Hạ Gục Tể Tướng

Quyển 2 - Chương 28: Hoài nghi




Ads Edit: Thảo Nguyễn Beta: Sakura Hime Gió đêm như nước, lướt* (thổi) qua những cây trúc nhỏ củaTrúc viên, tiếng lá trúc xào xạc lay động, làm tăng thêm sự tĩnh mịch* (yên tĩnh) của Trúc viên.

Ánh đèn mông lung bao phủ toàn bộ trúc ốc* (phòng ở bằng trúc), phản chiếu bóng hai người ở trong phòn

Vẻ mặt Phạm Dương Triệt lo lắng nhìn Phó Vân Kiệt bây giờ đang ngồi thiền ở trên giường, lúc này hắn thật sự hận chính mình là một văn nhược thư sinh* (người đọc sách yếu đuối), không thể trợ giúp nàng.

Cuối cùng, vẫn nhắm chặt hai mắt, tĩnh tâm ngồi thiền, nàng mở hai mắt, trên dung nhan tái nhợt nở một nụ cười tiêu sầu* (an ủi): “Triệt, ta đã không có việc gì.”

“Thật không? Kiệt.” Trên dung nhan tuấn mỹ để lộ ra nụ cười thả lỏng tâm tình. Hắn tiến lên một bước, ngồi ở trên mép giường ôm nàng gắt gao vào trong lòng.

Tựa nhẹ vào trước ngực hắn, nụ cười trên mặt nàng đã biến mất, mà thay bằng sự ưu sầu* (buồn rầu): mới vừa rồi, nàng đã vận công điều trị kinh mạch, nhưng là, do vọng động chân khí. Tứ kinh bát mạch của nàng đều bị thương tổn. Để có thể khôi phục nội thương, nàng cưỡng ép vận công, đem nhâm thông nhị mạch phong bế lại . Nàng bây giờ chỉ còn không đến hai tầng công lực. Chỉ cần ở trong này một tháng, không được dùng nội lực bừa bãi, chẳng những có thể khôi phục nội thương, mà còn có thể khôi phục công lực.

“Triệt, ta mệt mỏi quá ah!” Âm thanh mệt mỏi vang lên.

“Uhm. Ta đỡ nàng nằm xuống.” động tác của Phạm Dương Triệt nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống. Vốn định rời đi, thế nhưng bàn tay to lại bị nàng giữ chặt.

“Triệt, ở lại với ta.” Giờ phút này nàng rất cần hắn.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra nụ cười ôn nhu. Hắn ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm nói: ” Yên tâm, ta sẽ không rời đi.”

Môi mỏng nhẹ nhàng đặt giữa lông mày cho dù trong lúc ngủ vẫn nhíu lại kia một nụ hôn, ở trong phòng vẻ mặt mang theo cam đoan kiên quyết nói: “Kiệt, về sau ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Sẽ không để nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào.” Sau đêm hôm đó, những ngày sống trong bình thản trôi đi. Ban ngày Bác Vân Kiệt truyền bá đạo lý trị quốc hiện đại cùng với tư tưởng tiên tiến cho tiểu hoàng đế, ban đêm, nàng quấn quít lấy Phạm Dương Triệt trải qua quãng thời gian tình lữ ngọt ngào. Chỉ là sau sự ngọt ngào này, sau lưng lại bắt đầu xuất hiện mần móng nghi ngờ.

Ban đêm, Phó Vân Kiệt ứng phó xong Phạm Dương Triệt liền trở về phủ đệ của mình. Thân là Thái Phó, nàng có phủ đệ của chính mình.

“Két”, âm thanh tiếng cửa mở, kéo thân ảnh thon dài, nàng đi vào phòng ngủ.

Trong không khí có những sự dao động khác nhau, khiến sắc mặt nàng đanh lại, rồi sau đó rất nhanh thả lỏng nói: “Chân Kiện Vong, ngươi xuất hiện đi!”

“Hì hì”, người ở phía sau Lương Thượng Phiên. Chân Kiện Vong cười nói: “Lâu chủ, công phu của ngươi thụt lùi” .

Nàng cũng không giải thích, chỉ nói: “Tra được không.”

Chân Kiện Vong thu hồi cợt nhả, cung kính từ trong ngực đưa ra một phần tư liệu.

