Hạ Gục Tể Tướng

Quyển 2 - Chương 20: Mộng xuân vô ngân[1]




( [1] cái này là ý chỉ mộng xuân qua đi không còn nhớ chút gì)

Edit: Tiểu Ngạn

“Uỳnh-” Một tiếng, trong một gian nhã phòng của Bách Hoa Các bị người dùng lực đá văng ra.

Đôi mắt đen như ngọc mang theo nghi hoặc nhìn dung nhan xấu xí đang giận dữ phóng lớn ở trước mắt.

“Nói, huynh tới Bách Hoa Các làm cái gì?” Đôi mắt sáng hiện lên ngọn lửa ghen tỵ: “Không cần nói với ta đến quan sát xem nam nhân cùng nam nhân sinh hoạt vợ chồng như thế nào?” Đáng giận, nam nhân này dám đến kỹ viện tìm hoan. Lần này nàng muốn xem hắn có cái lý do gì để không thể đến.

“Kiệt, ngươi là đang ghen tị sao?” Chàng từ từ hạ mặt nạ xuống để lộ ra dung nhan khuynh thành, bên môi cong lên mang theo dịu dàng.

“Hừ!“Nàng quay đầu, hừ lạnh một cái.

Trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra ý cười, bàn tay to vươn ra, đem dung nhan xấu xí vì tức giận mà quay đi xoay lại.

Đầu vốn cứng ngác theo động tác ôn nhu kia mà quay lại. Nàng muốn nhìn xem nam nhân đáng giận này rốt cuộc giải thích như thế nào. Lời giải thích mong muốn cũng không có nghe được, môi mỏng khiêu gợi kia dịu dàng dán lên môi đỏ mọng của nàng, trằn trọc lặp lại mà còn mang theo sự cẩn thận quý trọng ma sát môi của nàng.

Trong đôi môi kia có chứa sự quý trọng cùng tình cảm khiến nàng cảm động nhắm mắt lại, hai tay không tự giác ôm lấy cổ chàng, cẩn thận đáp lại, tinh tế tận hưởng giây phút nhu tình như dừng lại này.

Chàng không hề thỏa mãn khi chỉ ở trên môi, lưỡi chui vào trong miệng của nàng, tìm kiếm cái lưỡi thơm tho bên trong, quấn quýt lấy nhau.

Thời gian giống như đã qua một thế kỷ, trước khi nàng cảm thấy hít thở khó khăn, chàng mới lưu luyến không rời mà buông ra, nhưng chỉ vuốt ve môi mềm vì nụ hôn vừa rồi mà đỏ lên. Đôi mắt đen lóe lên ánh sáng màu sâu sắc, môi mỏng không tự chủ ấn lên khóe môi của nàng một nụ hôn dịu dàng khẽ nói: “Ta yêu đệ, Phó Vân Kiệt.”

Vốn bởi vì nụ hôn nhiệt tình của Triệt mà choáng váng, nàng lập tức tỉnh táo lại. Đôi mắt sáng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ tràn ngập nhu tình, môi đỏ mọng run nhè nhẹ: “Huynh, huynh vừa rồi nói gì đó?” Có thể sao? Nàng thật đã nghe một câu như thế sao?

“Ta mới có nói cái gì sao?” Trên gương mặt tuấn mỹ cố ý hiện ra sự nghi hoặc. Chẳng qua trong đôi mắt đen kia hiện lên chút ý đùa.

“Huynh mới vừa rồi rõ ràng đã nói yêu, yêu…” Bởi vì thẹn thùng, nàng vì thẹn thùng mà buông thõng tay, mặt nghiêm đỏ lên, nắm hai tay áo, định nói lại nuốt vào. Nhưng mà, cũng không có đem câu kia nói hết được.

Phó Vân Kiệt ở trạng thái như cô gái nhỏ như thế khiến cho chàng không tự giác muốn đùa quá, cúi đầu, đem môi mỏng dán lên cái tai đã đỏ như máu, nhẹ giọng hỏi: “Cái gì yêu, yêu gì cơ?”

