Edit: Thu
Beta: Tiểu Ngạn
Phòng dùng hình của doanh trại nữ nô
được đặt ở trong nhà lao. Ngoại trừ cửa sắt cùng vách tường bên ngoài,
cũng chỉ còn lại có cái mặt đất lạnh như băng. Trong phòng cũng không có nổi lấy một tia ánh sáng, tất cả chỉ là một mảnh u tối. Tĩnh lặng là
cảm giác duy nhất phòng dùng hình mang lại. Bóng tối bao phủ cùng sự
tĩnh lặng chính là nguyên nhân khiến nữ nô sợ hãi nơi này.
Thập Tứ mang theo sự nghi ngờ khi có thể nhìn rõ bàn tay: Vì sao mình ở trong căn phòng dùng hình tối tăm này
vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng? Vì sao bản thân có thể quật ngã được Lý
Tân to gấp đôi mình?
Thập Tứ khẽ dựa vào vách tường ở sau lưng, u mê nhìn lên trần nhà: Rốt cuộc nàng là ai đây? Thật sự là nữ nô Thập Tứ kia sao?
Mang theo nghi hoặc, bất giác Thập Tứ dựa vào tường ngủ.
“Cạch—- ” có tiếng mở cửa, đánh thức
Thập Tứ đang ngủ say. Ánh sáng chói mắt làm cho nàng ở trong bóng tối đã lâu chưa kịp thích ứng. Đưa tay che trước mắt, ngăn cản phần lớn ánh
mặt trời.
“Thập Tứ, đi ra ngoài!” Hai tên quan binh không khách khí đi lên phía trước, kìm chặt Thập Tứ còn không có kịp phản ứng lôi đi.
Bị người lôi kéo Thập Tứ chỉ có thể đi theo.
Nàng bị người kéo lên một cái xe ngựa thô sơ. Lý Tân đang ngồi ở bên trong xe.
Lý Tân khoát tay một cái, hai tên binh lính kia lập tức xuống xe, không quên đóng cửa lại.
Thập Tứ nhìn Lý Tân đầy phòng bị, dù
sao, ngày hôm qua nàng đối đãi với hắn như thế, không biết hắn nóng nảy
sẽ báo thù nàng như thế nào?
“Thập Tứ, cả ngày hôm qua ngươi cũng chưa ăn đúng không?” Lý Tân chỉ vào đồ ăn ở trên bàn trà nhỏ đặt trong xe ngựa nói.
Nhìn mấy món ăn đang tỏa mùi hương kia,
cảm giác đói khát nhanh chóng xuất hiện sau một ngày không ăn uống. Dùng hết toàn bộ sức lực, nàng mới có thể rời ánh mắt khỏi những món ăn kia, đôi mắt màu xanh thẫm mang theo sự đề phòng nhìn nam nhân trước mắt.
Lý Tân thở dài nói: “Yên tâm, ta cũng không có hạ độc.” Nói xong, hắn cũng tự mình ăn thử một chút.
Thập Tứ thấy Lý Tân đã ăn rồi, cũng không phòng bị nữa, vội vàng ngồi xuống, ăn như hổ đói mà quét sạch mấy món ăn kia.
Cuối cùng Thập Tứ cũng cảm thấy đã ăn no, uống một hớp trà, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Lý Tân hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì ngươi sẽ phải đi thú tràng .” Ít nhất có thể khiến nàng thành một con ma no.
“Thú tràng?!” Trong đôi mắt màu xanh thẫm lóe ra sự nghi hoặc.
Lý Tân cũng không có giải thích, dứt khoát nói: “Đến đó, ngươi sẽ biết!”
Thập Tứ thấy thế, cũng không có hỏi nhiều, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Tân lúc này mới quay đầu đồng tình nhìn nữ nhân sắp trở thành món ăn trong mâm của sư tử.
