Hạ Dương Chết Vì Vênh Váo Như Thế Nào

Chương 38




Hai tháng cuối cùng ở Nam cực, Hạ Dương bị mẹ gọi điện thoại quấy rầy mỗi ngày.

Rốt cuộc hắn cũng đã biết đại khái tình hình.

Có một gã đàn ông tên Văn Nhân Minh Húc chạy đến nhà bọn họ cầu hôn, còn dám nói hai người bọn họ yêu nhau, yêu cái rắm, hắn ngay cả Văn Nhân Minh Húc là ai cũng không biết!

Bởi vì chuyện này, Hạ Dương đã đập điện thoại mấy lần, đáng tiếc điện thoại quá bền không chịu vỡ, sau đó vào một ngày thời trong nắng ráo, Hạ Dương đứng bên ngoài doanh địa, nhận được cú điện thoại thứ mười hai trong tháng này của mẹ.

Ở dưới chân có vết băng nứt, hắn liền trực tiếp ném di động xuống, nháy mắt, thế giới yên tĩnh.

Hạ Dương thực vừa lòng, còn hậu quả…có nghiêm trọng hay không không nằm trong phạm vi tự hỏi của hắn, xin lỗi, hắn không muốn tiếp tục trao đổi vấn đề ngu xuẩn này với một người phụ nữ xinh đẹp đang trong thời kì tiền mãn kinh đã hoàn toàn mất trí đâu.

Kết hôn? Ở rể? Cùng với một người đàn ông! Đùa cái gì vậy trời, Hạ Dương hắn dễ dàng bị người khác trói chặt thế sao!

Kết quả sau ba ngày Hạ Dương cự tuyệt lời kêu gọi về nước của mẹ mình, hắn ngồi lên máy bay quay về.

Đừng hỏi hắn vì sao, chỉ là vào một hôm hắn đi ngắm cảnh quay về doanh địa, đội viên báo cho hắn biết, anh hai gọi điện thoại tới, khiến hắn cả người đều không ổn.

Lời anh hai nói rất đơn giản, chỉ có bốn từ.

“Về nước, về nhà.”

Hạ Dương lập tức lăn về, không một câu oán hận.

Anh hai nhà hắn vô cùng khủng khiếp vô cùng mạnh, không ngờ ảnh biết cách liên lạc với doanh địa, nếu hắn còn giãy dụa, anh hai sẽ làm hắn cả đời đều phải ở Nam cực nuôi chim cánh cụt mất!

Tuy rằng hắn thực thích mấy con chim lông xù đó, nhưng mà hắn không thích hoá thành dân Eskimo đâu.

Ba ngày sau, Hạ Dương ngồi máy bay quay về thành phố X, sau đó đi thẳng đến biệt thự của Tư Không Đặc Dương.

Hắn không định sống ở đây, hơn nữa hắn phát hiện, cho dù hắn có muốn ở cũng hết phòng cho hắn rồi.

“Anh hai, em đã về!” Hạ Dương bị phơi nắng đen đi, cũng gầy hơn nhiều nhiệt tình lao tới, tặng cho Tư Không Viêm Nghiêu một cái ôm.

Đối với đứa em trai đã lâu không gặp, Tư Không Viêm Nghiêu tuy rằng ghét bỏ, song cũng không keo kiệt chấp nhận một cái ôm.

Đương nhiên, ôm xong liền đẩy hắn ra.

“Anh hai, anh tìm em về làm chi?”

Tư Không Viêm Nghiêu ngồi trên sofa trong thư phòng, đưa một tập hồ sơ cho Hạ Dương.

“Hử?” Hạ Dương lấy ra xem, sửng sốt.

Bên trong là ảnh của một cậu trai trẻ tuổi, cộng thêm một vài tư liệu đi kèm.

Ngoài ra còn có ảnh của một nhóc con tròn tròn ụ thịt.

Vây mà là hai cha con?

Đặt hai bức ảnh lại gần, quả nhiên trông rất giống nhau, cơ mà sao hắn nhìn lại thấy nhóc này trông giống một người nữa nhỉ!

Phát hiện này làm Hạ Dương kinh sợ chút chút, hắn ngẩng đầu về phía người đàn ông đang ngồi vắt chân hút thuốc ở phía đối diện.

“Anh hai! Đây là con anh!”

Tuy nhóc này rất giống nam sinh tên Ô Thuần Nhã, nhưng mà! Tên nhóc này chắc chắn là nòi của anh hai hắn, ẩn giấu dưới nụ cười ngây thơ hồn nhiên kia chính là khí chất lạnh lùng kiêu ngạo!

Được rồi, hắn nổ đấy, nhưng thằng nhỏ này giống anh hai hắn lắm.

“Chị dâu cậu, cháu trai cậu, quan sát cuộc sống của hai bọn họ.”