Theo câu hỏi của chàng, hơi thở ấm áp thổi qua bên tai làm nàng tê dại, thật sự rất mờ ám. Điều này khiến cho nàng theo bản năng lui về phía sau, có chút xấu hổ nhìn nam nhân vừa rồi trêu đùa chính mình. Vừa nhìn ra, đúng lúc nhìn thấy trong đôi mắt đen có chút ý đùa, Đôi mắt sáng hiện lên ảo não. Phần ảo não này cuối cùng biến thành thẹn quá hóa giận. Nàng tiến lên từng bước, một tay tóm lấy áo chàng, hung dữ uy hiếp nói: “Rốt cuộc là huynh có nói hay không đây?”

Nào có người nào yêu cầu khác biểu đạt tình cảm như thế. Trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra chút vừa bực mình vừa buồn cười. Bàn tay to duỗi ra, đem người uy hiếp mình ở phía trước kéo vào trong lòng, sau đó cúi thấp gương mặt, đem trán đặt lên trán nàng, môi mỏng khẽ mở: “Ta yêu đệ, Phó Vân Kiệt.”

Vốn tưởng rằng sẽ được chứng kiến dung nhan kia lộ ra vẻ mừng như điên, nhưng, chàng sợ hãi khi nhìn thấy hai dòng nước mắt trên gương mặt. Giọt nước mắt chảy xuống tay chàng, rơi vào lòng chàng, khiến cho lòng chàng có chút đau đớn. Chàng không cần nàng rơi lệ, Phó Vân Kiệt hẳn là phải có biểu tình bừa bãi, có thể tự tin, có là kẻ xấu, nhưng không thể rơi lệ như vậy. Để sự đau đớn trong lòng biến thành hành động, môi mỏng hạ xuống, dịu dàng hôn xuống lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Đến đây, đừng khóc. Hiện tại đã đủ xấu rồi, lại khóc nữa sẽ xóa đi hóa trang xấu xí trên mặt mất.”

Rốt cục, nàng lại mỉm cười, hai tay mở ra, đem nam nhân yêu hai năm trước mắt ôm chặt vào trong ngực, nghẹn ngào nói: “Triệt, cám ơn huynh đã nguyện ý yêu ta, cám ơn huynh!” Tuy rằng, nàng vẫn tin tưởng chắc chắn một ngày nào đó có thể có được tim của chàng, nhưng mà, tình cảm đơn phương chỉ từ một phía vẫn luôn kéo dài bao lâu nay không biết bao giờ mới được đáp lại, điểu này khiến cho nàng có chút mệt mỏi. Chàng kháng cự sẽ làm nàng cảm thấy đau lòng. Cuối cùng, cuối cùng, nàng có được tình yêu của chàng. Thì ra lưỡng tình tương duyệt[2] lại khiến nàng hạnh phúc như thế!

[2] Chỉ tình yêu xuất phát từ hai phía.

Vốn bởi vì nàng đột nhiên ôm như vậy khiến thân hình chàng cứng ngắc lại nghe đến lời nói cảm ơn tràn đầy vui sướng hạnh phúc trong lúc hỗn loạn khiến chàng ngẩn người, cảm thấy niềm vui của thiên hạ trong lòng, trong đôi mắt đen nhanh chóng có chút áy náy. Chàng nhắm mắt lại, áy náy trong nháy mắt biến mất, bàn tay dùng sức ôm chặt nàng, giống như làm như vậy có thể giảm bớt sự áy náy của chính mình vậy.

Cuối cùng thoáng điều chỉnh được nỗi lòng của mình, Phó Vân Kiệt mở miệng hỏi nam nhân trước mắt, hơi e lệ cúi nửa đầu, nhẹ giọng hỏi: “Triệt, huynh là như thế nào phát hiện là yêu, yêu ta?”

