Edit: Thu
Beta: Tiểu Ngạn
Nơi Dạ Xoa ở cũng ở bên cạnh Hoắc phủ, là Hoắc Liễm mua riêng cấp cho Dạ Xoa. Bố cục bên trong cũng lấy sự đơn giản làm chủ.
Quay về trong nhà, Dạ Xoa tự mình cầm dược cẩn thận lau miệng vết thương cho Bát Thập Bát.
Bát Thập Bát ngây ngốc nhìn bàn tay tuy
hơi nhỏ nhưng lại vô cùng ấm áp, một sự kích động nảy mầm ở trong làm,
nam nhân tuy đáng sợ, nhưng cũng là một kẻ dịu dàng. Nếu bây giờ nàng đã là người của hắn, thì phải nắm thật chắc. Trên gương mặt trắng nõn phủ
lên một sự kiên định.
Rốt cuộc Dạ Xoa cũng lau xong cho Bát
Thập Bát, đứng dậy cất bình thuốc vào ngăn tủ, xoay người lại, đập vào
mắt là một cơ thể lõa thể trắng nõn mịn màng, khiến cho nàng kinh hãi
không biết phải phản ứng như thế nào.
Bát Thập Bát cố nén sự ngại ngùng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, tiến lên một bước ôm lấy Dạ Xoa đang sững sờ.
Thân thể mềm mại ở trong ngực cuối cùng
cũng khiến cho Dạ Xoa tỉnh táo lại. Nàng nhẹ nhàng đẩy Bát Thập Bát ra,
lưu loát cởi áo khoác, choàng lên trên thân thể trần chuồng kia, nói
khẽ: “Ngươi không cần phải như thế!”
Cho rằng Dạ Xoa đại nhân chướng mắt thân thể của mình, trong mắt Bát Thập Bát tràn ngập sợ hãi: nàng sợ vị đại
nhân dịu dàng này sẽ lại một lần nữa đem mình đẩy về địa ngục đáng sợ
kia.
Thông minh như Dạ Xoa đương nhiên nhanh
chóng hiểu được sự sợ hãi của nàng kia là từ đâu mà đến. Than nhẹ một
tiếng, Dạ Xoa tháo mặt nạ trên mặt xuống.
Bát Thập Bát giật mình nhìn gương mặt
quen thuộc lại có chút xa lạ kia: Thập Tứ?! Gương mặt xấu xí so với
trước kia lại càng thêm đen, lại làm cho người ta cảm thấy cả gương mặt
của nàng tản ra sự tự tin. Sự tự tin kia bao che phủ sự xấu xí, khiến
người ta chú ý đầu tiên chính là vẻ mặt tự tin của nàng,
“Bát Thập Bát, ngươi không cần phải sợ hãi. Ta sẽ không đưa ngươi trở về!” Trên mặt Dạ Xoa mang theo sự dịu dàng mà cam đoan.
Lòng lại rung động. Đối mặt với nụ cười
dịu dàng mà chân thành kia, Bát Thập Bát hổ thẹn buông tay xuống, nhẹ
giọng nói: “Thập Tứ, ngươi không hận ta khi đó không cứu ngươi sao?”
Dạ Xoa lắc đầu, nhẹ giọng nói:“Vì sao
phải hận ngươi? Lúc ấy, cho dù ngươi muốn cứu ta cũng là phí công, Bát
Thập Bát, ta không hận ngươi!”
Giọng điệu bình thản, phảng phất như gió xuân vuốt lên sự áy náy mà Bát Thập Bát vẫn chôn sâu ở đáy lòng, nước
mắt dưới ánh sáng phản chiếu óng ánh rơi xuống
Khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn của Bát Thập Bát vẫn nấc kia, trên gương mặt Dạ Xoa mang theo dự bất đắc dĩ cùng
thương tiếc nói: “Bát Thập Bát, về sau ta sẽ chiếu cố người! Sẽ không có ai ức hiếp ngươi nữa!” Đối với nữ nhân của đất nước này, nàng thật sự
thương cảm.
Chiếu cố nàng? Chưa từng có ai nói với
nàng như vậy. Ngay cả cha mẹ nàng cũng ngại nàng là phiền toái. Nhưng
mà, Thập Tứ từng bị nàng vứt bỏ lại nói muốn chiếu cố nàng, bảo vệ nàng. Cuối cùng cũng không có cách nào kiềm chế được sự cảm động ở trong
lòng, Bát Thập Bát bổ nhào tới, nghẹn ngào khóc to lên.