Thú tràng bây giờ của Vân Châu là do châu trưởng (người đứng đầu) Hoắc Diễm dựng lên. Mục đích là để cho mọi người có thể thưởng thức
cảnh bách thú tranh đoạt. Đương nhiên, muốn thấy thú tràng ngoại trừ
người có thân phận, càng cần phải giao nộp một số tiền không nhỏ làm phí nhập tràng.
Thú tràng áp dụng bố cục luyện binh
tràng: phía dưới là một cái sân khấu hình tròn lớn, phía trên chính là
thính phòng. Giờ phút này người xem đã ngồi kín chỗ. Mọi người đối với
tổ chức một màn thú người tranh đấu rất hiếu kỳ.
Hoắc Liễm ngồi ở cái ghế dành cho khách
quý kia quét mắt nhìn bốn phía tràng diện chật kín chỗ, đối với nam nhân ngồi ở trên đùi gật đầu nói: “Vu Phỉ, ngươi làm không tệ!”
Vu Phỉ bởi vì sự khen ngợi của Hoắc Liễm mà trong lòng nở hoa: Thật tốt quá, đại nhân khen ngợi hắn. Không thể
tưởng tượng được chỉ là một nữ nô hèn mọn, lại có thể được đại nhân khen ngợi.
Hoắc Liễm cũng không có chú ý tới sự vui mừng của nam nhân bên người, ngược lại đem sự chú ý này đặt ở trên
người những người xem: nếu như nói sau này mỗi ngày đều có nhiều người
đến xem như vậy, quân phí (chi phí quân sự) của hắn đã sớm rơi
xuống rồi. Hắn cần một số lượng lớn tiền tài để làm thỏa mãn những binh
sĩ lén chiêu mộ. Hắn không muốn lại tiếp tục ở cái nơi nghèo khổ này
ngây ngốc cả đời. Trong đôi mắt màu lam rất nhanh hiện lên dã tâm.
“Đi ra! Đi ra!…” Theo tiếng gào vang lên, ánh mắt mọi người đều quay đầu về phía cửa ngăn đang nâng lên từ từ.
Thập Tứ một thân vải thô đơn sơ mờ mịt tiến vào sân bãi rộng lớn này.
Người xem vốn tưởng rằng sẽ thấy một dũng sĩ cùng vua của trăm thú vật lộn đều thất thần.
Thập Tứ vẫn mờ mịt nhìn về bốn phía đông nghịt người, không biết những người này vì sao lại ở chỗ này.
“Grào….” Một tiếng rống vang lên, làm
cho thân thể nàng bất giác phát lạnh, lập tức quay đầu. Nhìn về phía con sư tử đang đi ra từ một cánh cửa ngăn khác, mặt của nàng lập tức trắng
xanh. Sợ hãi lập tức bay lên.
Thể hình của con sư tử kia lớn gấp ba
lần một người trưởng thành bình thường; bốn chân tráng kiện gấp đôi đùi
của một người lớn bình thường, ‘Miệng – vũ khí sắc bén để cắn xé giờ
phút này chỉ mở một nửa, để lộ ra hàm răng sắc bén, thỉnh thoảng lại
phát ra tiếng gầm nhẹ.
Người xem thấy thân hình khổng lồ của
con sư tử, cùng với nữ nhân đối lập lộ rõ vẻ gầy yếu, chỉ cảm thấy không thú vị. Nhưng mà, bọn họ nghĩ đến chính mình bỏ ra nhiều tiền như vậy
để tiến vào, cũng muốn xem xong, lại kiềm chế ở lại quan sát.
Sư tử đặt bước đi nhẹ nhàng, thong thả
đi vòng quanh Thập Tứ một vòng, giống như là đánh giá cái con mồi này
rốt cục có ăn được hay không, có bao nhiêu sức kháng cự.
Cảm thấy con sư tử kia mang theo hơi thở săn giết (săn mồi, giết mồi), sắc mặt của Thập Tứ bởi vì cái chết cận kề mà tái xanh.