Trong đôi mắt đen chợt lóe sáng rồi vụt tắt. Bàn tay to vươn ra, nâng gương mặt đang đỏ bừng của nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: “Bởi vì ghen tị. Mới vừa rồi ta thấy màn phấn khích biểu diễn của đệ. Nhìn từng đôi mắt đầy sắc dục kia, ta hận không thể móc mắt những người này. Nhưng mà, điều ta muốn làm nhất chính là đem đệ giống như yêu tinh này nhốt ở trong nhà, khiến cho người ta nhìn trộm cũng không thể.” Nói xong, trong đầu không tự chủ hiện ra thân ảnh màu đen xinh đẹp quyến rũ trên đài. Một khắc kia, chàng giống như nghe thấy tiếng tim mình đập thật nhanh thật rõ, một khắc kia, chàng đã đui mù như thế nào. Khi chàng nhìn thấy Hoắc Thiên Thụy dịch dung thành Nam Cung Bình ôm nàng vào trong ngực lấy tư thế tuyên cáo chủ quyền, một sự tức giận chưa từng có dâng lên tận đầu. Chàng đã muốn xông lên đem vị hôn thê vốn thuộc về chính mình cướp về. Một khắc kia, chàng biết rõ ràng chính mình đã động lòng với Phó Vân Kiệt. Dù sao, nàng chói mắt như thế, tự tin như thế, xinh đẹp như thế, rất khó không khiến cho người ta động tâm. Tạm thời không nói đến thân phận nam tử của Phó Vân Kiệt khiến phần tình cảm này khiến người ta khó tiếp nhận, trách nhiệm trên người cũng không cho phép chàng yêu nàng. Nếu, nếu thật sự yêu nàng, như vậy chàng sẽ tự đẩy mình vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Phạm Dương Triệt vẫn liên tục áy náy cũng không có chú ý đến tình cảm kia đã sớm ở trong lòng không tiếng động cắm rễ nảy mầm.

Thu lại suy nghĩ trong lòng, chàng đang muốn nói cái gì đó bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng, cảnh vật bốn phía bắt đầu biến thành hỗn loạn.

“Triệt, huynh làm sao vậy?” Phó Vân Kiệt cũng phát hiện chàng không thích hợp, vội vàng đỡ lấy thân hình ở xa đã muốn ngã, lo lắng hỏi.

Trong mơ hồ, chàng giống như thấy được gương mặt kia lo lắng. Chàng nở nụ cười cứng ngắc, muốn an ủi nàng không có việc gì, nhưng mà, lời an ủi này còn chưa nói ra khỏi miệng, liền rơi vào một mảnh tối đen.

Nhìn Phạm Dương Triệt bỗng nhiên ngất đi, nàng vội vàng đưa chàng đặt nằm trên mặt đất, bắt mạch cho chàng. Vốn tưởng rằng lần này chàng ngất đi là do bệnh tim tái phát, nhưng khi chạm vào tay có mạch đập mạnh mẽ hỗn loạn kia khiến nàng phải thẹn thùng mặt đỏ lên: Chàng cũng phải là tái phát bệnh tim, mà là trúng xuân dược. Thật ra, xuân dược chỉ cần có thể chịu được qua dược hiệu (thời gian tác dụng của thuốc) là xong. Nàng cũng có thể cưỡng chế điểm huyệt khiến cho chàng có thể chịu đựng được qua dược hiệu. Chỉ là, đối với dục niệm không thể giải tỏa đối với người có bệnh tim như chàng mà nói thật sự là rất hại thân. Hoặc là nàng có thể dùng cách bình thường giúp chàng giải dược tính (tác dụng của thuốc). Nhưng kể từ đó, thân phận là nữ tử của nàng rất nhanh sẽ bị phát hiện.

“A–” Một tiếng rên nhẹ, trên gương mặt tuấn mỹ tràn ngập sự đau đớn.

Nhìn gương mặt tuấn mỹ kia đang đau đớn, nàng chỉ cảm thấy lòng căng thẳng. Trong đôi mắt sáng rất nhanh hiện lên sự kiên quyết: Nếu hai người bọn họ đã quyết yêu nhau, như vậy cũng đến lúc nàng nói tất cả với chàng. Hơn nữa, nàng cũng không nỡ để chàng có chút đau đớn cùng khó chịu.

