Edit: Bỉ Ngạn
Khá lắm nha đầu thông minh. Cho dù biết
mưu kế của mình bị lão phá hư, cũng có thể bình tĩnh để ứng phó chính
mình. Trong đôi mắt cơ trí lóe lên sự tán thưởng, lão mở miệng hỏi:
“Mạnh Tử viết: ‘Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh.‘[1] nếu dân là quan trọng nhất, vậy phải làm thế nào để dân quý đây?”
[1] Trăm họ là quan trọng nhất, đại
biểu cho gốc rể và tương lai của quốc gia, xã tắc mới đứng thứ hai, và
vua thì không nặng bằng hai đều trước.
Sau khi nghe thấy cái vấn đề này, Phó
Vân Kiệt nhẹ nhàng thở ra. Thật may câu nàng nàng nghe qua cũng hiểu.
Thật đúng là nàng sợ chính mình nghe không hiểu đề mục vị Tôn đại nho
này ra. Thả lỏng tâm tư, Phó Vân Kiệt bắt đầu khôi phục tự tin, nếu
người ta dùng danh ngôn để hỏi đề kia, nàng dùng dùng danh ngôn làm lời
tựa đi! Nàng khoanh tay đứng thẳng, môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói trầm
ổn mà thanh thúy vang lên: “Quân (ở đây là quân vương) như là
thuyền, dân như là nước. Nước có thể đẩy thuyền, nước cũng có thể lật
thuyền. Nếu biết điều khiển tốt, nước có thể nâng thuyền. Làm được sẽ
được dân quý. Muốn được dân quý, chỉ có theo bốn chữ.”
“Bốn chữ gì?” Tôn Trí Vân truy hỏi.
“Lấy dân làm gốc. Quyền lợi của đất
nước, quyền lợi của quân vương đều là của dân chúng giao cho. Quyền lợi
cùng nghĩa vụ tương đương. Quân vương nếu được dân chúng giao cho quyền
lợi, nhất định phải có nghĩa vụ dùng quyền lợi trong tay để thống trị
quốc gia, cải thiện cuộc sống của dân chúng.”
“Quyền lợi cùng nghĩ vụ là tương đương.” Phạm Dương Triệt nhẹ giọng lẩm bẩm những lời này, rồi sau đó đôi mắt
đen hiện lên tia sáng.
“Như vậy như thế nào là lấy dân làm gốc, cải thiện cuộc sống dân chúng đây?” Nghi hoặc trong lòng cho tới nay
trước mắt sẽ được giải quyết, Tôn Trí Viễn áp chế kích động truy hỏi.
“Cải thiện cuộc sống của dân chúng là
một vấn đề phức tạp. Không thể chỉ dùng một biện pháp có thể giải
quyết.” Cải thiện cuộc sống của nhân dân ở hiện đại vẫn là một vấn đề,
không có khả năng có biện pháp giải quyết ngay lập tức.
Nhìn trên gương mặt già nua kia thoáng
lên sự thất vọng, nàng không đành lòng nói: “Cải thiện cuộc sống của
nhân dân khác thời gian, khác địa phương cũng sẽ có những kiến giải khác nhau. Tại chỗ người chết đói,việc cải thiện cuộc sống dân chúng là giải quyết vấn đề ấm no của dân chúng. Tại nơi dân chúng đã ấm no, thì cần
cải thiện cuộc sống là học hữu sở giáo, lao hữu sở đắc, bệnh hữu sở y,
lão hữu sở dưỡng, trụ hữu sở cư[2]. Nhưng mà, chúng ta trước hết cần
phải bắt đầu cố gắng. Điều này yêu cầu quân vương cần phải lấy dân làm
gốc để thống trị quốc gia. Đối với việc kiểm tra quan viên địa phương,
không thể dùng việc nộp thuế lên nhiều hay ít để so sánh, mà nên tổng
hợp suy tính cách ổn định cuộc sống của dân chúng mới là thượng sách.
Chỉ có từ trên dẫn dường xuống, khiến cho bách quan có thể ý thức được
việc cả thiện cuộc sống dân chúng là nghĩa vụ tuyệt đối phải chấp hành,
đem toàn bộ tài năng nhằm nâng cao cuộc sống dân chúng Cảnh quốc.”
[2] Cải thiện cuộc sống của trăm họ
chính là, học hành phải có trường dạy, bệnh tật phải có thầy thuốc chữa trị, già thì phải có nơi an dưỡng, ở phải có nơi cư ngụ.
