Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 92: Có thai




Mấy ngày qua trong Tết nguyên đán không hiểu sao Vu Hạ lại mất cảm giác thèm ăn, ngay cả mùi dầu khói của phòng bếp cũng khiến dạ dày của cô cuộn trào, nôn khan không ngừng.

Vốn tưởng rằng là do năm ngoái làm việc quá giờ nhiều hay để bụng bị đói nên định qua năm mới đi tới bệnh viện kiểm tra một chút. Hai người đều không nghĩ đến phương diện kia vì mỗi lần làm đều sử dụng biện pháp phòng tránh.

Mùng năm Tết âm lịch Vu Hạ và Quý Thanh Dư quay về nhà cũ của Quý gia ăn cơm đoàn viên, vừa bước vào nhà Vu Hạ ngửi thấy mùi đồ ăn dạ dày liền cảm thấy khó chịu, còn chưa kịp chào hỏi dã chạy thẳng vào phòng vệ sinh.

Thấy vậy Quý Thanh Dư cũng chạy vào cùng cô.

Từ trong phòng vệ sinh truyền đến một trận nôn khan Triệu Tuyền và Quý Minh Xuyên nhìn nhau một cái. Lúc Vu Hạ và Quý Thanh Dư từ phòng vệ sinh đi ra Triệu Tuyền liền vội vàng quan tâm hỏi: “Hạ Hạ, con làm sao thế, là mùi vị đồ ăn có vấn đề sao?”

Vu Hạ nén cơn buồn nôn lắc đầu.

Nhưng bởi vì vừa mới nôn khan nên chóp mũi và mắt đều hồng hồng, viền mắt còn có nước mắt trào ra, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Quý Thanh Dư đau lòng nhìn Vu Hạ, vừa đỡ cô vừa thay cô trả lời: “Có thể dạo gần đây dạ dày có vấn đề, ngày mai con mang Hạ Hạ đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

Triệu Tuyền nhìn dáng vẻ của Vu Hạ có chút lo lắng: “Được được, vậy ngày mai nhất định phải kiểm tra cẩn thận một chút.”

Nói xong Triệu Tuyền lại hỏi Quý Thanh Dư: “À đúng rồi, tình huống này của Hạ Hạ xuất hiện bao lâu rồi?”

Quý Thanh Dư nghĩ nghĩ: “Đại khái khoảng bốn năm ngày rồi ạ.”

Nghe vậy Triệu Tuyền gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ: “Ngày mai nhớ làm xét nghiệm HCG nhé.”

“HCG?”*

*HCG: xét nghiệm xem có thai hay không.

Vu Hạ và Quý Thanh Dư nhìn nhau, Quý Thanh Dư thì không cần phải nói vì bác sĩ đương nhiên biết HCG là cái gì, mặc dù Vu Hạ chưa từng mang thai nhưng là con gái nên ít nhiều cũng có sự hiểu biết.

Phục hồi lại tinh thần Vu Hạ lẩm bẩm: “Chắc là không phải đâu.”

“Gì mà không phải.” Triệu Tuyền: “Hạ Hạ nghe lời, ngày mai nhất định phải làm xét nghiệm HCG, mẹ là người từng trai.”

Vu Hạ mím môi cười: “Vâng, con biết rồi mẹ.”

Triệu Tuyền phân phó: “A Dư, con mang Hạ Hạ lên trên nghỉ ngơi một lát, mẹ bảo chị Lưu nấu chút cháo thanh đạm mang lên cho.”

Vu Hạ: “Cảm ơn mẹ.”

Triệu Tuyền cười: “Khách sáo cái gì, mau bảo Quý Thanh Dư đưa con lên trên nghỉ ngơi đi, còn muốn ăn gì thì nói với Quý Thanh Dư nhé.”

Vu Hạ mím môi gật đầu, cảm ơn rồi không nói thêm gì nữa bởi vì bây giờ cô thật sự khó chịu.