Nàng vươn tay nâng chàng dậy, đi đến bên giường, nằm xuống. Đôi mắt vốn vẫn luôn đóng lại nay chợt mở, trong mắt như có ánh lửa thiêu đốt. Bàn tay to vươn ra, đem thân hình xinh đẹp bên cạnh ôm vào trong lòng thật chặt.

“A—” Động tác bất ngờ như thế khiến nàng không kiềm chế được mà thét lên chói tai. Nhưng mà, đây chỉ là mới bắt đầu. Những chiếc hôn như mưa dừng ở trên mặt nàng.

Giờ phút này Phạm Dương Triệt chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, mà da thịt của thiên hạ dưới thân lạnh như băng có thể giảm bớt phần nào sự nóng bức này. Không thỏa mãn chỉ hôn ở mặt, chàng bắt đầu dựa vào bản năng, dùng tay cởi bỏ chiếc sườn xám kia trên người nàng. Mắt thấy, cuối cùng chàng cũng đã chạm đến nút thắt cuối, chuẩn bị cởi bỏ, một bàn tay trắng nõn ngăn cản chàng. Đôi mắt đen tràn ngập tình dục mang theo nghi ngờ nhìn nàng.

“Triệt, huynh biết ta là ai sao?” Nàng thở gấp hỏi. Nàng cố chấp muốn biết rõ hiện tại Triệt biết người cùng chàng hoan ái là mình sao?

Môi mỏng khẽ nhếch, trên gương mặt tuẫn mỹ tràn đầy dịu dàng, chàng cúi người hôn lên trên môi đỏ mọng xinh đẹp, nhẹ lẩm bẩm: “Kiệt, Kiệt, Kiệt…”

Đầu tiên đôi mắt sáng mở to, rồi sau đó khép lại, nước mắt trong suốt im lặng rơi xuống: Đủ, đủ. Không cần hoài nghi tình yêu đột nhiên xuất hiện này. Chàng thật sự yêu nàng. Nếu không cũng sẽ không ở tình huống không còn tỉnh táo còn có thể nhận ra nàng. Tay vốn đang ngăn cản, chuyển động, quấn quanh cổ chàng.

Mất đi sự ngăn cản, bàn tay to nhanh chóng đem kiện sườn sám kia cởi bỏ, đập vào mắt là thân thể hoàn mỹ khiến chàng không thể rời ra.

Ánh mắt nóng cháy giống như cắn nuốt khiến nàng e lệ che ở trước ngực, nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn.”

Nhíu mày, chàng bất mãn kéo hai tay đang ngăn cản cảnh xuân sắc trước mắt, môi mỏng cong lên thành nụ cười chân thành: “Rất đẹp.” Nói xong, chàng cúi xuống trước ngực nàng.

“Ưm~” Môi đỏ mỏng không kiềm chế được bật ra tiếng chọc người.

“Đây là cái gì?” Chàng nghi hoặc kéo mảnh vải ở trước ngực, mang theo thăm dò: “Làm sao để cởi bỏ?” Chàng bất mãn với hai mảnh vải này đã che đi hơn nửa cảnh xuân sắc.

Nhìn gương mặt kia với vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, nàng thật sự rất muốn cười. Nhưng mà, nàng cũng không có giải thích. Bởi vì nàng cũng không muốn ở dưới tình huống thế này cùng Triệt giải thích áo ngực là cái gì. Nàng cố nén cười, hai bàn tay mềm mại chuyển qua sau lưng.

“Bựt–” Cài áo ngực theo thế mà tuột ra.

Đôi mắt đen nhìn thấy cảnh xuân trước mắt, ánh lửa trong mắt càng tăng lên. Tay cùng môi chàng theo làn da trôi dần xuống.

“Ưm~” Môi đỏ mọng cắn ngón tay, cố gắng kìm nén tiếng rên tỉ đầy mờ ám kia.

“A–” Bỗng nhiên nàng mở to hai mắt, hai tay khoác lên trên vai trần của chàng, móng tay hung hăng cắm vào vai trần của chàng, theo bản năng khép chặt hai chân: Tay của chàng…Thật sự rất tà ác!

“Kiệt…” Chàng tràn đầy tình dục nhìn nàng, giọng nói khàn khàn trầm thấp lộ ra vẻ gợi cảm: “Ta yêu đệ.”

