Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 94: Kiếp sau anh vẫn muốn làm ánh trăng của em




Có lẽ sau khi sinh nở xong cơ thể của Vu Hạ bị suy nhược hơn so với trước, sau khi ở cữ xong Triệu Tuyền đã tìm rất nhiều người giúp Vu Hạ điều trị thân thể. Trung Y hay Tây Y đều thử một lần, các thùng thuốc lần lượt được mang đến nhà. Điều trị gần nửa năm mới hồi phục.

Bởi vì sau sinh cơ thể của Vu Hạ chưa khôi phục lại, công việc của Quý Thanh Dư cũng đặc thù nên Quý Ngôn Sơ và Quý Ngôn Hy từ sau khi sinh ra vẫn luôn được chăm sóc ở nhà cũ. Sau đó không ngờ hai tên nhóc kia đã quen hơi, hơn nữa hai ông bà cũng muốn đặt Quý Ngôn Sơ và Quý Ngôn Hy dưới tay nuôi nấng nên Vu Hạ và Quý Thanh Dư cũng không đem hai đứa nhỏ mang về chăm sóc riêng.

Thời điểm một tuổi, Quý Minh Xuyên và Triệu Tuyền đã mở tiệc tròn một tuổi cho hai tên nhóc.

Lúc hai bảo bối tròn một tháng cơ thể của Vu Hạ vẫn chưa điều trị xong, vì không muốn Vu Hạ mệt mỏi nên tiệc đầy tháng cũng chỉ mời người thân và bạn bè thân thiết đến dự coi như có hình thức. Lần này tròn một tuổi hai ông bà đã bắt đầu bàn bạc trước đó một tháng, và chắc chắn phải là một đại tiệc.

Một tuổi, hai tên nhóc kia đã phát triển hơn, làn da cũng trắng như tuyết, đôi mắt to đen láy vô cùng trong trẻo, cả hai đều thông minh và hoạt bát. Quý Thanh Dư cũng thường xuyên trêu chọc Vu Hạ nói rằng có vẻ như lúc cô mang thai ăn nhiều nho như vậy cũng không hẳn là vô ích.

Cả nhà đối với hai đứa nhóc đó càng sủng ái hơn, vòng bạn bè của Triệu Tuyền bị hai đứa nhóc kia chiếm hữu, bà hận không thể cho cả thế giới biết mình có hai đứa cháu vô cùng quý giá.

Tiệc tròn một tuổi hôm nay trong nhà có rất nhiều người đến, lì xì đỏ đầy cả một thùng giấy, quà chất đống đến mức trên bàn không có chỗ trống. Giang Bình Dã và Tống Dao ở nước ngoài nên không tới được còn gửi hai chiếc lắc bằng vàng nguyên chất tới, trông nhỏ nhắn và tinh xảo.

Hai vợ chồng Quý Minh Xuyên và Triệu Tuyền càng hào phóng hơn, trực tiếp lấy ra 20% cổ phần của công ty chia cho mỗi đứa nhóc 10% làm quà tròn một tuổi.

Phải biết rằng ông nội Quý làm bất động sản nên rất giàu, sau khi qua đời liền giao công ty cho Quý Minh Xuyên và Triệu Tuyền. Mấy năm trước đã sáp nhập vào công ty gia đình của nhà họ Quý, bây giờ đã là công ty hàng đầu ở Lâm Giang, 10% cổ phần của công ty là một con số mà bạn không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó Triệu Tuyền còn mang một bạn nhỏ bằng tuổi với Quý Ngôn Sơ và Quý Ngôn Hy cho ba cục cưng ngồi cạnh nhau, mãi cho đến khi bữa tiệc sinh nhật một tuổi kết thúc vẫn chưa rời đi.

Có lẽ là hôm nay sôi động khác biệt hơn so với ngày thường nên đến tối hai đứa nhỏ vẫn hưng phấn đặc biệt là Quý Ngôn Sơ. Chắc bởi vì là con trai nên tràn đầy tinh thần, hơn mười giờ tối vẫn ở trong ngực của Vu Hạ khoa tay múa chân vui sướng không ngừng. Thấy hai đứa nhóm đêm nay có tinh thần Vu Hạ và Quý Thanh Dư lại chơi cùng thêm chốc lát, đến tận mười một giờ mới dỗ hai đứa nhóc kia ngủ.