Ban đêm Vu Hạ lại chạy vào phòng vệ sinh nôn thêm vài lần, sau đó cũng không ăn được mấy nên Quý Thanh Dư vô cùng đau lòng.

Buổi sáng ngày hôm sau, tám giờ Quý Thanh Dư liền đưa Vu Hạ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần, trong đó có cả xét nghiệm HCG mà Triệu Tuyền đã dặn dò.

Làm xong một loạt kiểm tra đã là giữa trưa, sau khi xong Quý Thanh Dư liền mang Vu Hạ lên văn phòng ở tầng mười năm, lại gọi thêm một phần cháo rau thịt nạc mang về.

Có lẽ là tối qua mệt mỏi quá sức hơn nữa sáng nay còn phải dậy sớm đến bệnh viện làm kiểm tra cả buổi sáng nên dạ dày trống trơn, một mình Vu Hạ ăn hết phần cháo rau thịt nạc.

Thấy vậy Quý Thanh Dư vẫn cau mày từ tối qua cuối cũng cũng giãn ra vài phần, anh nhẹ nhàng nghiêng người qua, dịu dàng nói: “Dạ dày thoải mái hơn được chút nào chưa?”

Vu Hạ gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi ạ, bao giờ thì mới có kết quả buổi sáng thế anh?”

Thấy bộ dạng lo lắng của Vu Hạ, Quý Thanh Dư càng đau lòng hơn, anh cúi đầu hôn nhẹ lên sườn mặt Vu Hạ, dịu dàng an ủi: “Chắc là hôm nay có kết quả, đừng sợ, em không muốn sinh thì đừng sinh.”

Quý Thanh Dư biết chuyện Vu Hạ hơi mâu thuẫn đối với việc mang thai cục cưng từ lâu rồi, anh cũng không hỏi nhiều nên mỗi lần làm tình đều dùng biện pháp bảo hộ cẩn thận, nhưng việc gì cũng sẽ có sự cố ngoài ý muốn.

Chẳng ai ngờ rằng một lần bị rách bao cao su kia lại tự nhiên trúng thưởng.

Vừa dứt lời Vu Hạ chưa kịp trả lời cửa văn phòng đã bị người bên ngoài dẩy vào, Chu Ngôn Hạ ló đầu nhìn sau đó đẩy cửa tiến vào, đưa kết quả xét nghiệm cho Quý Thanh Dư cười chúc phúc bọn họ: “Chúc mừng hai vị, phải làm bố mẹ rồi.”

Trái tim Vu Hạ trầm xuống, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi nghe Chu Ngôn Hạ nói cô vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Quý Thanh Dư nhận kết quả cúi đầu xem sau đưa kết quả cho Vu Hạ.

Quý Thanh Dư ngẩng đầu nói: “Sao cậu lấy được? Buổi trưa cậu không nghỉ trưa sao?”

Chu Ngôn Hạ: “Mới vừa khám cho một bệnh nhân cuối cùng, thấy Tiểu Vương đi về hướng này đúng lúc tôi cũng đi về nên tiện đường cầm qua cho cậu luôn.”

Quý Thanh Dư nhẹ nhàng nói cảm ơn.

“Khách sao cái gì chứ.” Chu Ngôn Hạ cười, cũng ở lại không lâu sau đó nói có việc liền vội rời đi.

Cho đến khi nhìn thấy kết quả chuẩn đoán bệnh Vu Hạ mới từ loại cảm giác không chân thực hồi phục lại tinh thần.

Sau khi Chu Ngôn Hạ rời đi Vu Hạ mới ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư, đầu óc vẫn rối bời như cũ: “Em thật sự......mang thai rồi sao?”