Nàng lập tức tiếp nhận, tư liệu đập vào mắt khiến nàng kinh hãi cùng nghi hoặc:

Hoàng đế khai quốc* (dựng nước) tổng cộng có mười người con trai, trong đó thập hoàng tử tư chất thông minh, có bản lĩnh trị quốc khác thường cùng với tài năng lĩnh quân trác tuyệt* (tuyệt vời). Là hoàng tử được hoàng đế khai quốc lúc đó hài lòng nhất. Lúc ấy, bất kể là đại thần hay là dân chúng đều nhất trí cho rằng thập hoàng tử chính là hoàng đế tiếp theo. Nhưng là, một năm trước khi lão hoàng đế băng hà lại tuyên bố Đại hoàng tử làm thái tử. Mà thập hoàng tử đổi thành họ Phạm, thay đổi xóa tên trong hoàng tộc. Rồi sau đó, mỗi triều đại bắt đầu gia tộc Phạm thị đều là quan lại trọng yếu của Cảnh quốc: văn làm đến chức Tể tướng, võ làm đến chức đại tướng quân. Thế nhưng, kỳ lạ chính là, mỗi triều đại thân thể của người đứng đầu Phạm gia đều bị bệnh. Khoảng thời gian thao túng triều chính chưa hề vượt qua ba mươi tuổi. Bọn họ đều sẽ vì phát bệnh mà chết. Gia tộc Phạm thị bắt đầu trở nên suy yếu. Đến thời điểm của Tể tướng tiền nhiệm” Phạm Thủ Chính, Phạm gia chỉ có nhất mạch này. Phạm Thủ Chính hai mươi tuổi tham gia quan trường, năm năm trở thành Tể tướng của Cảnh quốc, năm ba mươi tuổi, bởi vì tâm bệnh đột phát mà chết.

Hóa ra, Phạm gia vốn là hoàng thị nhất mạch. Trong chuyện này khẳng định có một bí mật không muốn cho người khác biết.

“Khi ngươi tìm được bí mật này, ngươi cũng sẽ tìm được bản đồ kho báu!” Lời nói đầy thâm ý của Nam Cung Tuyệt kia vẫn quanh quẩn bên tai.

Lẽ nào, một tia sáng lóe lên. Đôi mắt sáng vì suy đoán khả năng này mà làm tăng thêm màu sắc. Thu hồi nội tâm cuồn cuộn, nàng mở miệng hỏi:” Tư liệu của Nam Cung Tuyệt cũng mang đến chứ!”

“Đúng vậy.” Chân Kiện Vong từ trong ngực lấy ra tư liệu khác nói: “Lâu chủ, tư liệu của Nam Cung Bình cũng ở bên trong.”

Nàng tiếp nhận một chồng tư liệu, đầu tiên mở ra tư liệu bên trong nói về Nam Cung Tuyệt:

Nam Cung Tuyệt, đệ đệ* (em trai) của Tiên Hoàng, mẫu thân Lã thị chỉ là một cung nữ tầm thường, vì may mắn được lâm hạnh mà trở thành tài tử. Tính tình nhát gan nhu nhược, không dám đi tranh thủ tình cảm, do vậy có thể tồn tại trong sự tranh đấu của hậu cung, sinh ra Nam Cung Tuyệt. Do thân thể yếu đuối nhiều bệnh, Lã thị qua đời vào năm Nam Cung Tuyệt mười hai tuổi. Nam Cung Tuyệt xem như là một người không có bối cảnh gia tộc, là hoàng tử không có chút quyền thế nào, cuộc sống trôi qua không được tốt lắm. Từ nhỏ đều phải nhận sự ức hiếp của những người khác. Cũng gián tiếp dưỡng thành tính cách âm tình bất định của hắn bây giờ. Thế nhưng, kỳ lạ chính là, thời điểm tiên hoàng bệnh nặng, tiên hoàng lại đem binh quyền của Ngự Lâm quân giao cho sảng khoái khi không có…chút nào quyền lợi, Nam Cung Tuyệt bỏ không đất phong của chính mình. Từ đó, Nam Cung Tuyệt bắt đầu trở thành phụ chính Vương gia người nắm quyền lực của Cảnh quốc.

Về phần mẫu thân của Nam Cung Tuyệt Lã thị do thời gian đã lâu, tư liệu tra không được nhiều lắm. Chỉ tra được lúc trước Lã thị tiến cung rất có khả năng là do Thái tổ hoàng đế âm thầm sắp đặt.

Đôi mắt sáng lóe ra chút trầm lắng: Xương thị, Tiền Tần* ( giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất) huyết mạch của hoàng tộc, mở ra kho báu. Khẩu quyết, bản đồ kho báu, phụ chính Vương gia Nam Cung Tuyệt. Một đạo linh quang hiện lên, đem tất cả mọi thứ xâu chuỗi lại: Thái tổ hoàng đế rất có khả năng đã phát hiện ra thân phận của Lã thị, do đó mới trù tính* (thiết kế) khiến Lã thị tiến cung. Hơn nữa, để có thể đem tâm Lã thị an lòng. Khẩu quyết giao ra, mới lâm hạnh nàng, tiến tới sinh ra Nam Cung Tuyệt. Nhưng mà, trong đó có bao nhiêu nguyên nhân, cuối cùng Thái tổ hoàng đế vẫn không đạt được ước muốn. Vì khẩu quyết mới trù tính để Nam Cung Tuyệt trở thành Tấn vương gia có quyền lợi tuyệt đối. Con người chỉ cần sau khi hưởng qua tư vị có được quyền lợi vô thượng* (tối cao), rất có thể sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ quyền lợi trong tay, đi tranh thủ quyền lợi lớn hơn nữa. Đây chính là mục đích vi sao tiên hoàng lại giao binh quyền cho hắn.