Tiếng khóc thê lương kia khiến cho Dạ Xoa cảm thấy trong lòng chua xót! Phiền muộn vẫn luôn quay quanh trong đầu lại xuất hiện.
Gió đêm thổiqua một đình viện vắng vẻ không có người ở một nơi nào đó của Thương Châu.
“Cạch…” một tiếng, một người mặc áo choàng màu đen, đầu đội đấu lạp (*) tiến vào cái đình viện không người này.
*Đấu lạp: mũ rộng vành
“Xoạt…” một tiếng, một thân ảnh màu đen rơi từ trên trời xuống, người nọ bị hù dọa liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
“Cuối cùng ngươi cũng đã tới!” Giọng nói trầm thấp của nam nhân che mặt bay bổng ở trong trời đêm.
Người kia ổn định thân thể lấy một tờ
giấy từ trong ngực ra, dùng giọng nói cố ý đè thấp nói: “Ở bên trong có
chỗ Hoắc Liễm bí mật huấn luyện quân đội.”
Nam nhân che mặt kia đang muốn đưa tay
ra nhận, người nọ lại rút tay trở về, nói: “Ngươi hẳn là có thể đảm bảo
tính mệnh cho thê tử của Hoắc Liễm chứ?”
“Đương nhiên, nhất là Vu phu nhân ngài!” Nam nhân che mặt kia nói cam đoan rất chắc chắn.
Vu Phỉ có được sự cam đoan mới đem tờ
giấy trong tay đưa cho nam nhân kia. Trên khuôn mặt ở dưới đấu lạp hiện
ra sự đắc ý: để cho Dạ Xoa cùng với cái căn cứ bí mật chiếm giữ tâm của
đại nhân cùng nhau biến mất đi! Như vậy đại nhân mới có thể toàn tâm
toàn ý đối đãi hắn!
Ánh trăng mờ ảo chiếu nghiêng nghiêng
vào bên trong căn phòng thanh nhã của Hoàng cung Cao đô. Nghiêng nghiêng chiếu lên bức họa treo tường, khiến cho bức vẽ một nữ tướng vốn tràn
đầy anh khí lại thêm một chút linh khí. Ánh trăng cũng nghiêng nghiêng
chiếu lên gương mặt cương nghị đầy sự tưởng niệm.
Hoắc Thiên Thụy bất giác vươn tay vuốt
ve người trên bức họa, trong đôi mắt màu lam hiện ra sự tưởng niệm: bốn
năm, đã qua bốn năm, Vân Kiệt rời khỏi hắn đã bốn năm rồi. Bốn năm này,
hắn chỉ có lúc không kiềm chế được sự nhớ nhưng, mới có thể như vậy. Hắn không cần nhiều. Như vậy chỉ tăng thêm sự nhớ nhung của hắn. Khiến cho
hắn càng thêm rõ ràng, nhận thức được Vân Kiệt đã vĩnh viễn rời khỏi
mình, sự thật không thể quay về! Như vậy quá đau đớn rồi!
“Két….” Tiếng mở cửa rất khẽ khiến cho
Hoắc Thiên Thụy thu hồi tay, xoay người đối mặt với Liên Hằng một thân
màu đen, đã tới gần.
“Thế nào?” Hoắc Thiên Thụy mở miệng hỏi.
Liên Hằng cung kính cầm tờ giấy trong tay dâng lên trên.
Hoắc Liên Thụy lập tức mở tờ giấy ra,
đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh: xem ra Thập Hoàng
thúc của mình cũng không giống như tin vịt tung bên ngoài, là hạng người hữu dũng vô mưu như vậy. Ít nhất, Thập Hoàng thúc lựa chọn chỗ để bí
mật huấn luyện binh lính có thể thấy được hắn vẫn có chút đầu óc.
Hoắc Thiên Thụy gập tờ giấy lại, bước
nhanh đi về phía bàn sách, kéo ngăn kéo ra, từ bên trong đó lấy ra bản
đồ Thương Châu, đôi mắt màu lam nhanh chóng đảo qua. Lúc tầm mắt nhìn
đến một điểm ở trong đó, đôi môi mỏng nhếch lên thành nụ cười: “Liên
Hằng, ngươi lập tức dẫn một ngàn thân vệ binh đi Thương Châu!”
“Một ngàn thân vệ binh?!” Liên Hằng giật mình nói:“Hoàng Thượng, Hoắc Liễm đã bí mật triệu tập binh sĩ hơn một vạn rồi!”