Hai tay vốn kháng cự nháy mắt vô lực thả xuống giường. Nàng nghiêng mặt e lệ, nhắm mắt không nhìn tới tư thế ái muội của chàng. Thân thể theo chàng vận động.

Tất cả quần áo đều được cởi bỏ, da thịt nóng bỏng kề sát. Hơi thở hỗn loạn của hai người quanh quẩn không ở trong phòng, không phân biệt được.

“Kiệt…Kiệt…” Chàng không ngừng ở bên tai nàng dịu dàng khẽ gọi, vùi thật sâu vào trong cơ thể của nàng.

Đó là một loại đau, lại mang theo sự thỏa mãn, giống như cuộc sống vì thế mà đã được trọn vẹn. Không kiềm chế được, nước mắt rơi xuống.

“Ưm…” Nàng vùi đầu vào trước ngực chàng, cảm động không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt chàng, nhẹ nhàng đáp lại lời kêu gọi của chàng.

Ngay lúc này, cái gì nàng cũng không muốn, chỉ cần chuyên tâm cảm thụ lấy chàng là tốt rồi…

Sáng sớm hôm sau, tiếng lá trúc xào xạc khiến Phạm Dương Triệt mệt mỏi ngủ say một đêm mở mắt. Chàng có chút mơ hồ khi nhìn phòng trúc quen thuộc, giống như ban đêm đã mơ một thấy một giấc mơ rất dài, một giấc mơ khiến chàng thấy hạnh phúc. Chỉ là hiện tại chàng không thể nhớ được nội dung của giấc mơ. Nhưng mà, cảm xúc hạnh phúc phong phú kia vẫn còn đọng lại ở trong đầu. Thu suy nghĩ lại, chàng bình tĩnh suy nghĩ về tất cả: Chàng nhớ rõ là ở trong Bách Hoa Các bày tỏ tình cảm cùng Phó Vân Kiệt, nhớ rõ nàng vì quá vui mà khóc, nhớ rõ sự áy náy của mình, cũng không nhớ rõ sự việc sau đó. Chàng đã rời khỏi Bách Hoa Các trở lại nơi này như thế nào?

“Cạch—” Có tiếng mở cửa vang lên, Tiểu Đông cầm triều phục (quần áo mặc lên triều) tiến vào: “Tướng gia, ngài đã tỉnh lại.”

“Tiểu Đông, tối hôm ta ta trở về như thế nào.” Một bên cởi quần áo, một bên cậu trả lời câu hỏi của Tướng gia.

“Là Phó cô nương đưa ngài trở về.” Vì để không lộ ra dấu vết, hiện tại, Tiểu Đông cùng Vô Danh đều gọi nàng là Phó cô nương.

“Tướng gia, về sau ngài cần phải chú ý thân thể, không thể làm việc quá mức vất vả nha! Tối hôm qua, nếu không có Phó cô nương ở đây, bệnh tim tái phát có thể ngài đã…” Tiểu Đông không có nói gì thêm nữa.

Thì ra, tối hôm qua sở dĩ chàng không có nhớ được đoạn sau là do choáng váng vì bệnh phát tác.

“A!” Một tiếng kêu to kéo lấy suy nghĩ của chàng.

“Tướng gia, phía sau lưng của ngài sao lại có vết cào?” Tiểu Đông kinh ngạc chỉ vào vết cào rõ ràng trên lưng mà hét lớn.

“Có thể là lúc Vân Kiệt đưa ta trở về bị cành trúc của Trúc Viện cắt phải.” Chàng cũng không để ý nói: “Được rồi. Nhanh giúp ta mặc triều phục đi!”

“Vâng!” Tiểu Đông cũng thu hồi kinh ngạc, chuyên tâm hỗ trợ.

Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu lên điện nghị chính, là lúc bắt đầu lâm triều.

Bởi vì tiểu Hoàng đế tuổi còn nhỏ, không thể xử lý chính sự, vì vậy, ở bên cạnh long ỷ (ghế ngồi của vua) cũng có đặt ghế dành cho hai vị Vương gia phụ chính (giúp đỡ vua giải quyết công việc). Tiểu Hoàng đế ngồi ở trên long ỷ chỉ có nhiệm vụ cuối cùng là đóng dấu lên, còn chính sự đều là hai vị Vương gia quyết định.