“Grào…..” Sư tử bị đói bụng một ngày cũng không kiềm chế được mà nhào tới.
Người xem thấy nữ nhân kia thoáng cái đã bị sư tử bổ nhào đến, mắt thấy sẽ bị một phát cắn sẽ chết, lại càng cảm thấy không cómotj chút thú vị nào. Nhanh như vậy đã xong rồi. Nhưng mà, bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra con sư tử kia không biết vì sao lại
chậm chạp không đem cái miệng rộng đầy máu kia cắn xuống.
Thập Tứ bị bổ nhào vào theo bản năng đem hai tay đặt ở trên vai sư tử, chống đỡ hết sức. Mặc dù làm như vậy, sư
tử không có cách nào cắn được nàng. Nhưng mà móng vuốt của sư tử cũng đã đâm vào đầu vai của nàng, máu đỏ tươi đã bắt đầu nhiễm đỏ bộ quần áo cũ nát.
Nàng không thể cứ như vậy mà chết đi. Nàng không thể chết được.
Ở thời khắc sinh tử, cái gì cũng có thể biến thành vũ khí. Trong đầu không biết tại sao lại hiện lên câu nói kia.
Trong đôi mắt màu xanh thẫm lóe lên tia
sáng. Tay phải của nàng bỗng nhiên co rụt lại, lấy khuỷu tay làm vũ khí, dùng sức đánh mạnh vào mặt con sư tử đã cho rằng con mồi cuối cùng cũng buông tha chống cự.
“Grào…” Sư tử nhanh chóng nhảy ra cùng với tiếng gào đau đớn.
Lúc này người xem vẫn còn khó hiểu vì
sao sư tử lại nhảy ra, đập vào mắt là cảnh sư tử đang nhắm chặt mắt, mắt phải có máu, rốt cục cũng đã biết nguyên nhân rồi. Mọi người vốn không
hứng thú giờ lại bùng cháy, ánh mắt đều nhìn vào trong sân tràng: không
thể tưởng tượng được một nữ nhân nhìn gầy yếu như vậy lại có thể bức lui một con sư tử.
Hoắc Liễm vốn cũng không thấy thú vị,
đôi mắt màu lam giờ phút này cũng ngập tràn hứng thú nhìn đầu vai dính
máu kia, nữ nhân vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào con sư tử : Thú vị, thật là thú vị, trên thế giới này lại có một nữ nhân thú vị như vậy.
Trong lòng Thập Tứ bây giờ vốn không để ý tới những người khác. Trong đôi mắt màu xanh thẫm kia chỉ có con sư tử
đang dùng mắt không bị thương nhìn chằm chằm vào mình, chuẩn bị lại công kích một lần nữa.
Đôi mắt bắt đầu quan sát bắt đầu tìm
kiếm thứ đồ gì đó có thể biến thành vũ khí ở chung quanh. Nàng cần thứ
gì đó sắc bén như đao, cho sư tử một phát mất mạng. Nhưng mà ở trên cái
đài rộng lớn này ngoại trừ cắm một cây cờ ở giữa đài ra, không còn có đồ gì.
Có đồ vật gì đó có thể thay thế đây? Cái gì có thể thay thế đây? Ánh mắt liếc nhìn lá cờ đỏ đang bay phấp phới.
Chiếc gậy treo cờ là vật nhọn.
Trong đôi mắt màu xanh thẫm lóe ra sự
hưng phấn. Mặt nàng hướng về phía sư tử, nhanh chóng chạy về phía cột
cờ, rồi sau đó tay phải nắm lại, dùng sức đánh vào thân sào tre đang
treo cờ. Hai tay nắm chặt sào tre dài khoảng hơn hai mươi centimet, lao
về phía con sư tử vẫn đang chần chừ.