Hạ Dương trợn mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn cảm thấy nhất định vừa nãy tai mình bị ráy tai ngăn chặn màng nhĩ rồi, nếu không sao lại nghe nhầm thế được.

“Chị dâu?” Hạ Dương giơ ảnh chụp Ô Thuần Nhã lên, hắn có thể xác định, người này là đàn ông!

“Cháu trai?” Tuy rằng nhóc rất giống anh hai, nhưng hắn mới đi hơn một năm, sao lại chòi ra một thằng nhóc hơn ba tuổi vậy, quá huyền huyễn rồi!

“Ừ, con của tôi và cậu ấy.” Tư Không Viêm Nghiêu chỉ chỉ ảnh chụp Ô Thuần Nhã, hất cằm với Hạ Dương.

“…” Hạ Dương nghĩ chắc chắn mình còn chưa từ Nam cực về, nếu không sao hắn lại nhìn thấy nụ cười ôn nhu dịu dàng trên mặt anh hai chứ?

“Cậu ấy sinh?” Hắn đã nghe đến việc đàn ông sinh con, nhưng hắn không biết anh hai mình có hứng thú với đàn ông!

Hắn vẫn tưởng anh hai mình là một dị luyến tiêu chuẩn chứ.

Ít nhất cho tới giờ hắn chưa từng thấy anh hai có quan hệ với người đàn ông nào, không giống anh cả hắn nam nữ đều ăn, nói một cách tương đối, anh cả của hắn thực sự rất là tra (công).

“Anh hai, anh bảo em đi theo dõi à?” Hạ Dương nghĩ anh hai sẽ không nhàm chán thế đâu.

“Chụp chút ảnh sinh hoạt của hai người rồi gửi cho tôi.” Y rất vừa lòng với kỹ thuật chụp ảnh của Hạ Dương.

Y chụp ảnh bằng điện thoại thấy không ưng lắm, có thể coi đây là nguyên nhân chính khiến y gọi Hạ Dương về.

Hạ Dương gật đầu, đáp ứng.

Cháu trai đáng yêu như vậy, hắn cũng mong được gặp.

“Anh hai, em về nhà ở, muốn chụp ảnh sinh hoạt thì phải huyền bí một chút, đúng không?”

Tư Không Viêm Nghiêu ừ một tiếng, để hắn đi.

Văn Nhân Minh Húc sau khi biết Hạ Dương đã về nước liền hưng phấn nguyên một buổi tối, sáng sớm hôm sau chỉnh trang mình đẹp trai anh tuấn đến đè bẹp người.

Y lái xe đến biệt thự của Tư Không Đặc Dương, kết quả vồ hụt, quản gia Tào nói cho y biết, biểu thiếu gia không ở đây.

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn lái xe đến nhà Hạ Dương.

Khúc Tân Hồng nhìn thấy Văn Nhân Minh Húc thì cao hứng vô cùng.

“Minh Húc, con đến tìm Dương Dương à?”

Văn Nhân Minh Húc gật đầu cười xán lạn, nụ cười rực rỡ chói lọi như ánh mặt trời khiến Khúc Tân Hồng mê mệt.

“Hạ Dương không có nhà sao dì?”

Con trai bà đúng là có phúc, ấy vậy mà có thể làm đối tượng của một chàng trai tuyệt vời thế này, lại còn định tiến tới hôn nhân nữa chứ.

Thế nhưng con bà lại không biết điều, hôm qua về dám cãi nhau với bà, còn oán trách bà ghét bỏ nó độc thân, muốn đuổi nó đi.

Khúc Tân Hồng lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Văn Nhân Minh Húc.

“Sáng Dương Dương đã đi rồi, dì hỏi nó đi đâu nó không chịu nói.” Mắt thấy tươi cười trên môi Văn Nhân Minh Húc nháy mắt biến mất, Khúc Tân Hồng cảm thấy rất ngại ngần.

“Ừm, Minh Húc, con vào ngồi đi, không khéo lát nữa thằng nhóc kia sẽ về.”

“Không cần đâu ạ, con xin phép về trước.”

“…Vậy con lái xe chậm thôi, bao giờ Dương Dương về dì sẽ gọi báo cho con.” Khúc Tân Hồng tiễn y ra cửa, quay vào phòng liền gọi ngay cho Hạ Dương, đáng tiếc điện thoại của hắn tắt máy.

Đến giờ bà vẫn không biết con bà đã đổi số điện thoại, lại còn chịu không báo cho bà.

Văn Nhân Minh Húc mất mát lái xe chậm rì rì đến công ty.

Những ngày tháng không có Hạ Dương bên cạnh đã quá đủ rồi, y phải nghĩ cách bắt Hạ Dương, vấn đề là, cách gì đây?