“Một ngàn thân vệ binh là đủ rồi!” Ngón
tay Hoắc Thiên Thụy chỉ vào bản đồ nói: “Thập hoàng thúc mặc dù rất
thông minh lựa chọn nơi sơn cốc này làm cơ sở ẩn náu, nhưng lại quên
khuyết điểm tồn tại tự nhiên của địa phương này. Ngoại trừ cửa vào duy
nhất, lại không có những cửa vào khác. Liên Hằng, giả sử nếu như đem cửa vào duy nhất này bịt kín lại, dưới tình huống bên trong thiếu lương
thực, ngoại trừ chết còn có lựa chọn khác sao?”
Hoắc Thiên Thụy cũng không có chờ Liên
Hằng trả lời, lạnh lùng trào phúng nói: “Trừ phi những người này mọc
cánh, từ đáy sơn cốc bay lên.”
“Cầm lệnh bài của trẫm đi kiềm chế Hoắc Liễm! Hoắc Thiên Thụy từ trong ngực lấy ra một cái lệnh bài bằng vàng nói.
“Tuân lệnh!” Liên Hằng tiếp nhận đi, xoay người rời đi.
“Két….” Liên Hằng đưa tay một lần nữa
đóng cửa phòng lại, từ trong khe hở dần dần khép lại nhìn bóng lưng
người kia vẫn đang chăm chú nhìn bức họa, rồi mới đóng cửa lại.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không trăng, Liên Hằng khẽ thở dài: Phải mất bao lâu Hoàng thượng mới có thể thật sự buông tay Phó Vân Kiệt đây?
Trong ánh mặt trời chói chang, ở trong
căn cứ huấn luyện bí mật ở Thương Châu, giờ phút này đang trong bầu
không khí huấn luyện khí thế ngất trời.
Chém — thu — chém mặc dù chỉ là động tác đơn giản, nhưng lại vô cùng trật tự.
Hai tay đặt ở sau lưng, Dạ Xoa thỏa mãn
nhìn động tác đơn giản mà đồng loạt kia, thỏa mãn nhìn nhóm binh lính
trước đây vốn nóng nảy, trở nên trầm ổn nội liễm.
“Ù ù ù…” Theo tiếng kèn vang lên, cuối cùng buổi huấn luyện buổi sáng cũng đã xong!
Binh lính bắt đầu hưng phấn mà vây quanh người anh hùng trong lòng mình.
“Dạ Xoa đại nhân, lúc nào thì ngài sẽ
dạy bọn thuộc hạ Thái Cực quyền đây?” Một binh sĩ nào đó vừa mới gia
nhập quân đội bí mật không lâu trên mặt mang theo sự chờ đợi nói.
“Cút, ngươi là một tân đinh vừa mới vào đây một tháng đứng sang một bên đi.” Một lĩnh cũ đẩy tân binh kia sang, rồi sau đó mang trên mặt sự nịnh nọt nói: “Dạ Xoa đại nhân, ta đã hoàn
thành hết rồi, thông qua cuộc thi khảo thí rồi. Bao giờ thì mới được học Thái Cực quyền vậy?”
Ở chỗ này, huấn luyện chia thành ba
loại, đầu tiên là sơ cấp được huấn luyện kỷ luật, chủ yếu là nhằm vào
tân binh. Loại thứ hai là huấn luyện kỹ thuật chém giết, chủ yếu là dạy
các binh sĩ các kỹ thuật chém giết. Thái Cực quyền chính là một loại
trong các kỹ thuật chém giết. Loại thứ ba là huấn luyện tài trí. Đợt
huấn luyện này cần binh sĩ biết chữ, cần đọc sách. Chủ yếu là dạy dỗ
lãnh đạo quân đội thế nào,là bản lĩnh mà chỉ có tướng quân mới có thể
học được. Đương nhiên, muốn tiến vào đợt huấn luyện kế tiếp, cần phải
thông qua cuộc thi thăng cấp. Mà độ khó của cuộc thi thăng cấp này là vô cùng khó. Bây giờ binh sĩ tiến vào đợt huấn luyện thứ hai cũng không
quá trăm người. Về phần loại thứ ba, cũng chỉ có hai trung đội trưởng,
Trương Hồng cùng Lý Vũ, là hai tráng hán lúc trước thi đấu cùng Dạ Xoa
để tranh vị trí Đại đội trưởng.
“Dạ Xoa đại nhân, để cho chúng ta mở mang kiến thức vê Thái Cực quyền một chút đi!” Tân đinh kia lại chen lên lớn tiếng nói.
Lời vừa nói ra, làm cho những tân đinh kia lập tức gật đầu phụ họa.