Kiểm tra xong Vu Hạ và Quý Thanh Dư không quay lại Quý gia mà trở về Minh Đô Hoa Thành. Trên lý thuyết mà nói thì sau khi kết hôn bọn họ sẽ đổi sang căn nhà mới nhưng xét về công việc của Vu Hạ và Quy Thanh Dư cả hai đều bận rộn. Hơn nữa Minh Đô Hoa Thành cách bệnh viện và đài truyền hình gần hơn nên hai người cũng không vội đổi nhà vì dù sao căn hộ ở Minh Đô Hoa Thành cũng là của Quý Thanh Dư đứng tên.

Về đến nhà chưa được bao lâu, Quý Thanh Dư liền nhận được điện thoại của Triệu Tuyền hỏi kết quả kiểm tra của Vu Hạ thế nào rồi. Quý Thanh Dư không nhiều lời liền lấy lí do chưa có kết quả kiểm tra tạm thời đối phó vì dù sao anh vẫn tôn trọng quyết định của Vu Hạ.

Có lẽ vì buổi trưa trong bụng có đồ ăn nên tình trạng nôn nghén của Vu Hạ đã giảm nhiều hơn so với hôm qua, nhưng Quý Thanh Dư vẫn không dám phớt lờ. Buổi tối về đến nhà Quý Thanh Dư đã lên mạng tra trong lúc mang thai không thể ăn được những gì rồi ghi nhớ trong đầu. Sau đó anh vào bếp nấu cho Vu Hạ một bát mì thanh đạm, trù nghệ của Quý Thanh Dư bình thường, chỉ có thể nấu mì.

Lúc Quý Thanh Dư bưng bát mì đi vào phòng ngủ Vu Hạ đang ngồi trên ghế sofa nhìn kết quả xét nghiệm của bệnh viện một cách ngây ngốc, cho đến khi nghe thấy tiếng động mới bừng tỉnh.

Thấy vậy Quý Thanh Dư liền mỉm cười đem chén canh đặt lên trên chiếc bàn nhỏ, dịu dàng cười: “Còn khó chịu không, anh nấu mỳ thanh đạm cho em, nếu không thích anh lại đi nấu món khác cho em.”

Quý Thanh Dư cúi người ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó thản nhiên lấy kết quả xét nghiệm của bệnh viện đi.

Vu Hạ mỉm cười, tay cầm đôi đũa khuấy khuấy sau đó gắp mì cho vào miệng.

Ánh mắt của Quý Thanh Dư vẫn dõi theo trên người cô: “Thế nào, ăn được không?”

Nghe vậy Vu Hạ cong môi nhỏ giọng đáp: “Đương nhiên là ăn được rồi, em chỉ là đang mang thai chứ đâu phải___”

Nhắc tới hai chữ ‘mang thai’ âm thanh líu lo đột nhiên dừng lại.

Vu Hạ theo bản năng cụp mí mắt xuống, tự nhiên có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Quý Thanh Dư. Dù sao thì cô không muốn có thai, không muốn sinh con cũng là thật.

Có lẽ là bởi vì cô từ nhỏ đến lớn tận mắt chứng kiến hai cuộc hôn nhân đổ vỡ của Vương Nguyệt Mai nên cô hơi bài xích hai sự kiện hôn nhân và con cái này.

Cho đến khi một lần nữa gặp lại Quý Thanh Dư, cô mới tiếp nhận kết hôn nhưng vẫn chưa chấp nhận được việc có con.

Nghĩ vậy Vu Hạ mím môi, cục cưng này tới cô chưa kịp chuẩn bị, trong thời gian ngắn cô chưa biết cách chấp nhận như thế nào. Mà nếu không cần cục cưng thì cô lại không đành lòng.

Trong phòng yên tĩnh lạ kì, mơ hồ còn nghe được tiếng mưa rơi bên cửa sổ sát đất.

Không biết qua bao lâu Vu Hạ mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô nhìn Quý Thanh Dư, cẩn thận mở miệng hỏi anh: “Quý Thanh Dư, anh có thích trẻ con không?”