Tất cả quan lại tự động trình bày các sự việc.

Phó Vân Kiệt sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt buồn ngủ, thật sự rất muốn trở về ngủ tiếp. Chưa bao giờ biết hoan ái lại là chuyện tốn nhiều thể lực như vậy. Cho tới bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy hai chân như nhũn ra, toàn thân ê ẩm. Dung nhan vẫn đang tái nhợt vì nhớ lại mà được phủ lên một tầng đỏ ửng. Triệt nhìn có vẻ yếu đuối, không hể ngờ tinh lực lại tràn đầy như vậy. Dáng người khiêu khích kia, tư thế tà ác kia, giống như là một cao thủ tình trường.

Cao thủ tình trường?! Một từ này khiến cho nàng vốn đang tươi cười thẹn thùng bỗng cứng lại: Đúng thật! Rõ ràng Triệt là xử nam, thủ đoạn tán tỉnh sao lại cao siêu như thế. Chẳng lẽ đây là kết quả mà chàng đi Bách Hoa Các có được? Chẳng lẽ, chàng đã từng được những nữ nhân có kinh nghiệm dạy dỗ chuyện đó? Nghĩ đến đã từng có nữ nhân ở phía dưới chàng hưởng thụ hạnh phúc cực hạn kia, cả khuôn mặt của nàng đều đen lại. Đôi mắt sáng mang theo u oán nhìn thân ảnh màu xanh đứng ở đầu hàng kia.

Đứng ở hàng đầu các quan, không hiểu vì sao Phạm Dương Triệt bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh. Hơi quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của dung nhan xấu xí. Trong đôi mắt sáng có sự u oán khiến chàng rất nghi ngờ. Nhưng mà, chàng chưa kịp thăm dò, đã vội vã quay đầu lại.

“Phạm tướng, trẫm để cho Tư Thiên Giám (nơi chuyên theo dõi thiên văn, tính lịch) tính qua, tháng sau ngày đầu tháng ba là ngày hoàng đạo, thích hợp việc kết hôn. Tuy rằng, chỉ còn chưa đến hai mươi ngày, thời gian có chút gấp, nhưng mà, chỉ cần đốc thúc người làm nhanh lên, hẳn là kịp. Trẫm muốn định hôn kỳ (ngày thành hôn) của Phạm tướng cùng Thái phó vào ngày hôm đó. Không biết, ý Phạm tướng như thế nào?” Đối với Phạm Dương Triệt, tiểu Hoàng đế rất tôn trọng.

Trước lúc Phạm Dương Triệt chưa kịp nêu ý kiến, đã có người muốn giành trước một bước:

“Thánh Thượng, mười lăm tháng ba là lễ tế trời một năm có một lần. Chỉ sợ bộ Lễ quá bận rộn, hôn lễ Phạm tướng sẽ khó có thể chu toàn. Phạm gia một nhà trung liệt, có thể nói là cánh tay cốt cán của Cảnh quốc. Mà Phạm tướng lại bởi vì hết sức cho việc trị nước mà chậm trễ hôn sự cho đến bây giờ. Vì thế, đối với hôn lễ của Phạm tướng, triều đình tuyệt đối không thể chậm trễ dù chỉ một chút.” Nam Cung Tuyệt đã mở miệng nói trước.

Điều này khiến cho Hoắc Thiên Thụy định mở miệng lại bị người giành trước có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn hắn (Nam Cung Tuyệt) một cái, rồi sau đó mở miệng nói: “Mười lăm tháng mười là ngày hoàng đạo. Cứ như vậy đi, không vướng phải lễ tế trời, cũng có đủ thời gian để chuẩn bị cho hôn lễ của Phạm tướng, có thể nói một công đôi việc!” Mặc kệ mục đích Nam Cung Tuyệt lên tiếng ngăn cản là gì, có người phản đối, hắn cũng nhất định sẽ ngăn cản chuyện này đến cùng.

