“Cốc – Cốc– Cốc –“ Trong đêm đen yên tĩnh, dù là tiếng gõ cửa rất nhỏ nhưng vẫn có vẻ vang dội khác thường.
Phạm Dương Triệt thân áo đơn mắt khép hờ nằm trên chiếc giường xa lạ đang suy tư, bị tiếng đập cửa cắt ngang.
“Triệt, ngươi đã ngủ chưa?” Bên ngoài phòng Phó Vân Tiệp trên tay bưng bữa ăn khuya ở trước cửa phòng nhẹ nhàng kêu.
Thấy hồi lâu người ở bên trong cũng không có động gì, nàng đang định xoay người rời đi, một tiếng “két– “, cửa phòng được mở ra.
Nàng quay người lại rất nhanh, đang muốn nói chuyện, cảnh sắc trước
mắt khiến cho lời nàng sắp nói trong lúc nhất thời quên mất không còn
sót gì, chỉ trợn tròn đôi mắt sáng : Ở dưới ánh trăng sáng, hắn chỉ một
thân áo đơn bao quanh hắn là một tầng ánh sáng bạc khí chất thản nhiên,
thoạt nhìn thánh khiết ( thánh thiện + tinh khiết) như thế, xinh
đẹp như thế, khiến lòng người khiếp đảm. Thật đẹp ! Hắn đẹp giống như
thần tiên không màng thế tục. Giống như muốn chạm vào để xác định là có
phải hắn thực sự tồn tại hay không, tay không tự giác vươn ra.
Kẻ đứng si ngốc cùng ánh mắt nóng rực kia làm hắn ( Phạm Dương Triệt) cau mày. Thấy bàn tay vương ra, làm hắn lập tức lui lại vài bước, giọng lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giọng nói lạnh lùng cùng ngập tràn sự phòng bị làm nàng rốt cục cũng
khôi phục thần trí, nhìn bàn tay cứng ngắc ở giữa không trung, nàng xấu
hổ vội vàng đưa ra một tay khác đang bưng bữa ăn khuya, hai tay cầm khay nói: “Ta làm bữa ăn khuya cho ngươi.”
Đôi mắt đen nhìn xuống, nhìn cái khay trong tay hắn ( Phó Vân Kiệt
), Phạm Dương Triệt không chút do dự mở miệng nói: “Không cần. Ta không
đói bụng.”
Lúc trước bởi vì không có khẩu vị nên ăn cũng không nhiều sau khi
ngửi được một mùi thơm nồng, bụng bắt đầu kháng nghị kêu lên “ ọc ọc ọc – “. Nhất thời, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia phủ lên một chút màu đỏ xấu
hổ.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú xấu hổ, Phó Vân Tiệp cười tìm một cái bậc thang đi xuống, nói: “Ta đói bụng, ngươi ăn cùng ta đi!” Nói xong, nàng tạm tha cho hắn, đi vào trong phòng.
Đôi mắt đen hiện lên vẻ ảo não chỉ có thể đi vào theo.
Mùi thơm rất nhanh tràn ngập cả căn phòng.
Dưới ánh sáng nhu hòa, Phạm Dương Triệt chỉnh tề ăn từng chút chim bồ câu non trong bát, mà Phó Vân Tiệp bên cạnh cũng bỏ đi vẻ nghiêm nghị,
si mi nhìn vẻ nhã nhặn của gương mặt tuấn mỹ : Chậc chậc chậc – , người
này quả thực đẹp, ngay cả tướng ăn cũng đẹp khiến cho người ta thưởng
tâm duyệt mà ( cảnh đẹp ý vui ) !
Ánh mắt nóng rực quá kia làm cho Phạm Dương Triệt không thể không buông bát trong tay xuống.
“Thế nào, ăn ngon không?” Cái này là nàng dùng chim bồ câu non hầm
cùng hoa hồng tam thất nàng mất một canh giờ mới làm xong. Đối với người bị bệnh tim thì là dược thiện [1] điều trị tốt lắm.
[1] Thức ăn nấu cùng thuốc, hay là thức ăn có chức năng như thuốc.
“Cũng được.” Tuy rằng hắn cảm thấy món chim bồ câu non này rất ngon,
nhưng mà đối mặt với cái kẻ nhiệt tình, ánh mắt nóng rực kia nhìn gương
mặt hắn khiến hắn không có cách nào thẳng thắn nói ra những lời ca ngợi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười kia, người không có chút động tĩnh, Phạm Dương Triệt lên tiếng nói : “Ta no rồi.”
