Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 70




Ban đêm giữa hè, ngay cả gió thổi vào mặt cũng là gió khô nóng nặng nề.

Về chuyện Vu Hạ kể anh sớm đã không còn ấn tượng, ngay cả bây giờ lục lọi trong tâm trí mình cũng vẫn không nhớ nổi chuyện cô nói về buổi tối hôm đó.

Anh không thể ngờ được mình tiện tay đưa một chai nước có ga cho một cô gái lại trở thành bí mật lớn nhất của cô gái đó những năm tháng về sau.

Có lẽ cô đã đoán trước được phản ứng hiện tại của anh nên Vu Hạ không ngạc nhiên lắm. Cô rũ mắt cười cười, cầm lấy hộp ớt trên bàn múc từng thìa ớt vào bát mì.

Thấy vậy Quý Thanh Dư thuận miệng nói: “Nếu ai cũng ăn cay như em thì tiệm của chú Lưu sẽ không đủ ớt mà dùng nữa mất.”

Động tác của Vu Hạ dừng lại, đặt lại thìa vào trong hộp ớt, mím môi cười: “Trước đây anh cũng nói như vậy.”

Quý Thanh Dư giật mình, rốt cuộc là có bao nhiêu việc mà anh chưa biết.

Vu Hạ cúi đầu trộn mì trong bát: “Lần thứ hai gặp ở đây.”

Nói xong cô ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh: “Cũng ngồi ở vị trí này.”

Dừng vài giây, Quý Thanh Dư mỉm cười, cũng không biết có phải nhớ ra điều gì hay không: “Phải không, vậy thì rất trùng hợp, còn gì không?”

Vu Hạ lắc đầu: “Không còn, bởi vì lúc đó em cố tình tránh mặt anh sau giờ học, đặc biệt là ở gần ngõ Thanh Bình.”

Sửng sốt một lát, yết hầu của Quý Thanh Dư lăn nhẹ: “Vì sao?”

Vu Hạ nhẹ nhàng chớp mắt, dừng vài giây, giống như cố gắng lấy hết can đảm, cô nói nhỏ: “Bởi vì em không muốn anh... mọi người biết nhà em ở trong ngõ Thanh Bình.”

Cô chậm rãi mở miệng: “Bởi vì năm đó tiền trong nhà đều bị bố em lấy đi, mẹ em vì muốn trốn sự quấy rối của bố em nên đã lấy hết toàn bộ số tiền tích góp còn lại cùng với tiền đi vay mang em đến Lâm Giang, ngay cả căn nhà trong ngõ Thanh Bình cũng là đi thuê.”

Mặt cô dần dần nóng lên, âm giọng nhỏ xuống: “Sau khi quen mọi người em càng phát hiện ra khoảng cách giữa bọn anh và em chênh lệch... cho nên không muốn cho bọn anh biết.”

Tự ti là gì?

Đại khái chính là cho dù người khác không thèm để ý đến xuất thân của bạn nhưng bạn cũng sẽ cảm thấy được bản thân mình không xứng.

Cô lúc trước chính là như vậy, sau đó đem bản thân mình sống như một con chim nhỏ sợ hãi.

Sau vài giây Vu Hạ bình tĩnh lại tâm tình, nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi: “Chuyện lần trước rất gấp, anh cũng thấy đấy, nhà của em vẫn là căn nhà cũ ở trong ngõ Thanh Bình, thật ra nó chỉ cách nhà anh một con đường thôi.”

Ánh mắt của Quý Thanh Dư không di chuyển, vẫn nghe cô giải thích.

Qua vài giây, yết hầu anh lăn nhẹ, giọng nói trầm thấp hơi khàn: “Thật ra trước kia anh đã biết rồi.”

Vu Hạ theo bản năng nhìn qua: “Anh biết rồi?”

Quý Thanh Dư gật đầu, nghĩ ngời vài giây mới nói: “Nói chính xác hơn là anh đoán được ra.”

Anh cười cười: “Lần đó không biết có phải trực giác có sai hay không nhưng anh thường xuyên phát hiện ra em đang nói dối.”

Dừng một chút, anh nói: “Thay vì nói dối không bằng em nói em không muốn cho người ta biết chuyện của em.”

“Ví dụ như mỗi lần tan học cùng nhau trở về em tìm đủ mọi cớ đứng ở đầu ngõ. Lại ví dụ như có một lần em nói đi mua sách tham khảo nhưng em không biết trên con phố kia toàn là cửa hàng kim loại.”

