Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 88: Lãnh chứng




Năm sau, hai người đều bận rộn nên chuyện lãnh chứng kéo dài tới tháng năm, vốn dĩ Quý Thanh Dư và Vu Hạ không vội bởi vì dù sao thì hai bên cũng đều nhận định đối phương là của mình, không bao giờ rời xa nhau kể cả không có cuốn sổ hồng. Nhưng người trong nhà vẫn sốt ruột thúc giục nên hai người quyết nghỉ vào ngày 520 để đi lãnh chứng, ngụ ý tốt.

Tháng năm Lâm Giang đã bước vào đầu hạ, hôm nay đi lãnh chứng thời tiết rất đẹp, ánh nắng cao chiếu rọi và bầu trời trong xanh giống như bị nước rửa sạch.

Bởi vì hôm nay phải chụp ảnh, Vu Hạ và Quý Thanh Dư cũng muốn có bức ảnh chụp hiệu quả nên đã đặc biệt mặc áo sơ mi trắng. Vu Hạ cũng đem mái tóc hơi uốn xoăn của mình buộc thành tóc đuôi ngựa cao xinh xắn, nhìn qua liền thấy hơi thở của thanh xuân. Hơn nữa Vu Hạ vốn nhỏ con nên cũng có vài người nói cô giống năm nay vừa mới lên đại học.

Quý Thanh Dư lại càng không phải nói, sơ mi màu trắng phối hợp với quần âu đơn giản, lúc mặc bình thường trông anh tràn đầy sự trẻ trung.

Có lẽ là bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt nên mặc dù Vu Hạ và Quý Thanh Dư ra ngoài sớm hai tiếng nhưng khi tới cửa cục dân chính vẫn thấy người ta xếp hàng dài, nhìn ra có ít nhất hai mươi mấy cặp tình nhân đang xếp hàng.

Thấy vậy Vu Hạ kinh ngạc, ngay cả động tác đang mở cửa xe cũng bị dừng lại: “Nhiều người như vậy sao?”

Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn một cái, giống như đã đoán trước, cười một cái: “Bởi vì hôm nay là 520.”

Nói xong Quý Thanh Dư đẩy cửa xuống xe, sau đó đi vòng qua ghế phó lái mở cửa xe cho Vu Hạ: “Đi thôi, chúng ta cũng đi xếp hàng.”

Vu Hạ gật đầu, vừa xuống xe cũng thấy có mấy chiếc xe dừng sau xe họ, bên trong cũng là mấy cặp tình nhân trẻ tuổi.

Thấy vậy Vu Hạ liền kéo tay Quý Thanh Dư, giậm giày cao gót bước nhanh qua xếp hàng.

Sự thật chứng minh cô vẫn xem nhẹ số người đến nhận lãnh chứng ngày hôm nay. Cách giờ mở cửa cục dân chính còn nửa tiếng nữa Vu Hạ nhìn thoáng qua dãy người xếp hàng ở phía sau, nhìn thấy có ít nhất hàng trăm người đang đứng.

Thấy vậy Vu Hạ không nhịn được liền than thở một câu: “May mắn là chúng ta đến sớm.”

Quý Thanh Dư nghe vậy rũ mắt nhìn cô một cái, sau đó nâng tay lên đỉnh đầu giúp cô che nắng, cười khẽ: “Cũng chẳng biết ai sáng nay ra khỏi cửa còn oán trách anh nhỉ.”

“......”

Vu Hạ lập tức chột dạ, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Em biết bạn trai em giỏi nhất mà!”

Khóe miệng của Quý Thanh Dư cong lên thản nhiên cười, rũ mắt nhìn cô một lát: “Em biết là tốt.”

Dừng một chút.

Ánh mắt của Quý Thanh Dư lại lần nữa dán lên gương mặt cô, thản nhiên hỏi cô: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

Nghe vậy Vu Hạ ngạc nhiên chớp chớp mắt: “Cửa cục dân chính ạ.”

Quý Thanh Dư không có ý kiến, sau đó lại hỏi: “Chúng ta tới đây là để làm gì?”

“?”

Vu Hạ: “Nhận giấy chứng nhận kết hôn.”

Quý Thanh Dư chậm rãi gật đầu, ánh mắt như có như không dừng trên mặt cô: “Sắp nhận giấy kết hôn rồi, em nên gọi anh là gì?”

“......”

