Edit: Vi Nguyên
Beta : Tiểu Ngạn
Thời tiết tháng tám vốn phải nóng bức.
Nhưng mà, thành Minh Dương ở Cảnh quốc vẫn là mùa xuân mát mẻ. Thành
Minh Dương ở trong Cảnh quốc như một thung lũng, bốn mùa như mùa xuân,
ánh nắng tươi sáng. Đây tuyệt đối là địa điểm du lịch tốt.
Ngoại ô thành Minh Dương có một chỗ xinh đẹp nhất chính là cả vườn hoa, cả vườn nở rộ hoa xuân, trong không khí
tràn ngập mùi hoa, vì thế nó đã trở thành nơi du khách thích nhất.
Vào buổi sáng, khi ánh nắng chiếu xuống cả vườn hoa, làm cho cả vườn hoa xuân lộ ra tầng tầng kim quang thật chói mắt.
“Oa!”Mọi du khách bên trong, có một nam
tử mặc bạch y lớn lên bình thường, nhiều nhất chỉ là nam tử thanh tú
hướng về phía vườn hoa sợ hãi than.
Dĩ nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh
đẹp như thế mà phát ra tiếng thán phục, tại cả vườn hoa như thế thì cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng mà, ánh mắt của du khách bốn phía như tụ
lại đây. Đơn giản là cặp mắt vốn trong sáng đang to tròn liền biến thành hình tiền, đôi mắt nóng bỏng nhìn về phía những đóa hoa kia.
Nếu như đem cả vườn hoa này làm nguyên
liệu bán cho các cửa hàng nguyên liệu mà nói…..Bởi vì ý nghĩ này, những đóa hoa kia một cái lại một cái biến thành ánh vàng hoàng kim rực rỡ.
Ha ha, người nào đó bởi vì tưởng tượng này trở nên âm thầm đắc ý cười
ngây ngô. Chẳng qua là bộ dáng âm thầm cười trộm làm cho du khách bốn
phía cảm thấy có một cỗ rùng mình, không tự chủ rời xa người được xem là “kẻ điên”.
Đôi mắt tà mị hiện lên khinh thường, Nam Cung Tuyệt bên cạnh mặc một thân áo tím,vẻ tuấn mỹ dị thường cũng rời
đi, để lại người đang đắm chìm đếm vàng trong mộng đẹp.
Thân hình thon dài mà cao ngất, gương
mặt tuấn mỹ phi phàm, cùng với khí chất mê hoặc tà mị, Nam Cung Tuyệt
lập tức trở thành tiêu điểm ánh mắt của du khách. Nhất là những nữ du
khách hoặc là kín đáo, hoặc là lấy ánh mắt biểu đạt sự mến mộ của mình.
Người nào đó rốt cuộc từ trong mộng đẹp tỉnh lại vừa lúc đem một màn này thu vào mắt. Hắn cố gắng đè nén bất
bình trong lòng, thương tâm nói: “Dịch Thiên tại sao ta lại phải dịch
dung thành bộ mặt bình thường này, còn Nam Cung Tuyệt không phải dịch
dung?”
Nhìn khuôn mặt thương tâm , Dịch Thiên dịch dung thành một người làm bình thường nhắc nhở: “Kiệt, đây chính là ngươi yêu cầu.”
Nhất thời trong đầu hiện ra trước khi
rời đi đại điện Tế Thiên, một mình hướng thành Triêu Dương mà đến, sở dĩ muốn đi thành Triêu Dương là vì Ám Đế phái người nói cho bọn họ biết
hai phần tàng bản đồ đang nằm ở địa bàn của Sùng vương gia – Triêu
Dương thành. Mà Hoắc Thiên Thụy thì đi về hướng Cao quốc lấy phần còn
lại.
Thỏa mái khi ngồi trong xe ngựa rộng
rãi, Phó Vân Kiệt hướng hai người khác trong xe ngựa – Nam Cung Tuyệt,
Dịch Thiên nói: “Ta cảm thấy được đoạn đường tầm bảo này có nên thay đổi dung mạo, hóa trang lại một chút không? Lấy gương mặt nổi tiếng phương
Bắc của ta…..”