Nhưng mà, bạn mỗ nữ nào chỉ lo thưởng thức sắc đẹp cũng không lên
tiếng trả lời, căn bản không có tâm tư hiểu lý tứ ẩn trong lời nói của
hắn.
“Ta muốn đi ngủ .” Hắn đứng thẳng dậy, xoay người đi về phía giường.
Đang lúc hắn sắp sửa đem quần áo đơn trên ngưởi cởi bỏ, ánh mắt mãnh
liệt kia không thể không khiến hắn xoay người lại, nhìn đôi mắt lóe ra
tia sáng hưng phấn, hắn chỉ cảm thấy cả người một trận lạnh run : Ban
ngày hắn hoài nghi khả năng Phó Vân Kiệt thích nam sắc, hiện tại thì hắn có thể một trăm phần trăm khẳng định. Bởi vì, ánh sáng trong đôi mắt
kia rõ ràng là dục niệm.
Tay không tự giác kéo lại cái nút thắt áo đơn mới vừa cởi ra lại, hắn phòng bị nói: “Ta muốn đi ngủ!”
Nhìn giống như bị người ta xâm phạm, Phạm Dương Triệt vô cùng phòng
bị, trong lòng Phó Vân Kiệt có ý đùa, cố ý cởi quần áo vô tội nói: “Tốt! Chúng ta cùng nhau đi ngủ.” Nói xong, nàng cất bước đi đến.
Phạm Dương Triệt như thế nào cũng không có nghĩ đến nàng dĩ nhiên không có rời đi ngược lại đi tới.
Nàng càng tới gần, hắn chỉ có thể lui từng bước một về phía sau.
“Cạch—” một tiếng, chân đã đụng đến gường, nhưng mà do lui về phía
sau quá nhanh thân không kịp vững vàng, khiến hắn liền ngã ngồi trên
giường.
Vốn chỉ muốn chơi đùa một chút nàng đứng ở bên mép giường nhìn người
kia vừa rồi rất lạnh lùng bình tĩnh, giờ gương mặt quấn mỹ tràn ngập lo
lắng, tim đập nhanh lên mấy nhịp. Đẹp quá ! Giống như đã bị đầu độc,
nàng bò lên giường, đè thấp thân thể, cúi gần nhìn gương mặt tuấn mỹ đỏ
ửng kia, tay phải không tự giác vuốt ve, miệng lẩm bẩm : “Thật là quá
đẹp!”
Giờ phút này nam nhân nàng thích gần hai năm đang chân thật nằm ở
dưới thân thể của nàng, tình yêu kia vẫn được đè nén giờ được phá vỡ.
Môi đỏ mọng, bên dưới là bờ môi khát vọng đã lâu, rất muốn biết nó có
‘ngon’ như trong tưởng tượng hay không.
Đôi mắt đen chứa đầy khiếp sợ : Hắn sao có thể bị một tên nam nhân
hôn môi. Hắn hẳn là cảm thấy cảm thấy bị khuất nhục cùng ghê tởm, nhưng
là giờ phút này hắn chỉ cảm thấy đôi môi kia phía trên là một đôi đỏ
mọng cực kỳ mềm mại. Tâm thần hoảng hốt bởi vì cái lưỡi thơm tho kia
trượt vào khoang miệng. Hắn vội vàng đẩy người phía trên ra.
Vốn sự yên tĩnh ngọt ngào bị người ta cắt đứt khiến Phó Vân Kiệt thấy ảo não, nhưng khi đôi mắt sáng đối với cặp mắt chịu đựng sự khuất nhục
kia, trái tim thấy thực căng thẳng.
“Cút – ” Chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ Phạm Dương Triệt cúi đầu xuống giọng lạnh lùng nói.
Giọng nói lạnh cực độ như băng kia làm cho nàng biết mới vừa rồi hành vi của mình làm hắn tổn thương nghiêm trọng thế nào. Trong lòng thấy
hối hận, vốn định đưa tay tỏ vẻ xin lỗi, nhưng mà hắn tránh đi như tránh rắn rết, đôi mắt sáng hiện lên vẻ tổn thương. Tay phải nắm chặt, nàng
đứng dậy rời khỏi giường, nhìn vẻ mặt người kia vẫn là cự tuyệt nói:
“Thật xin lỗi. Ta xin lỗi vì hành vi vừa rồi. Nhưng mà, ta cũng không
hối hận. Bởi vì, ta thích ngươi.” Nói xong, nàng xoay người dứt khoát
rời đi, không có nhìn thấy vẻ mặt giật mình của người kia.