Mọi người đều ngây ngốc nhìn về phía nữ
nhân dùng sào tre lao về phía sư tử kia:nữ nhân kia không phải định dùng cái sào tre đâm vải không thủng đi đối phó với sư tử chứ. Trong lòng
mọi người đều cho rằng nữ nhân bị sư tử dọa hồ đồ rồi.
Hoắc Liễm thì dùng đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào nữ nhân cả người đều phát ra sự bình tĩnh kia.
“Grào…” Cuối cùng con sư tử cũng không chần chừ lao về phía Thập Tứ để tấn công.
Vào giây phút này trong lòng Thập Tứ
không có một chút sợ hãi nào, trái lại rất bình tĩnh, rất bình tĩnh.
Nàng phát hiện mình lại có thể nhìn thấy động tác của sư tử rất rõ ràng, động tác kia vô cùng chậm chạp, chậm chạp đến mức nàng có thể nhìn rõ
ràng từng bộ phận trên thân con sư tử.
Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, chỉ cần nhắm
chuẩn, cho dù là đao cùn nhất cũng có thể giết người. Trong đầu không
biết tại sao lại quanh quẩn những lời này.
Móng vuốt của con sư tử nhanh chóng bổ
về phía đầu Thập Tứ, Thập Tứ ngồi xuống rất nhanh, tránh được sự công
kích kia. Rồi tay phải rất nhanh dùng sức đâm về phía ngực sư tử.
“Grào….” Một tiếng gầm to, con sư tử
ngã gục xuống đất, trên ngực còn có một đoạn sào tre xuyên qua, cả người run rẩy, rồi sau đó có bất kỳ tiếng động nào nữa.
Bỗng nhiên chung quanh trở nên rất im lặng, rất im lặng.
Thập Tứ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng
tim đập của mình: “Thình thịch…thình thịch..thình thịch…” Rất nhanh.
Trong đầu trống rỗng vẫn luôn có một câu nói quanh quẩn: “Mỗi loài đều có nhược điểm trí mạng, tìm được nhược điểm, cho dù là đao cùn chỉ cần nhằm vào nhược điểm, có thể một phát mất mạng!”
“Được đấy!” Không biết là ai kêu lên một tiếng đầu tiên, sau đó là những âm thanh liên tiếp : “Được đấy! Được đấy…”
Tiếng hoan hô sôi nổi cuối cùng cũng
khiến Thập Tứ tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn về những gương mặt
huwngphaans kia, thân thể tự động làm động tác: Tay phải để ở trước
người, hơi gập eo lại cúi người làm lễ với những người đó. Chờ đến khi
nàng ý thức được mình làm đang cái gì, mặc dù có giật mình, nhưng mà lại cảm thấy rất tự nhiên.
Trong đôi mắt màu lam của Hoắc Liễm lóe
lên tia sáng: Thật sự là một nữ nhân thú vị a! Bình tĩnh, dũng cảm,
quyết đoán, tự tin.Những đặc thù này chỉ có ở trên người võ giả chân
chính mới có mà giờ đây lại xuất hiện trên người nữ nhân này.
Bàn tay khẽ vẫy, binh lính vẫn luôn đứng thẳng ở bên cạnh lập tức tiến đến.
“Mang nữ nhân kia về trong phủ.”Ánh mắt Hoắc Liễm không có rời khỏi ngườiThập Tứ, hạ lệnh nói.
“Tuân lệnh!” Binh lính kia nhận lệnh rời đi.
Vu Phỉ vẫn luôn đặt ánh mắt trên người
Hoắc Liễm, thấy trong đôi mắt màu lam kia lóe lên tia sáng, cảm thấy bất an. Hắn nói dịu dàng: “Đại nhân, người ta đã tìm được nữ nhân thụ thai
giúp ngài. Đêm nay muốn hay không….”
“Không cần!” Hoắc Liễm lạnh lùng từ chối.
Hắn nhìn thấy thân ảnh tự tin kia bị dẫn đi mà vẫn còn tiếng gào thét, tay đẩy Vu Phỉ ở trên đùi xuống, nói: “Ta có việc phải đi về trước!” Nói xong, hắn không có chút lưu luyến nào
rời đi.