Sáng nay bảy giờ đã bắt đầu rời giường chuẩn bị đón khách, ban ngày còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ, bây giờ buổi tối lại bị giày vò đến hơn mười một giờ mới đi ngủ. Sau khi trở lại phòng ngủ Vu Hạ đã sắp kiệt sức, cái gì cũng không muốn làm chỉ muốn nằm lên giường thoải mái ngủ một giấc.

Thấy vậy Quý Thanh Dư nghiêng người hôn lên sườn mặt cô, sau đó chủ động xoa bóp bả vai cho cô, ấm áp cười: “Hôm nay mệt chết rồi?”

Vu Hạ nhẹ nhàng gật đầu, giọng ỉu xìu đáp lời: “Có hơi mệt một chút, trước đó đã nghe nói mang thai rất mệt mỏi rồi nhưng không ngờ là mệt tới như vậy.”

Nói xong Vu Hạ còn khẽ thở dfi: “Em một lần lại còn là mang thai đôi nữa.”

“Không phải có bảo mẫu rồi sao.” Tay của Quý Thanh Dư vẫn không dừng động tác: “Em không cần làm hết mọi chuyện, có nhiều chuyện có thể giao cho bảo mẫu được mà.”

Vu Hạ gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.

Có lẽ là từ nhỏ Vương Nguyệt Mai đã không quan tâm đến cô lắm nên khi có Ngôn Sơ và Ngôn Hy cô luôn sợ mình quan tâm các con không đủ nhiều. Cho nên mặc dù có bảo mẫu chăm sóc nhưng hầu hết những việc liên quan đến Ngôn Sơ và Ngôn Hy cô đều tự làm.

Đoán được suy nghĩ trong lòng Vu Hạ, Quý Thanh Dư dịu dàng nói: “Yên tâm đi, bảo mẫu trong nhà đều đã ở Quý gia rất nhiều năm rồi, hơn nữa còn có bố mẹ ở trong nhà mà.”

Vu Hạ mím môi: “Ừm.”

Nói xong Vu Hạ đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “À đúng rồi, hôm nay em có liên hệ với chị Trần. Nếu không có gì xảy ra thì tuần sau em có thể quay lại đài truyền hình làm việc.”

“Được.”

Chuyện công việc của Vu Hạ từ trước đến nay Quý Thanh Dư không hỏi quá nhiều, huống chi Vu Hạ còn phải ở nhà chăm sóc đứa bé.

Quý Thanh Dư cười: “Con ở bên này em không cần phải lo lắng, bà Triệu sẽ xử lí tốt mọi chuyện, cuối tuần được nghỉ chúng ta lại về thăm bọn họ mà.”

Vu Hạ do dự một cái nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Vâng.”

Lại xoa bóp thêm chốc lát Quý Thanh Dư mới hỏi: “Thế nào, vai còn mỏi không?”

Vu Hạ lắc đầu cười: “Không mỏi, cảm ơn chồng.”

Nghe vậy Quý Thanh Dư cười khẽ, chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn anh như thế nào?”

Bởi vì lúc mới sinh thân thể của Vu Hạ yếu ớt, sau đó phải điều trị cơ thể nên không thích hợp vận động kịch liệt. Hơn nữa Vu Hạ mang thai mười tháng, Quý Thanh Dư đã không chạm vào người cô ít nhất một năm rồi. Có vài lần là đều dùng tay, sau đó sau khi cơ thể của Vu Hạ ổn định nhưng mỗi lần định làm thì hai vị tổ tông nhỏ lại bắt đầu quấy rối, cuối cùng cũng chỉ có thể làm qua loa.

Hôm nay cuối cùng cũng dỗ được hai vị tổ tông nhỏ đi ngủ, hôm nay chơi đùa mệt rồi nên ngủ tương đối sâu, ba năm tiếng nữa chưa tỉnh lại, Quý Thanh Dư sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Nói xong Quý Thanh Dư chậm rãi cúi đầu, từ phía sau dán vào cổ Vu Hạ cọ cọ.

Cùng lúc đó giọng nói trầm khàn bắt đầu khuấy động lỗ tai cô: “Vợ à, thưởng cho anh một lần nhé? Hm?”