Vài giây sau Vu Hạ mới nhận ra, không ngờ nói lòng vòng nửa ngày mới nghẹn ra một câu như vậy?

Thật hết nói nôi, Vu Hạ cố ý cười hỏi lại: “Gọi là gì?”

Biết rõ cô cố ý nên Quý Thanh Dư không nói gì, đúng lúc cục dân chính đến giờ mở cửa, bọn họ là nhóm đầu tiên nên được vào trước.

Quý Thanh Dư nắm tay Vu Hạ vừa đi vào trong vừa thản nhiên cười: “Không sao, chờ lãnh chứng xong không đổi cũng phải đổi thôi.”

“......”

Vu Hạ nhịn không được liền bật cười: “Quỷ ấu trĩ.”

Sau khi đi vào xong, bởi vì hai người họ là cặp cuối cùng trong nhóm đầu nên điền xong thì ngồi trên ghế chờ, cũng có mấy cặp đang ngồi chờ giống bọn họ.

Bởi vì hai người họ ra ngoài sớm nên sáng nay chưa kịp ăn sáng, trước khi đi Vu Hạ đã cố tình nhét hai chiếc bánh mì Thụy Sĩ vào túi đề phòng mọi tình huống. Cả hai đều bị tụt đường huyết ở mức độ khác nhau, nếu bị tụt đường huyết vào đúng lúc lấy giấy chứng nhận thì không lãnh chứng được.

Bên trong mát mẻ hơn rất nhiều so với bên ngoài, Vu Hạ ngồi xuống chưa được bao lâu thì bụng liền réo lên, cô lấy hai chiếc bánh Thụy Sĩ nhân mứt dâu từ trong túi ra đưa cho Quý Thanh Dư một chiếc: “Anh có đói bụng không, ăn tạm cái này trước đi.”

Thấy vậy Quý Thanh Dư hơi bất ngờ: “Em cầm từ lúc nào thế sao anh không nhìn thấy?”

“Trước khi ra cửa đó.”

Nói xong Vu Hạ xé vỏ bánh đưa đến trước mặt Quý Thanh Dư: “Ăn một chút đi, mứt dâu ngon lắm đó.”

Cô đã nếm thử ba vị bánh cuộn của Thụy Sĩ, cô không thích vị chuối, vị chocolate lại cảm thấy có chút ngọt, cuối cùng chỉ còn lại vị dâu tây.

Quý Thanh Dư cắn một miếng nhỏ, bên trong có kem, anh cẩn thận đánh giá sau đó gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”

Vu Hạ cười: “Đương nhiên, đây là chiếc bánh đứng số một trong hàng vạn lần tuyển chọn bánh của em, trước kia tăng ca đêm vô số lần em đều ăn nó để đỡ đói.”

Nghe vậy Quý Thanh Dư cười khẽ, giọng điệu cưng chiều: “Được, sau khi lãnh chứng xong chúng ta đi siêu thị mua nhiều một chút, để ở trong nhà lúc nào không có đồ có thể ăn.”

Vu Hạ gật đầu: “Đúng rồi, lát nữa chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đúng không anh?”

“Đúng vậy.” Quý Thanh Dư cười: “Yên tâm, ở bên bệnh viện anh đã sắp xếp xong rồi, lát nữa qua đó làm thủ tục là được.”

Vu Hạ gật đầu: “Vâng.”

Bên này vừa dứt lời Vu Hạ chợt nghe thấy cặp tình nhân ở đằng sau nói chuyện, chính xác là một cô gái đang nói: “Chồng à anh nhìn đi, cặp phía trước nhìn rất xứng đôi, anh kia thật là đẹp trai!”

Nghe vậy người được cô gái gọi là chồng kia liền ngẩng đầu nhìn một cái, lơ đễnh nói: “Chồng của em cũng đẹp trai mà? Nhưng nghe em nói thật ra bọn họ cũng rất đẹp đôi.”

“Chúng ta nhỏ giọng một chút đừng để bị người ta nghe thấy được, bàn tán không tốt.”

“Vâng.”

......

Nghe vậy Vu Hạ mím môi, điểm tâm trong miệng cũng tràn ra vị ngọt ngào, cô thậm chí còn cảm thấy bánh cuộn Thụy Sĩ hôm nay còn ngọt hơn so với lần trước.