“Mọi người đều có bí mật của riêng mình, lúc đó anh vẫn giữ thái độ nhìn thấu nhưng không nói ra, cũng lười vạch trần.”

Nói đến đây Quý Thanh Dư rũ mắt: “Lâu ngày anh cảm thấy em không coi bọn anh là bạn bè, đặc biệt là anh.”

Nhưng lúc đó anh không nghĩ tới những điều này là sự tự ti của một cô gái đem lòng yêu thầm đối với anh, bắt nguồn từ sự mặc cảm sâu tận trong đáy lòng.

Nghe vậy, Vu Hạ yên lặng nhìn anh, đột nhiên không biết phải làm sao, tay chân nhất thời không biết phải để đâu.

Đột nhiên không biết nên giải thích bắt đầu từ đâu, cô cho rằng cô diễn không chê vào đâu được nhưng thật ra từ hồi trung học đã bị Quý Thanh Dư nhìn thấu.

Qua vài giây Quý Thanh Dư lại mở miệng một lần nữa: “Nhưng không sao hiện tại những điều đó đã là quá khứ rồi.”

Vu Hạ gật đầu: “Vâng, ăn trước đi đã, nguội hết cả rồi.”

“Được.”

“Vu Hạ.”

Một lát sau, Quý Thanh Dư gọi cả tên cô.

Vu Hạ ngẩng đầu: “Sao vậy?”

“Em nghe qua một câu chưa?”

Quý Thanh Dư: “Cho dù em đạt đến bậc thang nào trong cuộc sống, dưới bậc thang vẫn có người ngước lên nhìn em, cũng có những người đứng trên bậc thang nhìn xuống em, em ngẩng đầu tự ti, cúi đầu tự đắc. Chỉ những lúc bình thường em mới cảm nhận rõ được bản thân mình.”

“Chúng ta không thể lựa chọn được gia đình mình sinh ra nhưng chúng ta có thể lựa chọn chúng ta lớn lên sẽ trở thành người như thế nào.”

“Không ai có thể phán xét em, trừ chính bản thân em ra.”

Nhìn vào ánh mắt của anh, ngoại trừ tiếng tim đập của bản thân Vu Hạ không nghe thấy thứ gì bên ngoài.

Giọng nói của người đàn ông mát lạnh, câu từ rõ ràng cùng với cơn gió đêm mùa hạ thổi vào tai cô.

“Nghe chưa, Vu Hạ.”

“Em rất tốt, không cần phải tự ti.”



Từ tiệm mì đi về đã chín giờ tối, bây giờ Vương Nguyệt Mai đã ngủ rồi, vì không muốn quấy rầy bà ấy nữa nên cô và Quý Thanh Dư trực tiếp lái xe về Minh Đô Hoa Thành.

Dọc đường đi Quý Thanh Dư không nói chuyện, Vu Hạ cũng không biết anh đang suy nghĩ gì. Có lẽ hôm nay nói hơi nhiều chủ đề nên cô cũng không vội hỏi, nếu lát nữa lên tầng anh vẫn còn chuyện gì muốn hỏi nữa cô lại giải thích cho anh.

Không ngờ vừa bước vào cửa cô chưa kịp bật đèn bả vai đã bị ấn lên tường, sau đó là mùi hương quen thuộc xộc vào người cùng với hơi thở dồn nén.

Cảm giáp áp bách cùng với cảm xúc mát lạnh trên vai khiến hô hấp của cô ngưng lại.

“Hạ Hạ.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, giống như đang đè nén một cảm xúc hỗn loạn nào đó.

Cô chưa kịp phản ứng lại đã bị bao phủ bởi một nụ hôn.

Một tay của người tần ông giữ gáy cô, cúi đầu tham lam cắn mút hai cánh môi của cô một cách nhẹ nhàng.

Mảng băng phòng ngự trong lòng cô sụp đổ, cô có thể cảm giác được thứ gì đó đang tan chảy từng chút từng chút một.

Nhưng trong chuyện này cô không có kinh nghiệm, chỉ có thể thận trọng đáp lại anh.

Cảm nhận được sự đáp lại của cô Quý Thanh Dư càng không kiêng nể gì nữa, lập tức ấn gáy cô khiến cho nụ hôn này sâu hơn.

Bất chi bất giác cả người Vu Hạ bị anh hôn đến mức thần hồn điên đảo, bọn họ quên mất phải di chuyển vào trong phòng ngủ, mãi cho đến khi cả người bị nhấc lên, sau đó lưng đặt trên chiếc đệm mềm mại mới phản ứng được.