Trong đầu hiện ra nụ cười tà mị trào phúng: đáng tiếc a! Nam Cung Tuyệt cũng không phải là nam nhân say mê quyền lợi. Thế nhưng, hắn trù tính mình, khiến mình đi tra tìm những bí mật này, mục đích lại là gì nhỉ.

Thu hồi nghi hoặc trong đầu, nàng mở ra một cái khác nói về chi tiết đời sống gần đây của Khánh Vương gia Nam Cung Bình: từ trước đến nay Nam Cung Bình đều yêu thích mỹ nhân, nửa tháng gần đây lại không đi tìm mỹ nữ. Bình thường hắn không thích ăn cay lại bắt đầu thích ăn cay. Khẩu vị thay đổi nhiều. Người đầu bếp trước đây cũng đổi thành một vị đầu bếp đến từ Cao quốc.

Trên tư liệu, còn ghi rõ những chi tiết liên quan tương tự. Đôi mắt sáng lóe ra sự thâm trầm: tính tình của một người bất kể thay đổi như thế nào, thế nhưng vẫn có những thói quen sinh hoạt không thể thay đổi được. Nếu những thói quen sinh hoạt này thay đổi, chỉ có thể chứng minh rằng người này đã không phải là người lúc đầu. Đầu bếp Cao quốc, Mộng Hoan Tản của Cao quốc, còn có đôi mắt đen dường như rất quen thuộc kia với nàng, một đạo linh quang hiện lên, là hắn? ! Hoắc Thiên Thụy? ! Trời ạ, người nam nhân này cũng quá điên cuồng rồi. Nơi này chính là kinh đô của Cảnh quốc, hắn lại có thể chạy đến nơi đây? !

Nhưng mà, không có đạo lý ah! Dấu hiệu đôi mắt màu lam của Hoắc Thiên Thụy làm sao có thể biến thành đôi mắt màu đen? Còn có gương mặt kia trương không chút sơ hở nào.Thuật dịch dung? !

“Kiện Vong, thiên hạ này có dược vật có thể đem màu sắc đôi mắt của con người thay đổi không?” Nàng trầm giọng hỏi.

Chân Kiện Vong hơi suy tư trả lời: “Hồi bẩm Lâu chủ, mặc dù thuộc hạ chưa nghe qua loại dược này, nhưng mà, thuộc hạ nghĩ đến một người có thể có biện pháp làm được.”

“Ai?” Nàng mở miệng truy vấn nói.

“Quỷ y.”

Quỷ y, nam nhân có y thuật siêu phàm kia, nam nhân chính mình đau khổ tìm kiếm suốt hai năm. Nếu Quỷ y có thuật dịch dung xuất thần nhập hóa như thế, điều này liền giải thích được vì sao Thiên Cơ lâu tìm nhiều năm như vậy, vẫn không có chút manh mối nào.

Hoắc Thiên Thụy biết manh mối của Quỷ y. Trên dung nhan xấu xí nhiễm một tầng hưng phấn. Nàng đứng dậy một cái, lấy tốc độ cực nhanh biến mất.

Nhìn tư liệu do nàng cấp tốc* (nhanh chóng) phi thân mang theo gió mà thổi rơi, Chân Kiện Vong chỉ có thể nhận mệnh cúi người nhặt lên.

Bây giờ là ban đêm không trăng, bầu trời đen kịt như muốn nuốt trọn cả thế gian. Phủ Khánh Vương gia, trong phòng ngủ của Khánh vương, lúc này vẫn đốt đèn. Ánh sáng sáng rực chiếu rọi lên thân ảnh thon dài duy nhất trong phòng kia, chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú đang suy nghĩ sâu sa.

Vẻ mặt Hoắc Thiên Thụy thâm trầm nhìn tài liệu trong tay, trong con ngươi đen lóe ra tinh quang, bờ môi mỏng không tự giác gợi lên nụ cười

Bỗng nhiên, sắc mặt hắn chợt tắt, ngưng thần nhẹ giọng nói: “Bằng hữu trên nóc nhà, xuống dưới uống chén trà đi!”