Cảm nhận được những ánh mắt nghi ngờ của người khác, nàng mở miệng giả thích: “Khụ, ý tứ chính là uy danh, chắc
có không ít người nhận ra ta. Vì vậy tuyệt đối ta phải dịch dung. Dịch
Thiên ngươi giúp ta dịch dung thành một gương mặt bình thường để không
có người nhận ra!” Bên cạnh có một tuyệt thế cao thủ dịch dung, không sử dụng thật tốt thì thật có lỗi với chính mình.
Một khắc đồng hồ, trước gương đồng là
một gương mặt vô cùng bình thường, đôi mắt đầy ngạc nhiên và sùng bái.
Ánh mắt của Dịch Thiên không tự chủ ôn nhu một chút.
Nam Cung Tuyệt thu một màn này vào mắt, trên mặt hiện ra như có điều suy nghĩ.
“Nam Cung Tuyệt, ngươi cũng tới thử chút đi” Mỗ nữ hai mắt phóng ra tinh quang nói .
“Tấn Vương gia thân ở kinh đô, ở địa
phương ngoài kinh đô không có gì nổi tiếng.” Môi mỏng khẽ mở, lời nói
phát ra đầy ý tứ châm chọc.
Bởi vì lý do quang minh chính đại, Nam
Cung Tuyệt vẫn giữ nguyên hình dáng, dùng tên giả là Lý Tuyệt. Mà Phó
Vân Kiệt vì biểu đạt tình cảm nhớ nhung của mình đổi thành Phạm Kiệt.
Rốt cuộc Phó Vân Kiệt nhớ lại xong đành gượng cười: “Ha ha–”
Phần lúng túng này bỗng nhiên bị tiếng thét chói tai phá vỡ: “Mỹ Cơ cô nương tới rồi, Mỹ Cơ cô nương tới rồi……”
Nhất thời dòng người giống như thủy
triều hướng phía trước chảy tới. Trong ánh mắt mang theo tò mò, nàng đi
chậm theo dòng người về phía trước. Dịch Thiên cũng tùy ý đi theo.
Nhìn từng tầng từng tầng bức tường người ngăn trở tầm mắt ở phía trước , trong mắt hiện lên tinh quang, thân ảnh màu trắng phi thân lên, điểm nhẹ mũi chân lên bả vai của bức tường
người, nhẹ nhàng rơi vào bên trong.
“Huynh đài, võ công thật tốt.” Nam nhân bên cạnh phóng khoáng khen ngợi.
“Không dám, không dám.” Phó Vân Kiệt học theo hiệp khách giang hồ ôm quyền nói. Sau đó nhích tới gần làm quen
nói: “Vị nhân huynh này có biết vì sao mọi người lại kích động như thế.”
Vị nhân huynh kia vô cùng hưởng thụ cách xưng hô của nàng, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói: “Mỹ Cơ cô nương là
nghĩa muội của Sùng vương gia, lớn lên lại xinh đẹp như hoa. Sùng Vương
nói phải giúp Mỹ Cơ tìm vị hôn phu.Chỉ cần là người Mỹ Cơ coi trọng, bất kể thân phận địa vị gì cũng có thể trở thành nghĩa muội phu của Sùng
vương gia. Huynh nói đi, vừa có thể ôm mỹ nhân về, vừa có quan hệ với
Sùng vương gia, các nam nhân làm sao không kích động chứ.”
Sùng vương gia? Trong mắt hiện lên tinh quang.