“Khá lắm lấy dân làm gốc,là học hữu sở
giáo, lao hữu sở đắc, bệnh hữu sở y, lão hữu sở dưỡng, trụ hữu sở cư,
khá lắm .” Tiếng cười sang sảng vang lên. Tôn Trí Viễn xoay người một
cái, hành lễ đối với tiểu Hoàng đế nói: “Chúc mừng Thánh thượng có một
Thái Phó có tài trị quốc.”
Tiểu Hoàng đế đứng dậy, đi đến trước người Phó Vân Kiệt cúi nửa người, trịnh trọng hành lễ nói: “Bái kiến Thái Phó.”
Ngay cả Hoàng thượng cũng đã làm lễ, binh lính bốn phía cùng quỳ xuống hô lên: “Chúc mừng Thánh thượng.”
Phạm Dương Triệt cùng Nam Cung Tuyệt cũng thời quỳ xuống hành lễ.
Nhìn thân ảnh nhỏ gầy cung kính trước
mặt, Phó Vân Kiệt vẫn khó có thể tin: Nàng thông qua thi văn?! Nàng thật thông qua thi Văn. Không thể tin được lấy câu “lấy dân làm gốc” của đời sau có thể thoải quá qua cửa. Nụ cười hưng phấn hiện lên trên dung nhan xấu xí.
Nam Cung Tuyệt khẽ nâng mắt, đem nụ cười trên đôi môi đỏ mọng cươi thua vào đấy mắt: Hắn càng ngày càng thấy nữ nhân này thật không đơn giản.
Phạm Dương Triệt dùng khóe mắt liếc nhìn đánh giá dung nhan xấu xí tràn đầy tự tin cùng hưng phấn kia, bên tai
vẫn còn quanh quẩn lời nói vừa rồi của nàng. Tâm không tự chủ mà kích
động: Phó Vân Kiệt ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu tài năng nữa đây?
Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, thân
ảnh màu đỏ xuất hiện ở trước mắt, rồi sau đó, chàng cảm thấy mình bị
người dùng lực đẩy ngã.
“Ầm -” Không hiểu vì sao hai cột gỗ dựng bên đài tự nhiên đổ xuống chỗ Phạm Dượng Triệt ngồi. Cũng may Phó Vân
Kiệt động tác nhanh, phi thân qua, đẩy hắn ngã, lăn ra ngoài, cách ly
khỏi vùng nguy hiểm.
Mọi người bị tiếng động này làm cho kinh sợ. Chờ khi phản ứng lại, lại bị hình ảnh trước mắt làm cho ngây người: Chỉ thấy hai người mới vừa rồi đang còn lăn lộn cuối cùng đã dừng lại.
Một thân áo đỏ Phó Vân Kiệt nằm ở trên người Phạm Dương Triệt áo xanh.
Áo đỏ cùng áo xanh ái muội quấn lấy nhau ở một chỗ. Mà môi đỏ mọng dán
chặt ở trên môi mỏng dưới lớp mặt nạ bạc kia.
Đối mặt với hình ảnh ôm hôn như thế, tất cả mọi người không biết phản ứng như nào.
Đôi mắt đen mang theo sự giật mình nhìn
đôi mắt sáng trước mắt lóe sáng giảo hoạt vì tính kế thành công, trong
đầu không tự giác hiện ra hình ảnh trước khi lên kinh hỏi nàng như thế
nào trở thành vị hôn thê của mình. Trong ấn ượng, gương mặt xấu xí kia
đầy tự tin cùng tin tưởng trả lời: “Ta nhất định nổi danh, sẽ danh chính ngôn thuận trở thành vị hôn thê của huynh, khiến cho người ta không thể tìm ra một tia sơ hở.”
Cảm thấy trên môi bỗng nhiên bị cái lưỡi thơm tho khẽ liếm làm cho tê dại, gương mặt tuấn mỹ nhất thời ửng đỏ,
ra sức đẩy nữ nhân thân mỏng trên người này ra.
Nam Cung Tuyệt là người kịp phản ứng đầu tiên chỉ cảm thấy hình ảnh hôn môn trước mắt vô cùng chói mắt, đang
muốn tiến lên kéo hai người kia ra, đã thấy hai người vốn ôm nhau đã
muốn tách ra.
Tôn Trí Viễn ho nhẹ, hòa giải nói: “Được rồi, không có việc gì!”
