Hồng mà trốn ở cùng một chỗ, bộ dáng sợ hãi, Dạ Xoa cũng đành thở dài ở trong lòng: đây chính là nô tính khắc sâu trong xương của nữ nhân ở Cao Quốc. Không phải dễ dàng trừ tận gốc như vậy. Bây giờ điều nàng muốn làm chính là từng chút từng chút một mà làm mất đi nô tính của các nàng.

Dạ Xoa vươn tay ra, đưa lên phía cổ, cởi bỏ chiếc áo choàng được phủ lên che kín thân mình.

Chiếc áo choàng rơi xuống đất, một thân hình nữ tử lung linh hấp dẫn xuất hiện ở trước mắt mọi người. Các nữ nô đều mởi to hai mắt mà nhìn chằm chằm vào thân hình vốn là nữ tử này.

Giọng nói dễ nghe vang lên: “Ta, Dạ Xoa, là tướng quân của binh lính tinh anh, là một nữ nhân.”

Nghe được giọng nói dễ nghe lại vô cùng tự tin kia, trong lòng những nữ nô này vốn đã hờ hững, chết lặng lại xuất hiện một vết nứt, vị tướng quân của đám binh lính tinh anh này vậy mà lại là một nữ nhân, là một nữ nhân.

“Kẻ nào nói nữ nhân nhất định phải trở thành công cụ sản xuất, là ai nói nữ nhân nhất định phải dựa vào nam nhân để tồn tại; kẻ nào nói nữ nhân không được phép đường đường chính chính sống đàng hoàng. Hôm nay, Dạ Xoa ta vì nữ nhân Cao Quốc mà mở ra một điều lệ mới. Kể từ hôm nay, trong Thương Châu nam nữ bình đẳng, nữ nhân cũng có thể tìm được công việc, nữ nhân cũng trở thành chính thê.”

Lời nói giống như tuyên thệ kia, giọng nói dễ nghe giống như gió xuân thổi vào trong trái tim chết lặng của nhóm nữ nô kia, đem hạt giống theo đuổi bình đẳng, hạnh phúc lặng lẽ gieo vào trong lòng các nàng.

Ngày đó, tất cả các doanh trại nữ nô của Thương Châu bị hủy bỏ.

Ngày đó, điều lệ đầu tiên của Thương Châu về nam nữ bình đẳng, một lần nữa nhắc lại, châu pháp(*) về quyền lợi của nữ tử ra đời.

(*) Châu pháp: là pháp luật tự trị riêng của châu thành.

Ngày đó, phụ nữ của Cao Quốc lần đầu tiên được nhìn thấy ánh sáng bình minh.