Nam Cung Tuyệt cũng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá đối thủ chính trị của mình.

Khuôn mặt tiểu Hoàng đế vốn đang hưng trí bừng bừng chợt giống như có chút ủ rũ.

Thấy một màn như vậy, Phạm Dương Triệt mở miệng nói: “Thần tán thành.”

Này, này, những người này cũng quá đi. Thời gian kết hôn ít nhất cũng nên lắng nghe ý kiến của nàng chứ. Cứ như vậy, ngươi một lời, ta một câu quyết định. Nàng còn đang muốn mở miệng kháng nghị, đã bị tiểu Hoàng đế một câu thành kết quả đã định.

“Được. Cứ quyết định như vậy. Ngày mười lăm tháng mười là ngày đại hôn của Phạm tướng cùng Thái phó.” Tiểu Hoàng đế khôi phục tinh thần, hưng phấn tuyên bố.

Rồi sau đó xuất hiện mấy vị quan mượn “Nhân duyên trời ban” nói mấy lời nịnh bợ linh tinh.

Phó Vân Kiệt đứng ở cuối chỉ có thể cười cứng ngắc coi như đáp lời.

Cuối cùng cũng đến lúc chấm dứt lâm triều, Phó Vân Kiệt ỷ vào ưu thế của mình, dùng ưu thế khinh công cao siêu, nhanh như chớp bóng dáng liền biến mất.

Điều này khiến cho Nam Cung Tuyệt tìm cơ hội nhìn nàng rất là thất vọng, cũng làm cho Hoắc Thiên Thụy thất vọng. Phạm Dương Triệt muốn mở miệng hỏi cũng có chút thất vọng.

Một thân ảnh màu xanh bước đi thong thả bước xuyên qua điện nghị chính vào trong rừng liễu. Môi mỏng nhẹ cong, Phạm Dương Triệt vươn tay đón được lá liễu rơi xuống , rồi sau đó nhắm mắt cảm thủ được sự tĩnh lặng trong rừng.

Phần tĩnh lặng này bị sự lửa giận của một người từ trên rời rơi xuống đánh vỡ.

Cuối cùng không áp chế được ghen tị trong lòng, Phó Vân Kiệt tiến lên từng bước, đem khoảng cách hai người kéo gần lại. Dung nhan xấu xí ngẩng lên, đôi mắt sáng nhìn thẳng đôi mắt đen như ngọc, nói thẳng vào chủ đề: “Tối hôm qua huynh đến Bách Hoa Các làm gì?”

Thì ra lửa giận trong đôi mắt sáng kia là sự ghen tị! Vẻ mặt ghen tị này của Phó Vân Kiệt khiến cho chàng cảm thấy có chút đáng yêu. Khẽ xoay người, môi mỏng mang theo khiêu khích, thổi vào tai nàng nói: “Yên tâm, ta không có đi tìm cô nương, chỉ là đi gặp một vị bằng hữu sắp đi xa mà thôi!”

Bên tai truyền đến hơi thở tê dại khiến nàng lập tức lui về phía sau từng bước, khiến khoảng cách hai người một lần nữa cách xa. Nàng vuốt tai đang hồng lên, tức giận nói:”Còn nói không có tìm cô nương. Động tác tán tỉnh cùng thủ đoạn của huynh từ đâu mà học được?”

“Phó Thái phó như thế nào đã quên trên đường về kinh, chẳng phân biệt được ngày đêm, cũng khuynh nang tương thụ nha [3]?” Môi mỏng cong lên thành nụ cười dịu dàng, nhưng trong đôi mắt đen kia lại tràn ngập sự suy nghĩ.

[3] Truyền lại sự hiểu biết của mình cho người khác.

Tuy nàng thường xuyên thích hôn lén chàng, nhưng mà, chỉ gần đến giai đoạn sờ ngực mà thôi. Tối hôm qua, những động tác của nam nhân này đều là những động tác cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ làm.

“Ta cũng không có dạy huynh chuyện tối hôm qua, đây…” Vừa nói đầu vừa cúi xuống. Dù thế nào, đến cuối nàng cũng không nói được nữa.