Phó Vân Kiệt tiến lên quỳ gối trước tiểu Hoàng đế nói: “Thánh thượng, thần có tội. Tuy mới vừa rồi là bởi vì
muốn cứu, nhưng mà hành vi vừa rồi của thần đã phá hủy danh dự của Tể
tướng đại nhân.”
Không phải nữ tử mới có danh dự sao? Nam tử cũng có danh dự sao? Trong sâu đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn có sự nghi hoặc: “Cái kia Thái Phó mới vừa rồi khanh cũng chỉ bởi vì cứu
người mới nóng vội hôn môn Tể tướng.” Tiểu Hoàng đế dù sao tuổi còn nhỏ, đem hình ảnh mới vừa rồi nhìn thấy nói trắng ra.
Lời nói trắng ra như thế khiến mọi người nhất thời lâu vào xấu hổ. Mà Phạm Dương Triệt bị người phá hư danh dự
vì tiểu Hoàng đế nói trắng ra như thế, sắc mặt càng ửng đỏ, tất cả càng
chuyển thành màu đỏ như máu.
“Không. Cho dù là vì cứu người, phá hư
danh dự của Tể tướng đại nhân đã trở thành sự thật. Thần thật có thẹn
với Thánh thượng, có thẹn với Tể tướng đại nhân.” Nói đến cuối, nàng
dường như cúi đầu rất thấp, bộ dáng hổ thẹn vạn phần.
“Thái phó không cần tự trách như thế.” Tiểu Hoàng đế thực thích dáng người nào đó bộ dạng vô cùng hổ thẹn mà mở miệng nói an ủi.
“Không.” Nàng nâng mặt lên dung nhân xấu xí tràn đầy sự kiên nghị: “Thần đã là Thái phó của Thánh thượng. Phải
là tấm gương tốt, ngôn hành cử chỉ phải có tác dụng làm mẫu, phải tuân
thủ. Vì không thể cô phụ Thánh thượng, thì có thể trở thành Thái phó
của Thánh thượng, thần phải là người có trách nhiệm. Thần đối với Tể
tướng đại nhân sẽ phụ trách.”
Nghe thấy lời kia, nhìn vẻ mặt kia diễn
xuất vô cùng phong phú, Phạm Dương Triệt chỉ có thể đành cười khổ trong
lòng: Xem ra biện pháp danh chính ngôn thuận như lời nàng nói chính là
được Thánh thượng tứ hôn. Quả thật được Thánh thượng tứ hôn khiến cho
người ta khôm tìm được một tia sơ hổ. Nghĩ đến, cây cột kia vừa rồi đổ
xuống chỉ sợ là do nàng có chuẩn bị trước đó.
“Thái phó muốn phụ trách như thế nào?” Tiểu Hoàng đế dù sao tuổi nhỏ, không biết nữ nhân này sẽ phụ trách nam nhân như thế nào.
“Thần nghe nói Tể tướng còn chưa cưới
vợ, mà thần cũng không có hôn ước.” Dung nhan xấu xí được phủ thêm một
chút ngượng ngùng: “Thần thỉnh cầu Thành thượng vì chúng thần tứ hôn.”
“Ha ha ha – như vậy thì trời ban thưởng
nhân duyên nhất định sẽ được thế nhân tán dương. Thánh Thượng, ngài
thành toàn cho hai người bọn họ đi!” Tôn Trí Viễn cười lớn nói. Trong
đôi mắt cơ trí hiện lên tia sáng.
“Một khi đã như vậy, trẫm liền vì Thái
phó cùng Tể tướng tứ hôn, tùy ngày thành thân.” Tiểu Hoàng đế thấy thế
cũng thuận theo nói.
Một bên Nam Cung Tuyệt cũng không có lên tiến, chính là trầm mặc thu hết tất cả vào mắt. Rồi sau đó vừa chuyển
tầm mắt, dừng ở trên cột gỗ vẫn đổ trên đài. Một tia sáng lóe lên: Nữ
nhân này hẳn là người mà Tể tướng khổ tâm an bài. Phạm Dương Triệt cố ý
ẩn nhẫn hai năm nay đã bắt đầu phản kích. Cũng đúng, hắn từng thấy lạ
Nam tướng người tài hoa hơn người như vậy, tinh thông quyền mưu như thế
nào lại đơn giản nhạt nhẽo như vậy . Nữ nhân này hẳn là lá bài chủ chốt
của Phạm Dương Triệt đi! Đôi mắt tà mị lóe lên tia sáng, nhìn nữ nhân
kia bởi vì tính kế thành công và vô cùng cao hứng tươi cười.