“Mỹ Cơ cô nương!” Một tiếng gào tha
thiết khiến nàng thu hồi tâm tư, đem tầm mắt ngước lên nhìn nữ nhân phía sau rèm kiệu được vén lên. Khi thấy rõ gương mặt của Mỹ Cơ cô nương
trong đầu nàng hiện ra một câu thành ngữ “hoa nhường nguyệt thẹn”. Ngũ
quan tinh tế như điêu khắc, đôi mắt đẹp long lanh như nước, trang phục
màu trắng bao lấy thân thể mặc dù không tinh tế nhưng mà mảnh mai, mái
tóc dài mềm mại đen nhánh buông xuống, da thịt trắng nõn khiến khuôn
mặt tinh xảo bật lên vẻ mềm mại đáng yêu, làm cho không người dời được
tầm mắt.
Mỹ Cơ cô nương nhẹ nhàng bước lên, đi về phía trong vườn hoa xuân sắc kia, lấy trúc làm nền vì thế lấy tên Xuân Mãn các.
Sau khi thân ảnh phiêu dật biến mất,
mười mấy thị vệ vương phủ lập tức đứng giữ trước cửa, đem những người
nam nhân muốn đi vào đều bị ngăn bên ngoài.
Còn lại hai người thị vệ cầm hai tấm
biển, chỉ thấy trong đó một cái viết: Người lớn lên bình thường không
thể đi vào. Một cái khác viết: Người có võ công thấp không thể đi vào.
Rồi sau đó một đội trưởng thị vệ tiến
lên phía trước nói: “Vì có thể làm cho Mỹ Cơ cô nương tìm được người hợp tâm ý của mình, thỉnh các vị làm theo yêu cầu.”
Mỹ Cơ cô nương này thật lớn mật. Ở nơi cổ đại là nam tôn nữ ti này, cư nhiên có thể ra điều kiện, lớn mật chọn rể.
Hai tấm biển vừa để xuống cửa , nhất
thời bên ngoài này trở nên náo nhiệt hẳn lên. Những nam tử nhìn vào tấm
biển không biết mình có đủ điều kiện để đi vào không.
Rốt cuộc, một thân ảnh thon dài màu tím
dẫn đầu đi về phía cửa vào.Thân ảnh phiêu dật, khuôn mặt tuấn mỹ, làm
cho tất cả mọi người trợn mắt há mồm lên.
Thật là yêu nghiệt! Mỗ nữ ghen tị thầm nghĩ.
Đang lúc mọi người cho là hắn có tư cách tiến vào lầu các, tên đội trưởng thị vệ đưa tay ngăn cản Nam Cung Tuyệt nói: “Để có thể bảo đảm có thể tiến vào lầu các là người có võ công
không thấp, các hạ hãy tự mình lên thượng lầu các.” Vừa dứt lời mấy thị
vệ di chuyển vị trí, chặn trước cửa vào.
Môi mỏng mím lại, thân ảnh màu tím phi thân lên, bay xuống hành lang lầu hai đang mở ra.
Thân ảnh phiêu dật, động tác lưu loát dẫn tới mọi người sợ hãi than lên.
Không cam lòng rơi ở phía sau cùng khó
nhịn được tò mò nên Phó Vân Kiệt cũng cất bước tiến lên. Giống như
trước bị tên đội trưởng thị vệ cản lại. Khuôn mặt bình thường hiện lên
sự tự tin: “Ta biết không thể đi vào bằng cửa chính, tự mình bay lên
đi.”
Vốn muốn đề khí nhưng nàng bị ngăn lại.
Tên đội trưởng thị vệ kia chỉ tấm biển bên phải, rồi sau đó khách khí
nói: “Xin các hạ không nên làm khó chúng tôi.”
Theo hướng hắn chỉ, nàng nhìn thấy tám
chữ to: “Người lớn lên bình thường không thể vào”. Nhất thời, khuôn mặt
bình thường nổi lên tức giận, nàng nhắm thẳng vào mặt mình chỉ, không tự chủ đề cao nói: “Ta lớn lên bình thường?!” Hắn là đối tượng mà các
thiếu nữ ở Cảnh quốc ngưỡng mộ. Nếu như hắn lớn lên bình thường, như
vậy trên thế giới này cũng sẽ không có mỹ nam. Mỗ nữ nào đó quên mất
mình đang đeo mặt nạ bình thường.