“Âm thanh kít két, đung đưa* (lay động) theo cửa sổ, một thân ảnh màu đen xoay người tiến vào trong phòng.

Con ngươi đen mang theo chút nhu tình* (thùy mị) nhìn dung nhan anh khí đã lâu không thấy kia, cười nói: “Vân Kiệt. cuối cùng ngươi đã tới.”

Nhìn thấy người kia mà không có chút kinh ngạc nào, dường như đã chờ đợi khuôn mặt tuấn tú kia đã thật lâu, tất cả các hoài nghi đã được đáp ứng.

Thân ảnh màu đen lóe lên, nàng bắt lấy cổ áo của hắn, hung dữ mà mắng: “Hoắc Thiên Thụy! Đầu óc của ngươi bị nước vào à? Nơi này chính là kinh đô của Cảnh quốc.Nếu thân phận của ngươi bị vạch trần thì mọc cánh cũng khó bay a.”

Bên trên gương mặt tuấn mỹ không có vẻ tức giận chút nào, ngược lại rất thoải mái: “Vân Kiệt! Ngươi đang quan tâm tới ta sao?”

Nàng không được tự nhiên mà quay đầu, hung dữ mà hừ lạnh nói: “ Ai quan tâm ngươi? Ta hận không thể đá ngươi một cước bay về Cao quốc.”

Đối với Hoắc Thiên Thụy, nàng vẫn cảm thấy vô cùng áy náy: Hắn đối với nàng thật sự quá tốt, quá là tốt. Chỉ là, tình cảm của con người thật không thể miễn cưỡng. Đối với tình cảm sâu đậm của hắn, nàng thật không có cách nào nào đáp lại, thậm chí tàn nhẫn làm tổn thương nam nhân này. Nàng thật sự rất áy náy.

Nhìn người kia, bên ngoài cứng rắn mà trong lòng lại mềm nhũn, trong đôi mắt đen tràn ngập nhu tình. Hắn thích nhìn Phó Vân Kiệt như vậy. Điều này cho hắn biết ở trong lòng nàng hắn cũng không phải có chút địa vị nào.

“Hoắc Thiên Thuy, ngươi có phải biết tung tích của Quỷ Y không?” Cố đè cảm xúc áy náy ở trong lòng, nàng mở miệng trực tiếp nói ra mục đích tối nay.

Trong đôi mắt đen thoáng qua một chút bi thương, vẫn luôn phái người giám thị nàng, Hoắc Thiên Thụy dĩ nhiên biết vì sao nàng vội vã muốn tìm tung tích Quỷ Y như vậy. Chỉ là nguyên nhân này khiến hắn vừa vui vẻ liền tan biến thành hư không.

“Vân Kiệt, Phạm Dương Triệt thật đáng giá để ngươi đợi hắn như vậy?” Thu lại vẻ nhu tình trên gương mặt tuấn mỹ.

“Có ý gì?” Nàng hỏi lại.

Hoắc Thiên Thụy cũng không trả lời, ngược lại đẻ một tờ giấy ở trên bàn.

Nàng nhận lấy tờ giấy, đôi mắt sáng đem nội dung tờ giấy thu vào đáy mắt.

Một lúc sau, trang giấy trong nay nàng mất lực, nhẹ bay rơi xuống mặt đất. Trên gương mặt anh khí giờ đây trở nên tái nhợt: thì ra đây mới chính là sự thật.

Trong đôi mắt sáng thoáng lên vẻ đau đớn: Như vậy, việc Triệt tỏ tình là vì muốn lợi dụng mình sao? Như vậy, mấy ngày qua cho tới bây giờ, dịu dàng của Triệt đều là giả dối sao? Nếu như thật sự chỉ là lợi dụng, bảo nàng làm sao mà chịu nổi! Thật là đau, thật sự rất đau! Cho tới bây giờ mới biết được thì ra có thể khiến lòng minh đau đớn đến vậy. Trước kia cũng biết Triệt lợi dụng mình, lòng của nàng cũng không đau như vậy, vì sao, lần này lại đau đớn như vậy? Vì sao?

Môi đỏ mọng khẽ nhếch lên thành nụ cười châm chọc: Thì ra vậy, sau khi người ta có được thứ tình cảm mình muong muốn, nếu như phát hiện phần tình cảm này chỉ là dối trá, cảm giác đau lòng so với trước kia không có được còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.

“Vân Kiệt, ngươi làm sao vậy?” Hắn nhìn người kia tay đang đè lên ngực, dung nhan bỗng đau khổ, liền vội vàng tiến lên muốn đỡ lấy thân hình kia.

“Ta không sao” vốn định cho hắn một nụ cười yên tâm, nhưng mà sự đau đớn ập tới, hình ảnh cuối cùng đập vào mắt là gương mặt tuấn tú kia.