“Tối hôm qua làm sao?” Không có nghe rõ ràng Phạm Dương Triệt mang theo nghi ngờ hỏi?”

“Huynh—” Cho rằng chàng biết rõ nhưng vẫn còn cố tình hỏi, nàng bỗng ngẩng đầu, đang muốn chửi ầm lên. Nhìn thẳng đôi mắt sáng kia là đôi mắt đen chỉ có sự nghi ngờ, không có chút khiêu khích cùng ý đùa.

Một tia sáng hiện lên. Nàng nghiêm túc hỏi: “Triệt, huynh còn nhớ rõ sự việc tối hôm qua chứ?”

Môi mỏng cong lên thành một nụ cười, chàng tiến lên từng bước, lại kéo khoảng cách hai người gần lại, hai tay vươn ra, ôm lấy nàng, dịu dàng nói: “Đương nhiên nhớ rõ, ta biểu đạt tình cảm với đệ, mà đệ còn cảm động ôm ta.”

“Sau đó thì sao?” Đôi mắt sáng chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt đen như ngọc, mang theo ý thăm dò.

“Còn có gì nữa sao?” Chàng nghi ngờ hỏi lại. Rồi sau đó giống như nghĩ đến điều gì, đôi mắt đen lóe lên sự hối lỗi: “Kiệt, thực xin lỗi. Tối hôm qua tình cảnh (cảnh đẹp lãng mạn tình cảm) như vậy, ta lại phát bệnh.”

Sự hối lỗi tràn ngập trong đôi mắt đen kia không thấy môt chút giả tạo, nàng không thể không nhận ra nam nhân trước mắt này thật sự không nhớ được sự việc xảy ra tối qua.

“Được rồi! Đệ yên tâm. Ta cũng không có tìm cô nương đâu. Ở trước khi đại hôn, ta tuyệt đối sẽ không đi đào vách tường.” Chàng nói đùa.

Ngẩng đầu nhìn thấy mặt trời dần dần lên cao, chàng dịu dàng in xuống trán nàng một nụ hôn: “Ta còn phải đi lục bộ (6 bộ- hình, công, lễ, lại, binh, hộ). Đệ cũng đi thư phòng đi! Thánh Thượng còn chờ đệ đến giảng dạy đó.” Rồi sau đó, chàng xoay người rời đi.

Đôi mắt sáng nhìn chăm chú nhìn thẳng thân ảnh đang biến mất ở phía xa kia, cuối cùng không áp chế được sự buồn bực trong lòng, nàng ngửa mặt lên trời kêu to: “A—”

Đáng giận, thiên hạ này còn có nữ nhân nào so với nàng còn đáng thương hơn sao? Thật vất vả nam nhân mình thầm yêu hai năm cũng chịu thổ lộ tình cảm với mình, thật vất vả cùng nam nhân mình yêu kết hợp. Loại hạnh phúc cả thể xác và tinh thần này vẫn còn ở trong lòng. Thật khó khăn, nàng mới hạ quyết tâm quyết định nói thẳng thân phận mình là nữ tử. Bây giờ, vậy mà chàng ngay cả một chút trí nhớ cũng không có.

Đáng giận, Khánh Vương gia dùng xuân dược cũng thôi. Vì sao còn dùng cái loại là đặc sản của Cao quốc – Mông hoan tán, có tên khác là mộng xuân vô ngân. Giờ thì hay rồi. Triệt đối với chuyện hôm qua đã quên hết rồi, thực sự đối với chàng chỉ là một cái mộng xuân bình thường, vừa tỉnh lại, tất cả đều quên đi, thật sự là không nhớ gì luôn! Này muốn nàng phải mở miệng nói chuyện phát sinh đêm hôm qua như thế nào đây, như thế nào mở miệng nói với chàng về thân phận nữ tử của mình đây?

A—” Càng nghĩ càng thấy phiền lòng, bạn nữ nào đó lại bắt đầu nâng cao đề-xi ben (đơn vị đo âm thanh) lên.

Trong rừng liễu lại thi thoảng có tiếng hét chói tai vang lên.