Tất cả thị vệ mang theo ánh mắt đồng tình nhìn khuôn mặt “Bình thường” đang kinh ngạc lẫn tức giận.
Nhìn những ánh mắt đồng tình kia cuối
cùng mỗ nữ nhớ ra mặt nạ trên mặt. Trong đầu bắt đầu suy tư kế sách ứng
đối.Một đạo linh quang hiện lên.Khuôn mặt bình thương vừa mới tức giận,
bây giờ trở nên ôn nhã, sau đó sải bước đi vào lầu các.
Tên đội trưởng thị vệ kia vội vàng vươn tay ngăn cản, lạnh giọng cảnh cáo: “Xin các hạ tự trọng.”
Khuôn mặt bình thương hiện lên nụ cười
tự tin nói: “Xin hỏi đại nhân, Mỹ Cơ cô nương có thể vẽ ra hình dáng
bình thường như thế nào? Xin hỏi đại nhân ntiếp, lớn lên bình thường cụ
thể chỉ người nào đây?”
“Này — ” tên đội trưởng thị vệ bị hỏi
đến không biết trả lời như thế nào về vấn đề này, sau đó thẹn quá hóa
giận nói: “Ta cảm thấy ngươi lớn lên bình thường.”
“Ồ –” nàng cố ý kéo dài thanh âm nói:
“Thì ra là đại nhân cảm thấy ta lớn lên bình thường ư? Như thế lời phán
đoán này là tiêu chuẩn cho người khác .Ta cũng có thể nói mình lớn lên
rất tuấn mỹ a.”
Lời vừa nói ra, nhất thời nhận được
nhiều lời phụ họa của mọi người. Mà những người phụ họa đều là những nam nhân diện mạo bình thường đi.
“Ngươi –” đội trưởng thị vệ sắc mặt nhất thời trầm xuống, đang muốn lên tiếng cho người đem những người can đảm
quấy rối này bắt lại, bỗng nhiên thân hình cao lớn cứng đờ, làm sao cũng không nhúc nhích được.
Nhanh chóng thu hồi ngân châm mới bắn ra trên tay, nàng cười nói: “Đại nhân, ngài nói đúng không?”
Nhìn trong mắt đầy tức giận, nhưng không cách nào trả lời được, nàng cố ý lớn tiếng, giả bộ vui mừng nói: “Đại
nhân, ngài đã gật đầu đồng ý! Đa tạ đại nhân.”
Nàng vô cùng cung kính cúi đầu hành lễ,
nhân cơ hội vận khí đem ngân châm trên người hắn thu hồi. Sau đó, thân
ảnh màu trắng phi thân lên, bay xuống hành lang trong lầu các.Nàng xoay
người một cái, vẫy tay hướng về những người phía dưới không tự chủ
ngẩng đầu lên, thoải mái cười.
Đứng ở dưới đem nụ cười tự tin thoải
mái thu vào đáy mắt, Dịch Thiên chỉ cảm thấy khuôn mặt bình thường đã
như thế huống chi là khuôn mặt mỹ lệ, làm cho hắn động tâm.
Rất nhanh những gì nam nhân bình thường kia làm khiến cho lầu các trở nên lộn xộn.
Cuối cùng đội trưởng thị vệ dứt khoát vung đao bổ về phía bên cạnh tường trúc .
“Uỳnh” một tiếng, những cây trúc dài rơi xuống tạo thành một ranh giới, đem những nam nhân kia ngăn cản bên kia tường trúc.
Đội trưởng thị vệ cất bước đi về phía
tường trúc, lạnh lùng nói: “Mỹ Cơ cô nương có lệnh, hôm nay chỉ tiếp
kiến hai người. Mới vừa có hai người tiến vào, xin các vị trở về đi
thôi!”
Mặc dù nói nội dung vô cùng khách khí,
nhưng giọng nói chuyện cùng cả người phát ra sát khí khiến mọi người
không tự chủ rung mình, chỉ có thể thu hồi bước chân, hậm hực xoay người rời đi.