Bị đẩy rơi xuống đất, trên gương mặt âm mị kia của Vu Phỉ hiện lên sự thâm độc nhìn chằm chằm vào Thập Tứ tự tin kia.
Chu phủ của Vân châu cũng không xa hoa,
trái lại lộ ra sự mộc mạc. Bố cục đơn giản, cũng chỉ khiến cho Thập Tứ
vẫn luôn lạnh lùng đánh giá chung quanh
Nàng bị người đưa vào trong một cái thư phòng, người hầu dẫn nàng đi đã rời đi rồi.
Một mình đứng ở trong thư phòng, Thập Tứ nhàm chán đánh giá bố cục của thư phòng này: Thư phòng này vô cùng đơn
giản, không có bày biện cái gì xa hoa, có chăng trên giá sách chỉ bày
đầy sách cùng với mấy cái bàn, ghế dựa.
Nàng biết nơi này là thư phòng của châu
trưởng đại nhân, mặc dù cũng khó hiểu vì sao vị châu trưởng đại nhân
kia lại phái người đưa mình tới nơi này, nhưng đã không có người chịu
cho mình đáp án, nàng cũng không tò mò nữa chờ người tới giải đáp cho
mình.
Bước đi về phía giá sách không thú thị,
ánh mắt nhìn lướt qua những quyển sách kia. Nhìn những quyển sách điển
cố của Nho gia, nàng chỉ cảm thấy không thú vị, lại một lần nữa đặt
quyển sách kia lên giá.
“Cạch….” một tiếng, một quyển sách trên
giá sách rơi xuống, từ trong sách rơi ra một tờ giấy, Thập Tứ vốn định
đem quyển sách nhặt lên, bị nội dung trên tờ giấy kia hấp dẫn.
Đó là một bản vẽ trận đồ hành quân.
Thập Tứ tự nhiên cầm lấy bức vẽ trận đồ kia, đôi mắt màu xanh thẫm nhìn chằm chằm vào bản vẽ bày trận kia.
Kỳ quái, nàng cảm thấy bản vẽ này có vấn đề, không phải là như vậy .
Thập Tứ bất giác đi đến trước bàn sách,
tự nhiên cầm lấy bút lông đặt ở trên mặt bàn, bắt đầu ở trên bản vẽ bày
trận kia sửa chữa.
Đúng lúc Hoắc Liễm trở lại thư phòng
nhìn thấy cảnh này. Nhìn thấy bản vẽ bày binh bố trận mà mình hao hết
tâm tư để lấy được đang bị một nữ nô bôi bôi sửa sửa loạn lên, vẻ mặt
tức giận xông tới, đoạt lại bản vẽ bày binh bố trận kia, phẫn nọ nói:
“Ngươi đang làm cái gì?”
Thập Tứ có chút kinh ngạc nhìn nam nhân
đột nhiên xuất hiện ở trước mặt. Thân hình người nam nhân này thật sự
rất cao. Dáng người của nàng ở trong đám nữ nô đã được coi là cao rồi.
Nhưng mà, nàng đứng cạnh nam nhân này lại chỉ cao đến vai của hắn. Ánh
mắt ngước lên, phát hiện diện mạo của nam nhân này lại thô kệch, cũng
không tuấn mỹ, nhưng mà, đôi mắt màu lam này không hiểu sao lại khiến
cho nàng có cảm giác quen thuộc.
Nàng không tự chủ mà vươn tay muốn chạm vào đôi mắt màu lam kia.
“Ngươi muốn làm gì?” Trên mặt Hoắc Liễm
tràn đầy phẫn nộ. Một nữ nô hèn mọn này không chỉ phá hỏng bản đồ bày
binh bố trận của hắn, lại còn dám cả gan chạm vào hắn.