Quý Thanh Dư người này chính là có loại năng lực như vậy, ngay cả hiện tại anh cũng có thể dễ dàng khiến cô lay động, không kịp phòng bị khơi dậy trong lòng cô một trận cuồng phong.

Hai má Vu Hạ dần nóng lên, cô nhẹ nhàng mím môi, âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Ừm.”

Được Vu Hạ cho phép Quý Thanh Dư không kiêng nể gì trực tiếp hôn lên môi cô. Anh chưa kịp tiến sâu hơn chợt nghe thấy tiếng khóc quen thuộc ở phòng trẻ con bên cạnh.

Theo phản xạ tự nhiên Vu Hạ và Quý Thanh Dư đều khựng lại.

“......”

Không khí tràn ngập sự xấu hổ.

Giằng co vài giây vẫn là

Quý Thanh Dư ngồi dậy, nhịn không được cười mắng: “Kiếp trước anh thật sự đã nợ hai tiểu tổ tông này mà.”

Thấy vậy Vu Hạ mỉm cười, tự nhiên phát hiện hình như cũng chỉ có Ngôn Sơ và Ngôn Hy mới có thể khiến cho Quý Thanh Dư có vẻ mặt như vậy.

Nghĩ vậy động tác mở cửa của Vu Hạ dừng lại, quay đầu nhìn anh cười: “Không ngờ có một ngày anh cũng bị như vậy.”

Quý Thanh Dư giường mắt lên nhìn cô, ánh mắt thản nhiên dán lên gương mặt cô, nhìn chằm chằm vài giây anh hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy.

Thấy vậy Vu Hạ gọi anh: “Anh làm gì vậy?”

Quý Thanh Dư đá một cước vào phòng tắm, không quay đầu lại nghiến răng nói rõ hai chữ: “Đi, tắm.”

Dừng vài giây, Vu Hạ cười khẽ.

Trong phòng trẻ con Ngôn Hy đang khóc long trời lở đất, nhưng không ngờ tiếng khóc lớn như vậy mà không khiến Ngôn Sơ tỉnh lại, đoán chừng chắc là do ban ngày chơi đùa quá mệt mỏi nên ngủ mới ngon như vậy.

Thấy vậy Vu Hạ nhanh chóng đến bên giường trẻ con bế Ngôn Hy lên dỗ dành: “Bảo bối đừng khóc, mẹ tới với con rồi, đừng khóc nữa nhé.”

Bình thường gặp tình huống như vậy Vu Hạ dỗ dành Ngôn Hy một lát sẽ nín khóc nhưng hôm nay không biết vì sao Vu Hạ ôm Ngôn Hy một láy mà cô bé vẫn chưa chịu nín khóc. Sợ đánh thức Ngôn Sơ nên Vu Hạ ôm Ngôn Hy về phòng ngủ, nghĩ rằng dỗ cô bé ngủ xong sẽ ôm trở về sau.

Lúc Vu Hạ quay về phòng ngủ Quý Thanh Dư vẫn chưa tắm xong, cô nhìn bóng đèn trong phòng tắm nhịn không được liền cong khóe môi.

Thu hồi ánh mắt Vu Hạ dùng chân đóng cửa phòng lại, vừa bế dỗ dành Ngôn Hy vừa đi về phía sofa. Cũng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà Ngôn Hy khóc to hơn ngày thường, khóc loạn mãi vẫn không chịu dừng.

Ngay lúc đang sốt ruột không biết nên làm gì thì cô chợt nhớ tới sau bữa tiệc sinh nhật tròn một tuổi vừa rồi bảo mẫu nói Ngôn Hy ăn không nhiều nên chút nữa phải pha sữa bột cho con bé. Bởi vì gần đây hai đứa nhóc phải cai sữa nên bảo mẫu dặn buổi tối có thể cho Ngôn Hy uống sữa bột.

Lúc đó mọi người đều đã mệt mỏi cả ngày rồi nên Vu Hạ nói bảo mẫu đi nghỉ ngơi sớm một chút, định buổi tối tự mình pha sữa cho Ngôn Hy nhưng sau khi chơi cùng hai đứa nhóc đó xong hai đứa lăn ra ngủ nên Vu Hạ cũng đem chuyện này quên mất.