Rất nhanh liền đến lượt cô và Quý Thanh Dư, trình tự lãnh chứng cũng không phức tạp lắm, chỉ cần sổ hộ khẩu và căn cước công dân là được. Sau khi kí tên chụp ảnh và đóng dấu xong cả quá trình cũng chỉ mất hơn mười phút là xong.

Từ cục dân chính đi ra, ánh mặt trời chiếu lên mặt Vu Hạ, ánh nắng chói chang khiến cô không mở được mắt. Khi cô mở mắt ra thì mọi thứ đã trở nên khác.

Cô đứng ở trên bậc thang, cúi đầu nhìn cuốn sổ màu hồng mình đang cầm trên tay, mở trang thứ nhất ra là ảnh chụp của cô và Quý Thanh Dư. Vu Hạ nhìn chằm chằm trên tấm ảnh vài giây, tự nhiên cảm thấy có chút không chân thật.

Cô thật sự đã kết hôn cùng với Quý Thanh Dư.

Ánh trăng trước kia ở tận trên trời cao khó có thể với tới, giờ phút này dù là ở mọi khía cạnh nào cũng đã thật sự thuộc về cô.

Thấy Vu Hạ nhìn giấy chứng nhận kết hôn đến ngẩn người, Quý Thanh Dư liền quơ quơ tay trước mặt cô: “Sao thế, ngây ngốc cái gì vậy?”

Nghe thấy vậy Vu Hạ mới lấy lại tinh thần, cô nhìn anh sau đó lắc đầu: “Không có gì, chỉ là có chút không thể tin được chúng ta đã thật sự kết hôn rồi!”

Môi Quý Thanh Dư nhẹ nhàng cong lên, rũ mắt nhìn cô, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng, giọng nói ôn nhu trầm chậm: “Tân hôn vui vẻ, bà Quý.”

Có lẽ là do tự nhiên đổi xưng hô nên cô chưa quen, vài giây sau cô mới cười: “Tân hôn vui vẻ, ông Quý.”

Quý Thanh Dư quay đầu đi, vừa đúng lúc thay cô chặn lại ánh nắng của mặt trời sau đó khẽ cười: “Đi nào, đi kiểm tra sức khỏe thôi.”

“Vâng.” Vu Hạ gật đầu ôm lấy cánh tay anh.

Tới bệnh viện đúng vào thời điểm giữa trưa, bác sĩ phụ trách vừa mới nghỉ trưa, Quý Thanh Dư và Vu Hạ cũng không vội nên xếp hàng lấy số sau.

Quý Thanh Dư: “Đói rồi chứ, chúng ta đi ăn trước, lát nữa quay lại trước một giờ chiều là được.”

Vu Hạ gật đầu: “Vâng.”

Quý Thanh Dư thản nhiên cười: “Em muốn ăn cái gì?”

Vu Hạ nghĩ nghĩ: “Hình như không muốn ăn cái gì.”

Nói xong Vu Hạ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu hỏi Quý Thanh Dư: “Nhà ăn bệnh viện của các anh có ngon không? Hay là anh dẫn em đi ăn ở nhà ăn bệnh viện bọn anh đi.”

“Cũng được.” Quý Thanh Dư gật đầu: “Vậy chúng ta đi ăn thử xem? Hôm nay là thứ năm, đồ ăn ở nhà ăn chắc cũng không tệ lắm.”

Thực đơn của nhà ăn thay đổi vào mỗi thứ năm hàng tuần, thứ năm trong tuần cũng ngày có đồ ăn chất lượng cao nhất.

Vu Hạ cười: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Mỗi thứ năm nhà ăn sẽ nhiều người hơn bình thường, hôm nay cũng không ngoại lệ nhưng bởi vì Vu Hạ và Quý Thanh Dư đến hơi sớm nên nhà ăn vẫn còn nhiều chỗ ngồi. Lúc bọn họ bưng đồ ăn ngồi xuống thì nhà ăn cũng bắt đầu nhiều người hơn.

Đồ ăn trong nhà ăn của bệnh viện được chọn tự do, Vu Hạ và Quý Thanh Dư đều chọn hai món thịt và một món chay, nhưng chọn đồ ăn khác nhau nên bọn họ có tận sáu món ăn.

Vu Hạ chọn thịt rán sốt chua ngọt, cánh gà nướng và miến xào cần tây. Hương vị của hai món còn lại cũng bình thường nhưng vị của món thịt rán sốt chua ngọt khiến cô vô cùng bất ngờ.