Cô theo bản năng mở miệng: “Quý Thanh...”

Chữ cuối còn chưa kịp nói đã bị nụ hôn nuốt lấy.

Trong bóng tối, tiếng hít thở cùng tiếng tim đập hòa chung vào một chỗ, làm cho nhiệt độ ở trong phòng đột nhiên tăng cao.

Có lẽ đang ở trong bóng tối nên giác quan của cơ thể đều bị phóng đại vô hạn.

Hơi thở của Quý Thanh Dư dồn dập, anh ngẩng đầu, trán cụng nhẹ vào trán cô, giọng nói khàn khàn: “Anh có thể tiếp tục không?”

Trái tim của Vu Hạ hung hăng nhảy lên một cái, trong tai có tiếng ong ong.

Cô thậm chí có thể nghe rõ tiếng trái tim trong lồng ngực của Quý Thanh Dư đang đập vì cô.

Không biết qua bao lâu Vu Hạ vòng hai tay lên cổ anh, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.

Giọng mũi nũng nịu của Vu Hạ như chất xúc tác.

Nhẹ nhàng đẩy áo của cô lên, hơi thở của Quý Thanh Dư hỗn loạn, bàn tay hơi run không giống bộ dáng của bác sĩ ngoại khoa, hơi thở ấm áp đểu phả vào bên tai cô.

Cẩn thận hôn tai cô, giọng nói anh khàn đặc đến mức không nghe thấy được: “Mọi đau khổ của em từ nay đều là quá khứ.”

Ngoài cửa sổ không biết đã mưa nhỏ từ lúc nào, tiếng mưa tí tách nhanh đến cũng nhanh hết.



Sáng sớm ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời loang lổ xuyên qua tấm rèm chiếu vào sàn nhà khiến căn phòng trở nên ấm áp lại vô cùng thoải mái.

Vu Hạ tỉnh lại trong lồng ngực của Quý Thanh Dư.

Thấy người bên cạnh vẫn còn ngủ, cô ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt khiến cô suy nghĩ nhiều năm.

So với thời trung học Quý Thanh Dư bây giờ thiếu đi cảm giác ngây ngô của thời thiếu niên, đổi lại chính là sự trưởng thành tuấn tú, mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng.

Cô vươn tay giữa không trung miêu tả đường nét khuôn mặt thanh tú trước mặt.

Đột nhiên.

Tay cô bị người kia bắt lấy.

Người đàn ông vốn dĩ ngủ say chậm rãi mở mắt ra, cười nhìn cô: “Bị anh bắt được rồi, hửm?”

Có lẽ là vừa tỉnh ngủ nên giọng của anh trầm thấp có hơi khàn khiến trái tim người ta đập nhanh không rõ nguyên nhân.

Nhìn nhau vài giây, Quý Thanh Dư nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dọc từ cằm đi xuống, ngón tay nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay cô, giọng nói ái muội như có như không: “Sao thế? Hôm qua sờ chưa đủ à?”

Động tác của anh không dừng lại, trong lúc Vu Hạ hoảng hốt anh ấn nhẹ tay cô vào cơ bụng anh: “Còn muốn sờ chỗ nào?”

Mặt Vu Hạ đỏ bừng, nhanh chóng rút tay lại: “Không.”

Thấy vậy Quý Thanh Dư cười cười, anh chưa kịp nói tiếp điện thoại trên đầu giường kêu lên đánh tan không khí kiều diễm trong phòng.

Vu Hạ theo bản năng lấy tay sờ điện thoại trên tủ đầu giường, sau khi lấy được được thoại cô làm động tác ‘suỵt’ với anh một cái mới nhận điện thoại.

Vu Hạ: “Sao vậy Dao Dao?”

Căn phòng yên tĩnh, nghe rất rõ tiếng của Tống Dao trong điện thoại: “Chiều nay cậu có rảnh không Hạ Hạ, chúng ta gặp nhau đi.”

Vừa dứt lời Vu Hạ liền cảm nhận được Quý Thanh Dư đang làm chuyện xấu ở phía sau, cô quay đầu trừng anh một cái, nhưng khi gặp phải ánh mắt khiêu khích của anh, sợ anh lại làm chuyện xấu Vu Hạ chỉ có thể nâng tay làm động tác ‘suỵt’ với anh.

Sau khi chốt thời gian cùng địa điểm với đối phương cô liền vội vàng cúp máy.