Cổ tay phải truyền đến cảm giác đau đớn
khiến cho Thập Tứ theo bản năng vung một quyền bằng tay trái, hy vọng
bức lui được Hoắc Liễm.
Nhưng mà quyền trái lại bị một bàn tay
to vững chắc chế trụ. Nàng muốn rút tay trái của mình trở về, lại không
thể nhúc nhích một chút nào. Thập Tứ cảm thấy sự khủng bố rõ ràng từ nam nhân trước mắt này. Hắn giống như là một bức tường kiên cố, khiến cho
người ta không thể nào xuống tay. Mà nàng ở trước mặt người nam nhân này lại có vẻ nhỏ bé như vậy, nhỏ bé đến mức nam nhân này chỉ cần vừa ra
tay, đã có thể đánh chết mình. Đúng lúc này người nam nhân này lại tăng thêm lực tay, giống như là muốn bẻ gãy cổ tay của mình.
Hoắc Liễm thấy sắc mặt của Thập Tứ tái
nhợt, đau đến nỗi trán ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng lại cố chấp không lên
tiếng cầu xin tha thứ, không chỉ có chút bội phục sự nhẫn nại của nàng.
Dù sao, lực tay của hắn, cho dù là tướng sĩ dũng mãnh nhất trong quân
doanh cũng có khả năng bị thương. Cuối cùng, Hoắc Liễm vào lúc Thập Tứ
có cảm giác đau muốn hôn mê, buông tha nàng.
Thập Tứ vội vàng đem tay bị đau đến mức
run rẩy đưa ra phía sau, đôi mắt màu xanh thẫm mang theo phòng bị nhìn
chằm chằm vào Hoắc Liễm. Nàng không muốn ở trước mặt nam nhân này tỏ ra
yếu thế.
Hoắc Liễm lại không nhìn Thập Tứ nữa,
sau đó đem ánh mắt nhìn về phía bản vẽ bày binh bố trận kia đã bị xóa và sửa. Sau khi tầm mắt của hắn tiếp xúc với tấm bản đồ, lại không rời đi. Hắn giật mình phát hiện ra bản vẽ bày binh bố trận này sau khi chỉnh
sửa qua so với bản vẽ trước kia, không chỉ đề cao sức chiến đấu cùng lực phối hợp, tính ổn định của trận thế cũng cao hơn.
“Ngươi…” Hoắc Liễm ngẩng đầu, đôi mắt
màu lam nhìn chằm chằm vào Thập Tứ nói. Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Nàng không chỉ hiểu được bản vẽ bày binh bố trận, vậy mà có thể biết sửa
chữa. Đây chính là tài năng mà tướng lãnh bình thường cũng không có khả
năng, một nữ nô không thể có khả năng có tài năng như thế.
Đôi mắt màu lam hiện lên tía sáng, thân
hình cao lớn chợt lóe, đã đến trước mặt Thập Tứ. Bàn tay lớn không khách khí bóp cổ Thập Tứ, giọng nói lạnh lùng:“Rốt cuộc ngươi là ai? Là ai
phái ngươi tới đây ?”
Áp lực từ cổ truyền đến làm cho nàng chỉ cảm thấy không khí trở nên mỏng manh, hô hấp vô cùng khó khăn. Hai tay
của nàng theo bản năng tóm lấy bàn tay lớn đang đặt trên cổ mình, muốn
gỡ nó ra. Nhưng mà, nàng lại phát hiện được mặc kệ nàng dùng sức như thế nào, cũng không có cách nào di chuyển được chút nào, ngược lại bàn tay
lớn kia lại càng thêm chặt. Nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, không thể hô hấp.
“Nói! Rốt cuộc là ai phái ngươi tới?” Trong đôi mắt màu lam lộ sát khí. Hắn quyết không thể giữ lại một gian tế.
Thật đau đớn! Nàng phải chết sao? Không, nàng vẫn không thể chết. Không thể chết được.