Nghĩ vậy Vu Hạ bỗng chốc hơi ảo não, vừa dỗ dành Ngôn Hy trong ngực vừa giải thích: “Thật xin lỗi nhé bảo bối, là mẹ quên mất, có phải con đói bụng rồi không, mẹ đi pha sữa cho con liền nhé. Ngoan đừng khóc.”

Lần đầu tiên làm mẹ, nói không căng thẳng là giả, nhất là trong tình huống này.

May mắn là trong phòng ngủ có nước ấm tiêu chuẩn để pha sữa, nước nóng lúc Vu Hạ quay về phòng cũng mới đun sôi, độ ấm hiện tại thích hợp để pha sữa.

Sự thật chứng minh tiểu Ngôn Hy thật sự đói bụng, sau khi bú sữa cũng không khóc nữa. Vu Hạ cũng nhẹ nhàng thở ra sau khi bú sữa xong Vu Hạ mang tiểu Ngon Hy về phòng trẻ con chơi một lúc rồi mới dỗ ngủ.

Lúc Quý Thanh Dư từ phòng tắm bước ra thấy phòng ngủ không còn một bóng người, nếu không thấy bình sữa đặt trên ghế sofa anh sợ âm thanh vừa nãy nghe được trong lúc tắm chỉ là ảo giác.

Sau khi mặc xong quần áo ngủ Quý Thanh Dư mới sang mở cửa phòng trẻ con.

Lúc anh đẩy cửa phòng trẻ con ra liền thấy một hình ảnh.

Hai đứa nhóc đang ngủ trên giường, Vu Hạ ngồi bệt dưới tầm thảm, hai cánh tay đặt trên giường, gối đầu lên tay ngủ, ba mẹ con ngủ say sưa.

Một cảnh tượng bình thường nhưng khi Quý Thanh Dư nhìn thấy đáy lòng liền tràn ra hững cảm xúc mà anh chưa từng trải qua.

Sau một lúc lâu anh mới nhấc chân nhẹ nhàng bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh người Vu Hạ, ánh mắt dán lên sườn mặt của cô một lúc sau đó mới giơ tay vén tóc ra sau vành tai cô.

Không biết có phải do hành động này khiến chốt khóa mở ra hay không mà trong đầu Quý Thanh Dư liền hiện ra một đoạn ngắn về hình ảnh của Vu Hạ, từng tấm ảnh hiện lên như một thước phim.

Khi còn trẻ thường không biết đó là rung động, có lẽ là lúc mười bảy tuổi năm ấy khi anh nhìn thấy Vu Hạ đang ngắm pháo hoa, hoặc có lẽ là do pháo hoa đêm giao thừa thắp sáng cả bầu trời khiến hào quang chiếu vào người cô.

Mà bây giờ nhìn thấy hai nhỏ một lớn đang ngủ Quý Thanh Dư tự nhiên cảm thấy mình đang ở trong thế giới riêng, khoảnh khắc này trong đầu anh toát ra một từ ngữ, đủ để hình dung khoảnh khắc lúc anh mở cửa bước vào.

Đó chính là—

Hạnh phúc.

Hạnh phúc bình thường mà quý giá.

Sau khi suy nghĩ xong Quý Thanh Dư cẩn thận bế Vu Hạ lên, tắt điện trong phòng ngủ.

Nháy mắt phòng ngủ liền chìm vào màn đêm.

Ánh trăng trong veo ngoài cửa sổ, rọi qua cửa kính chiếu vào phòng.

Quý Thanh Dư dừng bước, đẩy là lần đầu tiên anh thật sự thưởng thức ánh trăng.

Không biết nghĩ đến điều gì Quý Thanh Dư cúi đầu cười khẽ, môi mỏng nhẹ nhàng khép mở.

Có lẽ là nghe thấy được giọng nói của anh nên Vu Hạ đang ngủ sau trong lòng ngực mơ mơ màng màng mở to mắt. Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh nói gì vậy?”

Quý Thanh Dư nhìn gương mặt yên lặng ngủ của cô liền cong môi, thấp giọng nói: “Anh nói kiếp sau anh cũng muốn làm ánh trăng của em.”