Bên này điện thoại vừa được cúp, cả người cô bị ôm vào lồng ngực của Quý Thanh Dư ở phía sau: “Sao thế em?”

“Tống Dao quay về muốn gặp em.”

Vừa dứt lời, Quý Thanh Dư từ phía sau đoạt điện thoại trên tay cô: “Nói với cô ấy em không rảnh.”

“Này, anh muốn làm gì, mau đưa___”

Nói còn chưa xong, cô đã bị đè ở trên giường, giọng của người dàn ông dán ở bên tai cô, thấp giọng nói hai chữ.

Bỗng chốc Vu Hạ liền đỏ mặt.

......

Lần cuối cùng chấm dứt Vu Hạ mệt đến mức không đứng dậy được, vẫn là Quý Thanh Dư ôm cô từ trên giường đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Từ nhà vệ sinh đi ra chỉ còn cách nửa tiếng là đến cuộc hẹn của cô và Tống Dao, Vu Hạ tức giận trừng mắt nhìn Quý Thanh Dư: “Đều tại anh, nếu em đến muộn em sẽ phạt anh!”

Vẻ mặt của Quý Thanh Dư thản nhiên, nhẹ nhàng tựa ở cửa tùy ý đáp lại, trong giọng nói mang theo vài phần không đứng đắn: “Được thôi, muốn phạt như thế nào cũng được.”

Vu Hạ trừng anh một cái, không thèm trả lời.

Sau khi thay đồ xong Vu Hạ vội vàng chạy ra cửa thay giày. Quý Thanh Dư cũng đi qua: “Đừng vội, anh đưa em qua đó.”

Vu Hạ đi giày xong đứng thẳng: “Không cần, em tự đi qua đó.”

Nghe vậy Quý Thanh Dư nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo sự giám sát, dừng vài giây anh chậm rãi mở miệng: “Bây giờ anh không phải là người tình bí mật nữa đúng không?”

“......”

Vu Hạ bỗng chột dạ, ấp úng: “Không... bởi vì lần trước chưa có cơ hội.”

Nghe vậy, Quý Thanh Dư kéo cô vào ôm trong lồng ngực, anh cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai cô ép hỏi: “Khi nào mới cho anh danh phận? Hửm?”

Tim Vu Hạ chệch nửa nhịp, theo bản năng lảng tránh ánh mắt của anh, dùng sức đẩy anh ra rồi chạy nhanh ra ngoài cửa: “Xem biểu hiện của anh đã.”

Nói xong, quay người lại đóng cửa ‘rầm’ một tiếng.

Quý Thanh Dư đứng tại chỗ nhìn cánh cửa bị đóng không thương tiếc nhẹ nhàng nhướn mày.

Bên kia Vu Hạ vừa tới chỗ hẹn Tống Dao đã tới rồi.

Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng có tính riêng tư cao, sau khi Vu Hạ tới nơi liền đi thẳng vào phòng đặt riêng.

“Hạ Hạ.”

Thấy cô, Tống Dao vẫn nhiệt tình như cũ.

Vu Hạ đặt điện thoại cùng túi xách xuống ghế, ngồi đối diện cô ấy: “Thật xin lỗi tớ đến muộn, cậu chờ lâu rồi đúng không.”

Tống Dao khoát tay: “Không sao đâu, tớ vừa mới gọi món trước rồi, cậu xem còn gọi thêm gì nữa không?”

Vu Hạ gật đầu: “Được.”

Nói xong Vu Hạ đứng dậy đi ra ngoài phòng lễ tân.

Lúc này điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Tống Dao ngẩng đầu liếc nhìn màn hình trên đó hiện ghi chú là ‘9’, thấy Vu Hạ chưa đi xa Tống Dao gọi cô một tiếng: “Vu Hạ, điện thoại.”

Vu Hạ quay đầu nhìn cũng không có việc gì thuận miệng nói: “Ai thế, cậu nghe hộ tớ đi.”

Chờ cô gọi món xong quay về liền thấy vẻ mặt Tống Dao mờ mịt ngồi trên ghế, tay vẫn cầm điện thoại của cô.

Ngồi xuống bàn ăn, Vu Hạ cầm lại điện thoại ngẩng đầu hỏi: “Ai thế?”

Ánh mắt Tống Dao chậm rãi dừng trên gương mặt cô, nuốt nước bọt, qua vài giây mới nói: “Là Quý Thanh Dư.”

Dừng một cái.

Tống Dao: “Cậu ấy gọi cậu là... vợ?”

——————