Dạ Xoa cũng không rụt rè, dứt khoát đem những thứ vướng víu trên người cởi xuống, chỉ mặc bộ quần áo tướng lĩnh đơn sơ.
Nhóm binh lính vừa thấy, liền nhanh chóng mà có trật tự tản ra, tạo ra một khu đất trống rộng rãi.
Dạ Xoa bắt đầu chậm chạp biểu diễn tinh
túy của Thái Cực Quyền, đôi môi đỏ mọng khẽ mở đem những lời bỗng nhiên
hiện lên ở trong đầu nhẹ nhàng đọc lên:
“Thái cực giả, vô cực nhi sinh, động
tịnh chi cơ, âm dương chi mẫu dã. Động chi tắc dã, tịnh chi tắc hợp. Vô
quá bất cập, tùy khúc tựu thân. Nhân cương ngã nhu vị chi tẩu, ngã thuận nhân bối vị chi niêm. Động cấp tắc cấp ứng, động hoãn tắc hoãn tùy. Tuy biến hóa vạn đoan, nhi lý vi nhất quán. Do chiêu thục nhi tiệm ngộ đổng kình, do đổng kình nhi giai cập thần minh. Nhiên phi dụng lực nhật cửu, bất năng khoát nhiên quán thông yên. Hư linh đính kình, khí trầm đan
điền. Bất thiên bất ỷ, hốt ẩn hốt hiện. Tả trọng tắc tả hư, hữu trọng
tắc hữu yểu. Ngưỡng chi tắc di cao, phủ chi tắc di thâm, tiến chi tắc dũ trường vô địch, cái giai do thử nhi cập dã. Tư kỹ bàng môn thậm đa, tuy thế hữu khu biệt, khái bất ngoại hồ, tráng khi nhược, mạn nhượng khoái
nhĩ. Hữu lực đả vô lực, thủ mạn nhượng thủ khoái, thị giai tiên thiên tự nhiên chích năng, phi quan học lực nhi hữu vi dã. Sát tứ lưỡng bát
thiên cân chi cú, hiển phi lực thắng. Quan mạo điệt năng ngự chúng chi
hình, khoái hà năng vi. Lập như xứng chuẩn, hoạt tự xa luân, thiên trầm
tắc tùy, song trọng tắc trệ. Mỗi kiến sổ niên thuần công, bất năng vận
hóa giả, suất giai tự vi nhân chế, song trọng chi bệnh vị ngộ nhi. Dục
tị thử bệnh, tu tri âm dương, niêm tức thị tẩu, tẩu ký thị niêm, dương
bất ly âm, âm bất ly dương, âm dương tương tế, phương vi đổng kình. Đổng kình hậu, dũ luyện dũ tinh, mặc thức sủy ma, tiệm chí tòng tâm sở dục.” (*)
(*) http://cuongde.org/index.php/doco/75-thaicucquyen/246-caquyet. Bản dịch bài ca này. =.=”
Binh lính giật mình phát hiện ra những
phiến lá vốn đang bay lơ lửng ở giữa không trung lại giống như bị hấp
dẫn, chặt chẽ quay quanh ở giữa hai tay của Dạ Xoa.
“Ầm ầm….” Một tiếng nổ lớn, làm cho binh sĩ vốn đang đắm chìm ở trong đó nghi hoặc mà quay đầu, nhìn về phía cửa vào có binh sĩ bị thương đang chạy tới.
“Dạ, Dạ Xoa đại nhân, cửa vào đã bị người lấy đá lớn phong kín lại rồi!” Người binh lính kia sắc mặt tái nhợt nói.
Lời vừa nói ra, nhất thời khiến cho tất
cả những binh lính ở đây khủng hoảng: bọn họ biết rõ cánh cửa kia là con đường duy nhất đi vào. Cửa vào bị phong kín, có nghĩa là bọn họ cũng bị vây ở chỗ này. Dựa vào lương thảo ở đây, chỉ sợ không chống đỡ được năm ngày.
Ánh mắt bọn họ đều hướng về phía Dạ Xoa giống như không có nghe thấy cái tin dữ này, vẫn tự tại vui đùa Thái Cực.
Thân ảnh bình tĩnh kia khiến cho sự sợ hãi của các binh sĩ dần lắng xuống.
Cuối cùng, theo những phiến lá đang tụ
lại tản ra xung quanh, Dạ Xoa ngừng vui đùa Thái Cực, ngẩng đầu nhìn cửa vào đã bị chặn lại một cái, nhẹ giọng nói: “Các tướng sĩ, có hứng thú
muốn bay lượn một chuyến trên không trung không?”