Cô không ngờ nhà ăn của bệnh viện lại làm được món thịt rán sốt chua ngọt giống mùi vị củ quê hương như vậy, tự nhiên cảm thấy giống hương vị truyền thống.

Vu Hạ ngẩng đầu hỏi Quý Thanh Dư: “Đầu bếp ở nhà ăn trong bệnh viện các anh là người Đông Bắc sao?”

Nghe vậy Quý Thanh Dư ngạc nhiên: “Cái này anh cũng không rõ lắm, nhưng anh có thể hỏi hộ em.”

Vu Hạ giơ tay gắp một miếng thịt rán sốt chua ngọt đặt vào bát của Quý Thanh Dư: “Anh ăn thử xem, mùi vị rất ngon.”

Quý Thanh Dư gật đầu, giơ tay gắp miếng thịt Vu Hạ mới gắp cho anh bỏ vào trong miệng, vừa nhai, vị ngọt liền nhanh chóng lan ra đầu lưỡi.

Mặc dù Quý Thanh Dư là người phía Nam nhưng khẩu vị lại rất giống với Vu Hạ, anh cũng đặc biệt rất thích mấy món có vị chua ngọt như cánh gà coca, thịt lợn xào thái sợi, thịt rán sốt chua ngọt.

Vu Hạ nhìn anh hỏi: “Thế nào? Có phải rất ngon không!”

Quý Thanh Dư gật đầu: “Thật sự rất ngon, từ trước đến giờ anh chưa từng ăn qua, chắc là món mới.”

Hai người đang ăn cơm thì từ xa đã có đồng nghiệp của Quý Thanh Dư nhìn thấy bọn họ, đi qua chào hỏi anh: “Bác sĩ Quý mang bạn gái đến ăn cơm cùng à?”

Quý Thanh Dư ôn hòa đáp: “Hẹn bác sĩ Triệu lát đến kiểm tra sức khỏe rồi, bây giờ không có việc gì nên đến đây ăn cơm.”

Nghe vậy đồng nghiệp của Quý Thanh Dư kinh ngạc nói: “Hôm nay hai người lãnh chứng à? Khó trách hôm nay tôi đi qua phòng ngoại khoa chỉ thấy mỗi bác sĩ Chu. Chúc hai người trăm năm hòa hợp, tân hôn vui vẻ nhé.”

Quý Thanh Dư cười gật đầu nói cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ Vương.”

Hai người lại hàn huyên vài câu rồi bác sĩ Vương bưng khay cơm rời đi.

Không biết có phải Quý Thanh Dư ở bệnh viện nhân duyên rất tốt hay không mà cứ ăn cơm một chút lại có người nhận ra bọn họ rồi đến chào hỏi vài câu, cũng thuận tiện chúc phúc cho họ luôn.

Sau khi ăn ở nhà ăn xong hai người chậm chạp đi về phía phòng khám của bệnh viện. Trong lúc này Vu Hạ nhận được một cuộc điện thoại của bạn cùng phòng đại học, nói tháng sau có thể sẽ được điều đến đài truyền hình Lâm Giang. Biết cô làm việc ở đài truyền hình Lâm Giang nên hỏi đãi ngộ ở bên này một chút.

Vu Hạ giải đáp đại khái vấn đề trong điện thoại cho cô ấy, hàn huyên vài câu sau đó kết thúc với lí do cô đi mua sắm với bạn trai.

Sau khi cúp điện thoại xong Quý Thanh Dư thuận miệng hỏi cô: “Ai thế?”

Vu Hạ mấp máy môi: “Bạn cùng phòng hồi đại học nhưng không thân lắm, tháng sau cô ấy có thể bị điều điệu đọng đi công tác qua bên này. Biết em làm ở đài truyền hình Lâm Giang nên gọi điện hỏi em đãi ngộ ở bên này như thế nào thôi.”

Quý Thanh Dư gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa. Chẳng qua vừa rồi nghe thấy Vu Hạ nói chuyện điện thoại, càng nghĩ anh càng thấy không thích hợp lắm.

Không qua bao lâu, dường như Quý Thanh Dư nghĩ đến điều gì đó đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn cô.

Vu Hạ thấy vậy cũng ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”

Quý Thanh Dư rũ mắt, sau đó chậm rãi mở miệng hỏi cô: “Tính khi nào mới sửa miệng, hả vợ?”