Trong đôi mắt xanh thẫm hiện lên tinh
quang, tay của nàng bắt đầu buông thõng xuống không giãy dụa, bàn tay
phải của nàng nhanh chóng đâm về phía trái tim hắn.
Theo bản năng của kẻ tập võ hắn nhanh
chóng buông Thập Tứ ra, lui về phía sau ngoài hai thước. Đôi mắt màu lam mang theo nghi hoặc cùng ảo não nhìn về phía Thập Tứ đang ngã ngồi ở
trên mặt đất, thở gấp: Vừa rồi hắn sợ hãi cái gì. Chỉ là một nữ nô, một
nữ nô mà ngay cả nội công cũng không có, hắn đang sợ hãi cái gì.
Thập Tứ vất vả đứng lên, mờ mịt cùng
cùng đau đớn gào với Hoắc Liễm: “Ta cũng muốn biết rốt cục mình là ai?
Ta thật sự là nữ nô Thập Tứsao?”
Nhìn khuôn mặt ngăm đen mờ mịt kia,
trong đôi mắt của Hoắc Liễm lóe ra tia sáng: Lúc trước khi hắn đi vào,
đã phái người điều tra qua lai lịch của nữ nhân này, lấy được tư liệu
nhưng cũng không có gì khả nghi. Chỉ là, vào giờ phút này hắn đã có kết
luận chắc chắn nữ nhân này tuyệt đối không phải là nữ nô ban đầu kia.
Một ả nữ nô tuyệt đối không có khả năng vật lộn với một con sư tử to
lớn, một nữ nô tuyệt đối không có khả năng có gan dạ cùng với khí phách
như vậy, một nữ nô tuyệt đối không có khả năng xem hiểu được bản vẽ bày
binh bố trận, còn biết sửa chữa. Vẻ mặt mờ mịt không giống như giả vờ.
Hơn nữa nếu như nói nữ nhân này thật sự là một gian tế, có lẽ phải hiểu
được tối thiểu nhất là phải che giấu bản thân mình, sẽ không làm ra hành động sửa chữa bản đồ bày binh bố trận để lộ ra thân phận mình như vậy.
Tầm mắt rơi vào trên tấm bản đồ bày binh bố trận đã bị nàng sửa chữa qua, nữ nhân này tuyệt đối không phải là
người mới. Không biết nếu đem nàng thả vào trong quân doanh thì sẽ như
thế nào đây? Nhưng mà, trước đó, hắn cần xác định một sự kiện, nữ nhân
này rốt cuộc là thật sự bị mất đi trí nhớ, hay là giả trang.
Thân ảnh to lớn chợt lóe, xuất hiện ở
phía sau Thập Tứ, chờ đến khi Thập Tứ kịp phản ứng, lúc muốn bức mở cánh tay kia ra, thì đã quá muộn. Nàng ngã vào trong bóng đêm.
Bàn tay to ôm lấy Thập Tứ đang hôn mê,
trên mặt Hoắc Liễm hiện lên sự phức tạp: nữ nhân này thật đúng như là
một câu đố, ở trong nhận thức của hắn, nữ nhân cho tới bây giờ đều là
nhát gan yếu ớt, ngoại trừ việc mang thai đứa bé, thì không có tác dụng
nào khác khác. Nhưng mà, nữ nhân này lại phá vỡ nhận thức trước kia của
hắn đối với nữ nhân. Thì ra, nữ nhân cũng có thể dũng cảm như thế, quả
quyết như thế, ngạo nghễ như thế, khiến cho người khác đui mù.
Thu hồi tâm tư phức tạp, Hoắc Liễn lớn tiếng với người hầu ở bên ngoài, hét lên: “Đi mời Trần đại phu!”
“Vâng!” Xa xa truyền đến tiếng người hầu trả lời.
Hoắc Liễm khẽ thở dài:“Hy vọng ngươi không phải là giả vờ!”
Trong thư phòng rộng lớn tĩnh lặng có tiếng ai thở dài.