Dường như Quý Thanh Dư không do dự chút nào: “Em thích thì anh thích, em không thích anh cũng không thích.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu sinh con là em tự nguyện, em không muốn thì không ai có thể ép được em, hiểu không?”

Mắt Vu Hạ đột nhiên nóng lên, cô hé miệng thở dài không phát ra âm thanh. Chuyện này là vấn đề của cô, nhưng cô không biết nên nói như thế nào với Quý Thanh Dư. Nếu anh có thể cương quyết hơn hoặc là trách cứ cô thì cô sẽ không khó chịu như vậy. Nhưng mặc kệ cô nói gì, làm gì Quý Thanh Dư vẫn luôn dịu dàng ấm áp với cô.

Thấy vậy Quý Thanh Dư nhẹ nhàng giơ tay kéo cô vào trong ngực: “Đừng sợ, mặc kệ là nguyên nhân gì đi chăng nữa anh vẫn ở bên cạnh em.”

Có lẽ là muốn khiến cho Vu Hạ cảm thấy yên tâm, Quý Thanh Dư lại nói: “Chuyện kết quả xét nghiệm anh vẫn chưa nói với bà Triệu, vừa nãy bà ấy gọi tới anh cũng chỉ bảo chưa có kết quả. Nếu em không muốn sinh thì chúng ta sẽ không sinh nữa, bà Triệu và bên mẹ anh sẽ nói dối giúp em, không để cho họ biết.”

Lông mi Vu Hạ run lên: “Em chỉ là...còn chưa chuẩn bị tốt cho việc làm mẹ.”

“Anh biết em có lo lắng, chuyện này rất bình thường, chưa chuẩn bị tốt chúng ta sẽ chờ từ từ.” Giọng Quý Thanh Dư dịu dàng đến lạ thường, giống như cho cô một viên thuốc an thần: “Chúng ta vẫn còn trẻ, sau này vẫn có thời gian suy nghĩ đến chuyện này.”

Vu Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn biết vì sao em không muốn mang thai, không chịu sinh con không?”

Giọng của Quý Thanh Dư ấm áp: “Nếu nhắc đến chuyện này khiến em đau khổ thì anh tình nguyện muốn không biết.”

Nước mắt Vu Hạ không nhịn được cuối cùng vẫn trào ra, cô dùng sức cắn môi, nghẹn ngào nói: “Em sợ......sợ bản thân mình không phải là một người mẹ tốt.”

Có lẽ là do môi trường loén lên khiến Vu Hạ sinh ra tính cách tự ti trốn tránh, phải đến khi trưởng thành Vu Hạ mới dần dần thoát khỏi những vấn đề này, cải thiện khuyết điểm từng chút từng chút một.

Nhưng bây giờ cô vẫn sợ, sợ bản thân không thể gánh vác nổi trách nhiệm làm mẹ, càng sợ bản thân không thể làm một người mẹ tốt, cô không muốn đứa con của mình phải trải qua những sự thống khổ giống như cô.

“Vu Hạ.” Quý Thanh Dư cúi đầu gọi tên cô, “Con của chúng ta sẽ có đầy đủ bố và mẹ.”

Vu Hạ liền hiểu được ý của Quý Thanh Dư.

Quý Thanh Dư không phải là Vu Cường, con của bọn họ cũng không phải là cô.

Cho nên con của bọn họ sẽ không giống như cô, bởi vì con của họ sẽ có bố mẹ thật tốt.

Nghe vậy cổ họng Vu Hạ càng khô khốc khó chịu hơn.

“Cho nên.”

Quý Thanh Dư chậm rãi nhìn cô: “Vu Hạ, nói cho anh biết, bây giờ em có nguyện ý để chúng ta chịu trách nhiệm với con, là một bố mẹ thật tốt không?”

Vu Hạ nén không khóc, chậm rãi mở miệng: “Em nguyện ý.”